Ngại Gì Lên Giường

Chương 63: Chương 63






Sau chuyện lần trước, Hứa Tử Ngư cũng không còn nhắc đến chuyện của chú Giải trước mặt Tống Lương Thần nữa, nhưng mỗi tuần cô cũng đều len lén đến nhà chú Giải một hai lần.

Thật ra thì cô qua bên đó chính là thưởng thức các món ăn vặt mà chú Giải mua từ khắp nơi trên thế giới về, ngoài ra thì hai người sẽ cùng nhau tản bộ và trò chuyện ở trong sân vườn. Làm một tổng của Giải Thị, chú Giải có vẻ thanh nhàn hơn so với tưởng tượng của Hứa Tử Ngư, còn có một vấn đề đó là, Hứa Tử Ngư nhìn ra thân thể của ông ấy không được tốt cho lắm. Tiểu Ngô len lén nói với cô, từ sau khi cô xuất hiện tình hình sức khỏe của chú Giải đã khá hơn nhiều rồi.

Tống Lương Thần và chú Giải đều là người rất cố chấp, rõ ràng là hai cha con nhưng lại cương nhau đến huyên náo như vậy, Hứa Tử Ngư cũng không biết nên dùng biện pháp gì mới có thể khiến cho bọn họ khá hơn một chút đây, không thể làm gì khác hơn là thay thế Tống Lương Thần đi thăm ba của hắn một chút.

Hôm nay Hứa Tử Ngư có nhận được điện thoại của chú Giải, chú ấy nói Tiểu Ngô mua được bánh Provence rất ngon, muốn cô qua bên đó nếm thử, Hứa Tử Ngư vừa nghe nói có đồ ăn ngon liền cảm thấy rất vui vẻ, đồng ý qua ngay. Lúc mới bắt đầu chuẩn bị đi thì cô nghe thấy tiếng chuông cửa, ra ngoài mở cửa thì chính là người đưa thư. Nhân viên đưa thư còn nói người nhận chính là Hứa Tử Ngư, điều này khiến cho cô rất kinh ngạc. Địa chỉ nhà mới của cô cũng không có bao nhiêu người biết, hơn nữa là ai gửi chuyển fax nhanh đến cho cô đây? Nhìn tên người gửi, chỗ đó lại để trống.

Trong bao thư là một thiếp mời, Hứa Tử Ngư mở thiếp mời tinh xảo ấy ra, trong nháy mắt nụ cười ấy liền cứng đờ ở trên mặt.

Tuần Diễn An Hinh Piano.

Trên mặt bìa là một cô gái mặc mang bộ đồ màu trắng quần dài điển nhã kiểu Hy Lạp, tóc dài thả lỏng vén ra sau, tay mảnh khảnh để ở trên phím đàn Piano, khóe miệng có chút nhếch lên, Hứa Tử Ngư mơ hồ còn trông thấy má lúm đồng tiền trên mặt, mặt mũi của An Hinh rất đẹp. Đã nhiều năm không gặp, cô ấy vẫn còn xinh đẹp như thế sao.

Trong trí nhớ của Hứa Tử Ngư, cô vẫn là hết sức tránh né An Hinh, Hứa Tử Ngư vẫn lấy lý do mà người khác vẫn hay dùng đó là cô và Thích Uy tách ra là bởi vì hai người không hợp, nhưng sự thật chính là, hắn là lãng tử quay đầu yêu một người phụ nữ khác tốt hơn, An Hinh.

Hứa Tử Ngư cùng Dương Lục Lục là người có nhiều kinh nghiệm về yêu đương, có một ngày trời mưa, hai người bọn họ chạy đến ký túc xá xem tiểu thuyết, Dương Lục Lục khép lại cuốn tiểu thuyết tình yêu trong tay, nhìn mưa bụi ngoài cửa sổ thở dài một tiếng nói :"Đàn ông khi chia tay không nói rõ lý do, chỉ có một nguyên nhân đó là đã yêu một người phụ nữ khác."

Khi đó mặc dù Dương Lục Lục đã xem qua hơn ngàn cuốn tiểu thuyết về tình yêu, nhưng tình huống này cũng là lần thứ nhất cô chưa có gặp qua, luận điểm hiển nhiên đều là lý luận từ trên sách mà ra, nhưng vẫn chưa có đủ để cô lấy ra làm gương. Nhưng đến khi Hứa Tử Ngư bắt đầu viết sách thì mới hậu tri hậu giác suy nghĩ ra, phần lớn lý luận trên sách cũng là đúc kết từ cuộc sống thực tế mà ra, mà chuyện Thích Uy cũng là do tính thực dụng, cho nên trên quan điểm này, bạn học Dương Lục Lục đã nói đúng.

Khi đó Hứa Tử Ngư đang học năm thứ hai đại học, Trung Quốc đang rất thịnh hành phong trào Hàn Lưu, ngọn nguồn của Hàn Lưu chính là điện ảnh, gọi là :《Bạn gái dã man của tôi》. Mấy người ở ký túc xá đến phòng chiếu phim của trường xem bộ phim này. Sau khi xem, mấy người độc thân trong ký túc xá rối rít cảm thấy độc thân thật ra là bởi vì còn chưa thấy đủ dã man, nhưng điều này hiển nhiên không phải là điều mà Hứa Tử Ngư chú ý. Jun Ji Hyun ở trong phòng học dùng đàn piano đàn bài 《 Kanon 》 cho Khiên Ngưu nghe, hình ảnh này đã khắc thật sâu vào trong trí nhớ của cô, cô cảm thấy máu văn nghệ của mình sắp sửa bộc phát. Chuyện lãng mãn nhất trên thế giới không gì là hơn cái này rồi, đàn bài hát này cho người mình yêu nhất thì sẽ lãng mạn như thế nào đây! Lúc này cô vô sỉ quyết định muốn copy cái sáng kiến này, quyết tâm học đàn được bài hát này, sau đó sẽ đàn cho người yêu của cô nghe.

Trước đây chúng ta đã từng nhắc qua, đối với văn nghệ chuyện này, cho phép Tử Ngư luôn luôn là cố chấp vô cùng. Hỏi thăm được trong trường học có một cây đàn piano duy nhất đang nằm ở đoàn nghệ thuật, cô lập tức liền vội vàng chạy đi.

Hứa Tử Ngư còn nhớ rõ khi cô chạy tới đoàn nghệ thuật nơi đang để cây Piano, hình ảnh An Hinh đang ngồi đó đánh đàn Piano, giống như một tiên nữ xinh đẹp động lòng người vậy. Mặt trời chiều đang ngã về Tây, ánh sáng màu đỏ lờ mờ bao trùm ở sau lưng cô ấy, cô ấy đang đánh một bản nhạc rất nhẹ nhàng, bạn học Hứa Tử Ngư ngây ngốc đứng ở cửa nghe hết nửa buổi.

Chờ An Hinh đàn xong bản nhạc đó, rốt cuộc Hứa Tử Ngư cũng thu hết can đảm đi đến bên cạnh cô, rất nịnh hót mà nói :"Học tỷ, chị đánh đàn rất hay."

An Hinh kinh ngạc quay đầu lại nhìn Hứa Tử Ngư, lúc này Hứa Tử Ngư mới giật mình kinh hãi, cô gái trước mặt này thật sự là quá mức đẹp, trước đây khi học cấp 3 trường của cô có tổ chức cuộc thi bình chọn hoa khôi của trường, cô gái trước mắt này còn đẹp hơn cả người đã đoạt giải hoa khôi Hàn Hiểu Tĩnh nữa đó.

Hứa Tử Ngư cũng không hiểu tại sao năm đó An Hinh lại đồng ý dạy cô học đàn, có lẽ là bởi vì bộ dáng hiền lành của cô khiến người ta yêu thích, cũng có lẽ là hôm đó tâm tình của An Hinh không tệ, tóm lại đó là một đoạn thời gian rất dài, mỗi tuần vào hai tiết cuối của thứ sáu, Hứa Tử Ngư đều đúng giờ chạy đến phòng đàn, tiết đầu thì nhìn An Hinh đánh đàn, tiết còn lại An Hinh dạy cô đánh bài KaNon.

Cho đến khi Thích Uy ở trong buổi lễ đó đứng trước mặt mọi người đang xem biểu diễn của sân khấu nghệ thuật mà đoàn tỏ tình với cô, sau đó mấy lần Hứa Tử Ngư đến phòng đàn thì An Hinh cũng không còn đến dạy cô nữa. Vừa mới bắt đầu cô còn ngây ngốc đi hỏi thăm cô ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau đó cô nhìn thấy trên diễn đàn của trường có một bài viết có tựa đề là :《 luôn có một loại hoàn mỹ không cách nào đúng hạn phủ xuống 》 , ai đó đã thẳng thắn viết mối quan hệ tay ba giữa hot boy Thích Uy, và người đẹp An Hinh của trường cùng với một phụ nữ tầm thường.

Khi đó cô mới biết, thì ra An Hinh cũng rất yêu thích Thích Uy, tất cả mọi người đều cho rằng hai người bọn họ sẽ là một cặp, nhưng đâu ai ngờ giữa chừng lại xuất hiện một người phụ nữ đến quấy rối nhân duyên của cặp tiên đồng ngọc nữ này. Phía sau bài viết đó còn có rất nhiều chữ ký của rất nhiều bạn học, họn họ còn nói việc Thích Uy không chọn An Hinh là một chuyện hoang đường nhất trên thế giới, đồng thời cũng nói trai đẹp không chọn mỹ nữ, mỹ nữ không chọn trai đẹp đã là một vấn đề vô cùng rõ ràng của xã hội hiện đại. Là một phụ nữ bình thường, Hứa Tử Ngư cũng cảm thấy bản thân mình thật đáng xin lỗi An Hinh, dù sao cô ấy đối với mình cũng không tệ, hơn nữa những người kia nói cũng không sai, An Hinh đã thích Thích Uy từ rất lâu rồi, thậm chí cô ấy còn bởi vì Thích Uy mà không quản gia đình cô phản đối chuyện cô buông tha sự nghiệp âm nhạc của mình mà đến trường này học, lấy sở trường cùng thân phận của An Hinh mà thi vào trường đại học của bọn họ. Sau khi nghĩ đến ý nghĩ này, Hứa Tử Ngư cảm thấy rất ngại khi nói chuyện với An Hinh, mà An Hinh cũng coi như không quen biết cô vậy, cũng lười nhìn cô lấy một cái.

Hứa Tử Ngư đã từng hỏi Thích Uy có quen biết An Hinh hay không, Thích Uy chỉ trả lời một câu chính là không quen cô ấy mà thôi, sau đó hắn thấy cô rất muốn học đàn cho nên hắn xung phong nhận việc dạy cô. Hai người dựa vào quen biết cho nên cũng có thể ra vào nghệ thuật đoàn một cách dễ dàng, mỗi tuần đều là một hoặc hai ngày ngâm mình phòng đàn mà luyện tập, đáng tiếc Hứa Tử Ngư cũng không có nhiều tố chất về đàn dương cầm, cho nên lanh lợi học được hơn một năm, vẫn chỉ là ở mức miễn cưỡng ngây ngốc gật dập gật dập mà đàn thôi. Thích Uy an ủi cô chỉ cần có lòng là được, căn bản hắn cũng không để ý cô sẽ tỏ tình với hắn bằng bài KaNon hay là bài hai con con cọp.

Hứa Tử Ngư cũng cho là mối quan hệ của mình và An Hinh đến đây là chấm dứt, cho đến một ngày của năm sau, bởi vì náo loạn nho nhỏ nên không gặp Thích Uy, nhưng đến khi gặp lại thì hắn lại cùng An Hinh tay trong tay cùng nhau đi vào phòng tự học dành cho sinh viên cấp sáu của bọn cô.

Môn anh văn cấp bốn năm thứ nhất Hứa Tử Ngư đã vượt qua rồi, cô quyết tâm trong ba năm phải phấn đấu đến cấp sáu. Dĩ nhiên lần này cô đang đứng trước cuộc thi lần hai của cấp sáu, cô lập chí một lần là phải thông qua, cho nên gần đây cô vì chuyện thi cử mà ngày ngày phải ở trong phòng ôm chân phật học hành, còn tưởng Thích Uy sẽ giống như thường ngày, bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, sau đó hai người sẽ trình diễn tiết mục giống như ly biệt lâu ngày gặp lại sẽ ôm nhau mà khóc, rồi hai người luyến tiếc giống như trong điện ảnh em là cát anh là gió vậy.

Hứa Tử Ngư khúc đầu, nhưng không có đoán được kết cục, quả thật là Thích Uy xuất hiện rất bất ngờ, nhưng đáng tiếc trên tay hắn còn dắt theo một người phụ nữ khác.

Khi Dương Lục Lục giúp Hứa Tử Ngư lấy cái tai nghe ra, cô nghe thấy một phòng học đang bàn luận xôn xao. Xoay người nhìn sang chỗ khác, cô trông thấy một đôi nam nữ đẹp đôi nhất mà bây giờ cô mới thấy qua trong đời, hai người đang đứng ở phía sau cách cô không xa, Hứa Tử Ngư thấy An Hinh kinh ngạc bụm miệng cười, còn vẻ mặt của Thích Uy vẫn như vậy không có chút thay đổi.

Hứa Tử Ngư vốn tưởng rằng đây chẳng qua chỉ là một trận cãi vã nho nhỏ, mặc dù đây cũng là lần đầu tiên hai người cãi nhau, nhưng cũng không có đến mức phải dẫn đến chuyện chia tay nha. Cô đột nhiên đứng dậy, đem cái dây tai nghe xé đôi, khiến cho cái MP3 bị rơi xuống đất.

"Lạch cạch" một tiếng, trong phòng học đang an tĩnh đều nghe rõ ràng như vậy, mấy người khác đang nghiêm túc đọc sách cũng đều ngẩng đầu lên. Chuyện chó má nhất trên thế giới chính là tận mắt chứng kiến bạn trai của mình đang ở chung một chỗ với người phụ nữ khác, mà trong lòng mình còn không thể không thừa nhận, con mẹ nó hai người bọn họ thật là xứng đôi.

Hứa Tử Ngư cảm thấy nếu mình mà khóc lóc cầu xin tha thứ thì chứng tỏ mình thua cuộc, còn nếu chạy đi chỗ khác để nhường chỗ thì lại quá tiện nghi cho bọn họ rồi, vì vậy cô cúi đầu nhặt cái MP3 trên mặt đất lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người cô lại tiếp tục làm bài tập ôn thi.

MP3 đã rớt bể, không còn nghe được nữa, cho nên cô nghe người kia nói rất là rõ ràng :"Thích Uy, chúng ta đổi phòng tự học khác đi."

"Không cần, ở đây là được rồi."

Dương Lục Lục chợt đứng dậy, Hứa Tử Ngư đưa tay giữ cô ấy lại. Cô đem tai nghe bỏ xuống, thu dọn sách vở bỏ vào trong túi xách rồi nói :"Lục Lục, chúng ta đi thôi." Nói cho cùng Hứa Tử Ngư chính là một con quỷ nhát gan như vậy, một chút dũng cảm ở lại trong phòng tự học này cũng không có. Cô cảm thấy nếu mình mà không đi ra ngoài, có lẽ mình sẽ không thở được nữa.

Dưới vô số ánh mắt dò xét, Dương Lục Lục bị Hứa Tử Ngư lôi kéo đi ra khỏi cửa phòng tự học, khi đi ngang qua hai người kia, tất cả mọi người đều có thể nghe được hai từ :"Khốn kiếp". Hứa Tử Ngư cảm thấy Dương Lục Lục là một người bạn tốt, khi đó cô rất muốn chửi người, nhưng lại sợ khi há miệng sẽ không kìm nén được mà khóc lên, tình huống như vậy thật sự là quá áp chế rồi, cô thật không phù hợp với thân phận đạo diễn trẻ tuổi.

43 ngày sau, Hứa Tử Ngư là đếm từng ngày mà trôi qua. Những ngày đó mỗi ngày cô đều hồi tưởng lại cảnh cô cùng Thích Uy đi chung với nhau, cô cũng từng nghĩ đến chuyện hắn làm vậy nhất định là có nỗi khổ trong lòng, hoặc là đầu óc nhất thời hôn mê cho nên mới rời khỏi mình, lúc ngủ cô đều để điện thoại di động ở chế độ mở, mong đợi sẽ nghe được tiếng chuông đặc biệt dành riêng cho hắn, cô muốn nghe hắn nói thật ra thì hắn vẫn còn yêu cô, cho dù là bởi vì mọi người trong nhà không đồng ý nhưng hắn cũng muốn sống chung một chỗ với cô, cho dù đó là những lời dối gạt cô cũng chấp nhận. Thế nhưng đã qua 43 ngày rồi, cô lại nghe được một tin tức nói Thích Uy và An Hinh tạm nghỉ học, nói hai người sắp đi nước ngoài du học. Tin tức này là do một người bạn của Hứa Tử Ngư thật sự không nhịn được nữa, mà lén gọi điện thoại đến ký túc xá nói cho cô biết.

Cho dù là hai người sống chung một thành phố, cho dù nhìn thấy bọn họ ở chung một chỗ cũng không còn liên quan đến cô, nhưng tại sao hắn đột nhiên lại muốn đi đến một nơi xa như vậy. Vừa nghĩ tới chuyện sau này cô có thể vĩnh viễn sẽ không gặp lại Thích Uy nữa, đầu của Hứa Tử Ngư liền trống rỗng.

Nàng giống như bị điên vậy, liều mạng chạy đến sân bay, vừa kịp còn nhìn thấy hai người bọn họ đang tay trong tay, bọn họ đang rất vui vẻ chụp ảnh lưu niệm với người thân. Hứa Tử Ngư muốn gọi Thích Uy, nhưng không hiểu vì sao lại không thốt nên lời, chỉ có thể ngây ngốc mà chạy đến, từ phía sau kéo tay áo của hắn lại.

Hứa Tử Ngư còn nhớ rất rõ ràng, khi đó hắn mặc cái áo sơ mi màu trắng, tay áo xếp lên thật chỉnh tề, rất giống với hình ảnh lần đầu tiên khi cô nhìn thấy hắn.

Thích Uy kinh ngạc xoay người, rồi sau đó hắn dùng ánh mắt thương xót mà nhìn cô, hắn dùng tay của hắn đem từng ngón tay của cô gỡ ra, nước mắt của Hứa Tử Ngư vừa chảy vừa lắc đầu nói, giọng nói của cô như giấu ở trong cổ họng, khó khăn lắm mới nói ra được :"Đừng đi, cầu xin anh, đừng đi mà."

Bởi vì cô phải chạy một đoạn đường khá lâu, cho nên khi đến được đây cô cũng không còn chút hơi sức nào rồi, sau khi Hứa Tử Ngư bị Thích Uy gỡ tay ra, cô không có chút hình tượng nào mà ngồi bệt trên mặt đất. Thích Uy ngẩng đầu nhìn trần nhà, sau đó mang theo gương mặt bình thản cúi đầu nhìn cô :"Hứa Tử Ngư cô cho rằng cô là ai chứ, cô nhìn lại bản thân một chút đi, có thể cùng tôi ở chung một chỗ sao?"

Hứa Tử Ngư đang ngồi dưới đất, nghe vậy cho nên thật sự cúi đầu nhìn lại mình, nền đại sảnh bóng loáng của sân bay đang phản chiếu dáng vẻ nhếch nhác của cô, vốn dĩ cô mặc cái váy mà cô thích nhất kia, nhưng trên đường đến đây cô ngã hai lần, trên người còn có vết thương nữa. Hai bên đầu gối và cùi chỏ đều bị ngã trầy trụa, trên người đều là bùn đất. Tóc của cô vốn dĩ được chải chuốt rất chỉnh tề, nhưng đáng tiếc trên đường chạy đến đây đã bay tán loạn, sắc mặt cũng không được tốt.

Quả thật là, cái gì cô cũng đều sai.

Ngẩng đầu lên, Thích Uy cùng An Hinh đã sớm qua khu kiểm an, cũng không quay đầu lại nhìn cô một lần. Mọi người xung quanh nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, cô đành phủi phủi bùn đất trên váy sau đó đứng dậy mà rời khỏi sân bay.

(diepdiep: Mình cũng đã từng nếm mùi thất tình, nhưng cũng không có thê thảm như chị Ngư đây, đến đoạn này muốn khóc quá hu hu, cũng không thể trách vì sao chị Ngư cứ mãi đề phòng anh Thần, hóa ra là chị ấy cũng đã một lần trao hết con tim cho mối tình đầu của mình . . . )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.