Ngại Gì Từng Yêu Anh

Chương 3: Chương 3




Đứng ở cửa hút thuốc được môt lúc thì Trương Hoài Viễn gọi điện hỏi: “Ở đâu đấy?”

Đồng Kỳ kẹp thuốc, tay búng búng tàn thuốc: “Ở quán cà phê Hồng Trần.”

“Chà, trùng hợp ghê, anh đây đang ở câu lạc bộ gần đó, cô em đi xem mắt đấy à?”

Đồng Kỳ nhìn lướt qua quán cà phê, cười nói: “Đúng vậy, đi xem mắt. Anh sắp phải về chưa?”

“Không lái xe tới à?”

“Không.”

“Vậy được, anh qua đón em về.”

“Được.”

Đêm tháng bảy, khí trời vẫn rất oi bức nhưng Đồng Kỳ lại chỉ cảm thấy lạnh. Không sợ không có hy vọng, chỉ sợ hy vọng tan biến. Cô chờ Trương Hoài Viễn, từ bậc thang quán cà phê bước xuống đứng ở ven đường. Cô ngậm thuốc lá, nhìn xe cộ đông đúc trên đường.

Con mẹ nó, biết thế đã tự lái xe tới.

Cô xoay người, rũ đầu, ngón tay thon dài kẹp thuốc lá, chân dài bắt chéo, chợt nhớ tới Lưu Tử Đồng. Lưu Tử Đồng trở thành mẫu người mà Liêu Thành Xuyên thích từ bao giờ vậy nhỉ?

Liêu Thành Xuyên bước ra từ nhà ăn liền nhìn thấy bóng dáng cô đang đứng ở đường cái hút thuốc, mà đôi chân thon dài kia bị ánh đèn chiếu vào trắng thật sự, cũng rất thẳng. Cô lại hút một hơi thuốc, có vẻ như cũng nhìn thấy hắn nên tầm mắt nhìn về hướng hắn.

Gió thổi rối tung mấy sợi tóc cô, cô hơi hơi híp mắt, cũng cười cười nhìn hắn: “Hi ——”

Khuôn mặt cô hơi nâng lên dưới ánh đèn, trông như hồ ly vậy.

Liêu Thành Xuyên đi lên phía trước, hỏi: “Không lái xe à?”

“Không.” Đồng Kỳ búng thuốc, không để ý cười nói. Dáng vẻ cô lười biếng, gió thổi đến mức cổ áo cô cũng bay loạn, xương quai xanh hơi lộ ra.

Hắn dịch chuyển tầm mắt, tay sờ vào túi tiền, lấy ra một chùm chìa khóa, “tích” một tiếng, hỏi cô: “Tôi đưa cô về?”

Đồng Kỳ xua tay: “Không cần đâu, bạn trai tôi tới đón.”

Liêu Thành Xuyên hơi ngừng lại, cũng cười cười: “Vậy được.”

Nói rồi liền xoay người đi về phía một chiếc xe màu đen.

Hắn vừa mới đi được hai bước thì một chiếc Lamborghini tiến đến. Đồng Kỳ nhìn về phía bóng dáng cao lớn kia một chút rồi hung hăng xoay người, giày cao gót cộp cộp đi đến chỗ Lamborghini đang đỗ. Trương Hoài Viễn xuống xe, kéo cửa xe ra cho cô rồi nhẹ giọng hỏi: “Ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Sao thế? Đi xem mắt ở nhà ăn mà không ăn cơm à?”

“Buổi chiều uống nhiều trà quá nên không đói bụng.”

Đồng Kỳ không nhiều lời, chui vào trong xe. Trương Hoài Viễn hơi khom lưng, cười nói: “Vậy đi ăn cơm không? Đến quán sushi mà em thích ấy.”

Đồng Kỳ nhướng mày, cười đáp: “Được.”

Hai người nhìn nhau cười. Trương Hoài Viễn vòng qua ghế lái, khởi động xe, đi thẳng ra ngoài.

Lamborghini rời đi khoảng hai giây, cửa xe màu đen mới mở ra, nam nhân chui vào trong xe, khởi động xe rồi rời khỏi vị trí đỗ, đi khỏi quán Hồng Trần.

【 Bốn cô gái bé nhỏ ( 4) 】

【 Đồng Kỳ: Các chị em, thất bại rồi. 】

【 Mạn Mạn: Không phải chứ? Hắn không nhận ra mày hả? 】

【 Đồng Kỳ: Không. 】

【 Tử Đồng: Có phải mắt chó của hắn bị mù không vậy? 】

Mở ra tin nhắn trò chuyện riêng.

【 Đồng Kỳ: Tử Đồng, người hắn thích là mày đấy. 】

【 Tử Đồng: Cái gì? Tao đâu có thích hắn, hắn nói gì thế? 】

【 Đồng Kỳ: Hắn mang theo quà tặng cho mày đấy. Tao ăn cơm đã rồi mang qua đưa cho mày nhé. 】

【 Tử Đồng:...】

Trương Hoài Viễn gắp cá sống cắt lát vào bát Đồng Kỳ, cười nói: “Đừng chỉ biết nghịch di động, ăn cơm đi.”

Đồng Kỳ buông di động, chống cằm, “Anh vừa mới đi chơi bi a à?”

“Đúng vậy, chơi từ buổi ciều đến giờ.” Trương Hoài Viễn uống một ngụm nước trái cây, “Lát nữa phải lái xe nên không thể uống rượu trắng, nếu không anh đã uống cùng em hai ly.”

Anh giơ tay vén sợi tóc trên sườn mặt Đồng Kỳ, khóe môi mỉm cười, chuyên chú nhìn cô: “Hôm nay mặc như này thật sự rất đẹp.”

Đồng Kỳ cười: “Có hôm nào em không đẹp à?”

“Đều đẹp cả.”

Đồng Kỳ lại cười cười không nói tiếp. Cô với Trương Hoài Viễn là bạn học, học cùng đại học, quan hệ của hai người vẫn luôn là bạn học kiêm bạn tốt, rất vững chắc

Anh thật sự hoa tâm, rất phong lưu, quen vô số bạn gái, mỗi tháng có thể đổi một người. Trong nhà anh buôn châu báu, là phú nhị đại điển hình.

Trước kia là bạn học, lại ở cùng một thành phố nên thường xuyên liên hệ, gặp mặt, ăn cơm, chơi bời.

Nhưng gần đây, ánh mắt anh nhìn cô bắt đầu có chút thay đổi.

Trước đây Đồng Kỳ cũng có quen hai ba bạn trai, ánh mắt của nam nhân cô có thể nhìn ra được. Cô từ từ thở dài, vuốt hộp thuốc đang để một bên.Trương Hoài Viễn cười đè lên tay cô: “Đừng, ở nơi công cộng thì bớt bớt chút. Em nói xem sau này nếu chồng em bảo em cai thuốc, em có cai hay không?”

Đồng Kỳ ngẩng đầu, mặt mày hơi nhăn, cười nói: “Vì sao phải cai? Ai xứng đáng để em làm vậy chứ?”

Khóe mắt cong lên khi cười của cô thật sự làm người khác trầm mê. Trương Hoài Viễn nhịn không được duỗi tay định vuốt khóe mắt cô, Đồng Kỳ né tránh: “Đừng mập mờ như vậy, em với anh cái gì cũng đều không phải.”

“Vậy về sau có thể sẽ phải chứ?”

Đồng Kỳ cười: “Sẽ không đâu.”

Trương Hoài Viễn rút tay về, đặt ở trên bàn, cười cười không để ý.

Hai người tiếp tục trò chuyện, bắt đầu tránh xa đề tài này. Đồng Kỳ ăn ăn sushi rất ngon miệng, cảm giác tâm hồn lạnh lẽo dần ấm áp lên.

Cô biết mình rất ngốc.

Thích một người mười mấy năm, còn bị hắn làm tổn thương.

Câu nói kia không sai, cái không chiếm được mới là cái tốt nhất.

Tầm mắt cô nhìn thoáng qua cái hộp đang đặt bên cạnh. Chẳng biết kiểu nam nhân như Liêu Thành Xuyên sẽ đưa quà gì cho Tử Đồng.

Cô và Tử Đồng là bạn bè mười mấy năm, quan hệ vẫn luôn rất tốt. Đối với Tử Đồng, cô chỉ có hâm mộ chứ không hề có đố kỵ.

Ăn xong sushi, Trương Hoài Viễn định hẹn Đồng Kỳ đi uống rượu.

Đồng Kỳ từ chối, bảo anh đưa cô đến biệt thự Phong Nghiệp. Trương Hoài Viễn có biết Tử Đồng, hỏi, “Đây là muốn tâm sự đêm muộn à?”

Đồng Kỳ cười: “Đúng vậy, anh đi nhanh lên đi.”

Anh trở tay bắt lấy tay Đồng Kỳ, hỏi: “Nếu anh thực sự nghiêm túc thì sao?”

Đồng Kỳ khẽ ngừng lại nhìn anh. Một giây sau, cô thong thả rút tay mình ra khỏi tay của anh: “Nghiêm túc cũng không thích hợp.”

Nói xong liền kéo cửa xe ra rồi đi xuống.

Lưu Tử Đồng mặc áo ngủ dệt kim hở cổ đứng ở cửa, trong tay cầm theo di động. Đồng Kỳ đến gần, cười cười nhét hộp quà vào lòng ngực cô nàng. Lưu Tử Đồng quay người lại, ném hộp quà vào thùng rác bên cạnh, nói: “Tao không có hứng thú với hắn ta, mày tao thích kiểu nam nhân nào mà.”

Cô nàng sợ Đồng Kỳ hiểu lầm.

Đồng Kỳ chậc một tiếng, nhìn cái hộp đáng thương vẫn chưa được mở ra nói: “Ít nhất mày cứ mở ra xem xem, cũng là tâm ý của hắn mà.”

Lưu Tử Đồng lắc đầu, tiến đến ôm Đồng Kỳ nói: “Tao tự nhiên nhớ tới bộ dáng năm 17 tuổi của mày.”

Đồng Kỳ khựng lại, duỗi tay vỗ vỗ bả vai cô nàng, cười nhạo: “Cái bộ dáng ngu xuẩn kia? Khóc giống như một con chó bị vứt bỏ, cuối cùng còn phải nhờ đến chúng mày an ủi, vực tao dậy? Không, tao không hề muốn nhớ đến hồi đó một chút nào.”

“Đương nhiên không phải, tao chỉ nghĩ đến lúc mày lấy hết can đảm tỏ tình với hắn, hắn lại cao ngạo từ chối mày. Lúc ấy bọn tao đều muốn đánh hắn, kết quả là mày đã đạp hắn trước rồi.”

Đồng Kỳ lại cười một trận, chuyện này cô cũng nhớ. Sau khi nam sinh cao ngạo kia bị đạp một đạp, sắc mặt hắn lập tức lạnh đi.Thế nhưng hắn lại không hề đánh, thậm chí không lên tiếng, chỉ lãnh đạm nhìn cô, giống y hệt như lúc nãy cô vừa hôn hắn vậy.

Cũng là thái độ đó.

Hắn rất thân sĩ, nhưng thể hiện rõ thái độ cự tuyệt.

“Được rồi, tao thấy ít nhất mày cũng nên nhắn cho hắn một tin nhắn. Dù sao cũng là hắn muốn gặp mày mà.” Đồng Kỳ đẩy Lưu Tử Đồng ra, nói.

Lưu Tử Đồng ừ một tiếng: “Đêm nay ngủ lại nhà tao không?”

Đồng Kỳ lắc đầu: “Thôi, nhà mày nhiều người lắm, tao về nhà ngủ.”

Lưu Tử Đồng nghiêng đầu nhìn về phía sau cô, thấy Trương Hoài Viễn đâng dựa vào xe chơi di động liền hỏi: “Gần đây anh ấy đổi tính à?”

Đồng Kỳ quay đầu theo tầm mắt của cô nàng, nhìn thoáng qua, cười nói: “Chẳng biết nữa, hay mày tự đi hỏi anh ấy xem?”

Lưu Tử Đồng bĩu môi, “Không đi đâu.”

“Ha ha.”

Đồng Kỳ lại cười, Lưu Tử Đồng bị Trương Hoài Viễn đùa giỡn nhiều nên sợ.

“Đi đây.”

Cô vẫy tay.

“Bye ——”

Lưu Tử Đồng vẫn đứng tại chỗ nhìn cô.

Đồng Kỳ xoay người trở về bên xe, Trương Hoài Viễn thản nhiên nhìn cô một cái, còn hôn gió với Tử Đồng rồi mới kéo cửa xe. Đồng Kỳ chui vào trong xe.

Anh ngồi lên ghế lái, khởi động xe, lùi lại.

Ra khỏi khu biệt thự rồi Đồng Kỳ mới thu hồi tầm mắt đang nhìn gương chiếu hậu. Trương Hoài Viễn nói với Đồng Kỳ: “Lưu gia đang tìm đối tượng cho Tử Đồng đấy. Người đầu tiên bên đó tìm được có vẻ như là Liêu Thành Xuyên của Tín Lập ——”

“Ừa.”

Đồng Kỳ nhìn bên ngoài cửa sổ.

Trương Hoài Viễn lại cười: “Anh thấy bọn họ rất xứng đôi.”

“Đúng vậy, rất xứng đôi.”

Đèn neon hiện lên gương mặt diễm lệ vô song có chút mất mát của Đồng Kỳ. Môn đăng hộ đối sao.. Con trai của nhà kinh tế học nổi tiếng cùng với Lưu gia – gia tộc thượng lưu lâu năm ở thành phố S. Thực sự rất hợp, đôi bên cùng có lợi.

“Thật sự không định đi uống rượu?” Trương Hoài Viễn vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.

Đồng Kỳ cười cười chỉ vào mắt mình: “Thấy quầng thâm mắt của chị đây không? Hôm qua Vu Hân kết hôn, bọn em quậy đến tận khuya đấy.”

Trương Hoài Viễn à một tiếng: “Anh đi được nửa đường thì bị một cuộc điện thoại gọi đi rồi. Trong nhà có việc nên không đến nháo động phòng được. Chắc tụi em làm không ít chuyện xấu nhỉ?”

Đồng Kỳ cười: “Đương nhiên rồi.”

Xe chạy thẳng đến dưới tầng nhà Đồng Kỳ. Trương Hoài Viễn từ từ thở dài, mở cửa để cô xuống xe. Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Đồng Kỳ thản nhiên đi về hướng cổng tiểu khu.

Vòng eo kia thực sự rất nhỏ. Trương Hoài Viễn cười cười nhìn dáng người lả lướt của cô rồi trở về xe.

Đồng Kỳ lên tầng, mở cửa vào nhà, cảm giác mệt mỏi muốn chết. Cô nhìn qua căn phòng, muốn chuẩn bị đổi một nơi lớn hơn chút, để thi thoảng cha mẹ cô còn đến đây ở.

Năm trước cha mẹ cô cùng về hưu, mẹ cô đã vài lần bảo muốn tới thành phố S chơi nhưng đều không thành. Không phải là cô không muốn mà do chỗ này của cô thật sự không còn phòng nào để ở nữa.

Hiện tại bất động sản thành phố S tăng giá khá nhiều, dù là bán những phòng ở thiết kế chung lúc trước đi thì giá cũng tăng lên rất nhiều lần.

Đủ tiền để đổi một căn hộ khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.