Ngại Gì Từng Yêu Anh

Chương 4: Chương 4




Hai ngày sau, Tín Lập mở tiệc tối, Đồng Kỳ đi xuống tầng nhìn hiện trường. Tín Lập đã tự sắp xếp bí thư tới xem nên Đồng Kỳ cũng bảo nhân viên theo ý đối phương mà làm, tận lực thỏa mãn yêu cầu của đối phương.

Ở sân lễ đường của khách sạn, Đồng Kỳ ngậm thuốc lá đang chuẩn bị đi vào thì đụng phải một người quen. Hà Lương Nguyệt, chức vụ ngang với cô, người phụ trách khách sạn Danh Điều ở trung tâm thành phố.

Đồng Kỳ cười nhẹ: “Ngọn gió nào thổi cô tới đây vậy? Tới rồi mà không lên ngồi chút à?”

Hà Lương Nguyệt mặc một bộ váy bó, eo thon mông vểnh. Giống với Đồng Kỳ, cô ta là một trong năm mỹ nữ top đầu của công ty. Cô ta chỉnh lại đồng hồ trên tay rồi nói: “Đây không phải là do Tín Lập mở tiệc tối ở bên này sao. Tôi tới đây nhìn thử xem. Dù sao trước đây tiệc rượu của Tín Lập đều tổ chức ở chỗ tôi, tôi cũng quen việc hơn.”

Đồng Kỳ nhướng mày: “Cô có thể tới đây thì thật tốt, đây là lần đầu tiên tôi tổ chức tiệc cho Tín Lập mà. Cô tới rồi thì chỉ bảo chút nhé.”

“Đương nhiên, tôi quen biết bí thư nhà bọn họ, cũng khá thân. Thực đơn buổi sáng tôi nhìn qua rồi, cho thêm hai loại rượu vào chắc không thành vấn đề chứ?” Hà Lương Nguyệt tràn ngập ý cười.

Câu quen thân với bí thư nhà bọn họ kia nói rất thản nhiên.

Đồng Kỳ: “Không vấn đề gì, có cô ở đây tôi cũng yên tâm hơn.”

“Vậy là tốt rồi.” Hà Lương Nguyệt lại cười đến mức mi mắt cong cong, “Lần này là do thật sự không còn cách nào khác, hai tháng trước tập đoàn Thịnh Ý đã đặt chỗ trước rồi, ai mà biết lại trùng lịch chứ. Tín Lập chậm hơn chút, lại không thể dời sang ngày khác nên tôi liền đề cử chỗ này của cô.”

“Hóa ra là cô đem tặng cơ hội này, cảm ơn cô nhé đại mỹ nữ......”

“Khách khí làm gì, dù sao cũng chung một công ty mà.”

Hà Lương Nguyệt chỉ vào thuốc lá trong tay Đồng Kỳ: “Cô dập tắt thuốc rồi hẵng vào, Thành Xuyên không thích mùi thuốc.”

Đồng Kỳ nhìn chằm chằm thuốc lá trong tay nửa giây, cười nói: “Được, nghe cô, khách hàng quan trọng hơn.”

Hà Lương Nguyệt cười tủm tỉm: “Vậy tôi đi về trước, buổi tối gặp lại nhé.”

Đồng Kỳ cười: “Buổi tối gặp lại.”

Tiễn người đến tận cửa, nhìn xe Hà Lương Nguyệt rời đi, Đồng Kỳ bực bội hút thêm một hơi thuốc. Gọi Liêu Thành Xuyên là Thành Xuyên? Xem ra quan hệ không tồi?

Cô cười nhẹ hai tiếng, cũng phải. Nữ nhân thành phố S này ai mà không muốn gả cho nam nhân như Liêu Thành Xuyên.

Cô dập tắt thuốc, xoay người trở về lễ đường. Một nhân viên tiến lên, trong tay cầm hai chai rượu nói: “Lúc nãy giám đốc Hà bảo là thêm hai loại rượu này, nhưng chỗ này của chúng ta không còn nữa.”

Đồng Kỳ nhìn qua, chậc, là rượu hiếm.

Nàng nói: “Đi đến hầm rượu nói với giám đốc Trương rằng đây là yêu cầu của tôi.”

“Dạ.”

Nhân viên còn nói thêm: “Giám đốc Hà hiểu rất rõ về boss của Tín Lập, lúc nãy cô ấy vừa thay đổi cách bài trí, còn đổi chỗ cửa hoa của chúng ta nữa. Còn nữa, cô ấy nói Liêu tổng cực thích hai loại rượu này. Có vẻ giám đốc Hà với bọn họ có quan hệ khá tốt.”

Đồng Kỳ cười cười, “Đúng vậy, khá thân quen.”

Mặt nhân viên mang theo chút lo lắng: “Vậy có phải Tín Lập chỉ tổ chức tiệc ở nơi này của chúng ta đúng một lần, rồi từ lần sau lại quay về khách sạn trung tâm bên kia hay không ạ?”

“Về thì cứ về thôi.” Đồng Kỳ nói.

Nhân viên thở dài, “Vậy tôi đi làm việc tiếp.”

“Đi đi.”

Đồng Kỳ đi về phía phòng bếp.

Hơn bốn giờ chiều, tất cả mọi việc đều được bố trí xong xuôi. Bí thư của Tín Lập tự mình tới đây nhìn thử, cũng xem xét đồ ăn trong phòng bếp lần nữa, còn đích thân xem xem ở đây có chuẩn bị hai loại rượu kia hay không. Đồng Kỳ đi theo cả quá trình. Cho đến lúc bí thư phải đi thì cô mới tiễn người ra đến cửa.

Bí thư quay đầu cười nói: “Giám đốc Đồng, nếu đêm nay cô rảnh thì xuống tầng tham gia chung cho vui nhé.”

Đồng Kỳ cười: “Không thành vấn đề.”

Bí thư gật gật đầu, ra cửa lên xe.

Nhìn thấy xe đi rồi Đồng Kỳ mới xoay người lên lầu.

Sáu rưỡi tối, bữa tiệc bắt đầu. Từng chiếc xe hơi ngừng ở cửa, người người lần lượt đi vào từ cửa xoay tròn. Đồng Kỳ đương nhiên không thể chỉ ngây ngốc trên tầng. Cô đi xuống dưới xem xét tình hình bên ngoài.

Lúc Liêu Thành Xuyên vào cửa, hai người đúng lúc chạm mặt. Đồng Kỳ cười cười với hắn, tiến lên nói: “Liêu tổng, hoan nghênh.”

Thần sắc hắn nhàn nhạt nhìn bảng hiệu trên ngực cô, nói: “Hóa ra cô là người phụ trách của Danh Điều.”

Đồng Kỳ cười: “Chính là tôi.”

Hôm nay cô mặc trang phục công sở, sơ mi trắng kết hợp với váy ôm màu đen lộ ra eo nhỏ thon gọn có thể ôm bằng một vòng tay. Nổi bật nhất là gương mặt kia, một khi cười lên là có thể câu đi hồn phách của người ta.

Hắn giơ tay ra, Đồng Kỳ cũng cười cười giơ tay. Hai bàn tay nắm nhẹ rồi nhanh chóng buông ra.

Nhiệt độ từ lòng bàn tay biến mất, Đồng Kỳ đưa tay ra hiệu: “Mời Liêu tổng ——”

Hắn gật đầu, đi về phía lễ đường.

Phía sau hắn là một đoàn người vây quanh, trông y hệt như đế vương giá đáo vậy.

Nhưng đồng thời, một vài ánh mắt cũng hướng đến trên mặt Đồng Kỳ, bởi vì cô thực sự rất đẹp ——

Liêu Thành Xuyên đi ở đằng trước.

Phía sau có mấy người nhỏ giọng bàn tán.

“Cô ấy tên gì thế?”

“Đồng Kỳ.”

“Xinh đẹp thật đấy.”

“Cô ấy vừa chỉ mới cười với tôi một chút mà lòng tôi nhộn nhạo cả lên.”

“So với Hà Lương Nguyệt thì thế nào?”

“Đồng Kỳ đẹp hơn.”

Đang vừa nói chuyện vừa vào lễ đường thì Hà Lương Nguyệt vừa được nhắc đến cũng mới vào đến cửa. Cô nàng mặc một bộ váy dài xẻ tà hở hai màu đỏ cực kỳ bắt mắt. Đồng Kỳ cười: “Chà, đêm nay cô đẹp thật đấy.”

Hà Lương Nguyệt che miệng cười: “Quá khen rồi.”

Đồng Kỳ duỗi tay về phía cô: “Cần tôi đỡ cô vào không?”

Hà Lương Nguyệt bị trêu đến mức bật cười, nói: “Đợi lát nữa xong hết việc thì cô cũng vào đi, đêm nay nhiều người nên khách hàng cũng nhiều.”

Đồng Kỳ nói: “Được.”

Mấy loại yến hội ngoài trời này đều giống nhau. Thân là người phụ trách thì đều phải vào uống hai ly tỏ vẻ chúc mừng.

Di động trong túi khẽ rung lên.

Đồng Kỳ móc điện thoại ra rồi nhìn thoáng qua.

【 Tử Đồng: Có phải đêm nay Liêu Thành Xuyên tổ chức tiệc tối không? 】

【 Đồng Kỳ: Đúng vậy, nhà mày cũng được mời à? 】

【 Tử Đồng: Ừ, ba tao nhất quyết bắt tao đi nên tao trốn rồi. 】

【 Đồng Kỳ:......】

【 Đồng Kỳ: Tao nhìn thấy cha mẹ mày rồi, không nói nữa, tao phải đi đón tiếp đây. 】

Đồng Kỳ nhét điện thoại vào túi rồi tiến tới tiếp đón. Cha mẹ Lưu gia nhìn thấy Đồng Kỳ liền cười, mẹ Lưu ôm bả vai Đồng Kỳ nói: “Dì còn đang suy nghĩ xem có đúng là tổ chức ở đây hay không đấy, không ngờ đúng là thật. Có thể thấy con đúng là vui thật đấy.”

Đồng Kỳ cười nói: “Con cũng rất vui khi thấy hai người đó, mời chú dì vào trong ạ?”

Mẹ Lưu gật đầu: “Được được. Ài, chú dì bị cái tính trẻ con kia của Tử Đồng làm cho tức muốn chết. Đồng Kỳ à, dì kể con nghe nè, chú dì đã tìm cho Tử Đồng một người chồng cực kỳ thích hợp với nó. Thế mà nó thì sao, nó lại nói là không thích. Đến hôm nay nó còn trực tiếp chạy trốn.”

“Chạy trốn ấy ạ?” Đồng Kỳ giả vờ không biết, trưng vẻ mặt kinh ngạc.

“Đúng vậy đấy. Con thấy Liêu Thành Xuyên này là thanh niên tài tuấn đúng không?”

“Dạ, đúng vậy.”

“Con nói xem, hắn và Tử Đồng có phải thực sự rất xứng đôi không?”

Đồng Kỳ khẽ nắm chặt tay, thận trọng nói: “Đúng ạ, cực kỳ xứng đôi.”

“Đó con xem, tất cả mọi người đều nói như vậy, thế mà nó lại bảo là không thích, dì thật sự chẳng hiểu nổi nó ——”

“Được rồi được rồi, đi vào thôi nào.” Ba Lưu cười với Đồng Kỳ một cái rồi ôm mẹ Lưu đi vào trong.

Lúc này mẹ Lưu mới buông Đồng Kỳ ra, cười nói: “Khi nào rảnh nhớ đến nhà dì chơi nhé.”

“Dạ.”

Đồng Kỳ lùi về phía sau hai bước, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cơn nghiện thuốc lá lại bùng lên, cô nhìn về phía cửa. Số xe tiến vào đã đã không nhiều như lúc nãy nữa, vì thế cô quay đầu, vào phòng nhân viên ở tầng một, kéo ngăn kéo ra. Bên trong có một bao thuốc Song Hỉ, cô cũng không kén chọn, thuận tay rút một điếu châm lửa.

Hút một hơi.

Cô tựa lưng vào ghế ngồi thưởng thức hơi thuốc, nhìn ánh lửa lay lắt trên đầu điếu thuốc. Xứng đôi sao?

Thực sự rất xứng đôi, cô cũng rất xứng với Liêu Thành Xuyên.

——

Chậc.

Hút xong một điếu thuốc, Đồng Kỳ đứng dậy.

Trong túi rung lên, lại một tin nhắn WeChat nữa. Lần này là Trương Hoài Viễn.

【 ZHY: Đi đâu thế? Anh tới rồi này. 】

【 Đồng Kỳ: Tới nào đâu 】

【 ZHY: Khách sạn nhà em đó, ở lễ đường tầng một. Không phải em bỏ qua nhiệm vụ vào một ngày quan trọng như vậy chứ? 】

【 Đồng Kỳ: Em là người như vậy chắc? Em đang trong toilet, giờ ra ngoài ngay đây. 】

【 ZHY: Ra rồi thì tìm anh nhé. 】

【 Đồng Kỳ: Ok. 】

Ra khỏi phòng nghỉ, khách khứa đã tới đủ, lễ đường cực kỳ náo nhiệt. Đứng nghỉ ngơi một chút, quạt thông gió không tốt cho lắm nên trên người Đồng Kỳ vẫn còn vương chút mùi thuốc. Cô vừa tới gần lễ đường đã bị Trương Hoài Viễn giữ lại. Hôm nay Trương Hoài Viễn mặc một bộ tây trang màu đen trông thành thục ổn trọng hơn rất nhiều. Anh dí mặt lại gần cổ cô: “Mùi thuốc nồng như này luôn? Đi toilet rồi thuận tiện rít điếu thuốc hả?”

Đồng Kỳ đẩy đầu anh ra: “Mũi anh là mũi chó chắc.”

“Đi, đi uống hai ly với anh.” Anh ôm eo Đồng Kỳ, cô nghiêng đầu nhìn lướt qua rồi hất tay anh. Anh không kiên nhẫn hỏi: “Sao thế? Hôm nay anh không mang bạn gái theo, em làm partner của anh nửa tiếng cũng không được à?”

“Em mệt rồi, em vào đó uống với lão bản của Tín Lập một chén rồi lát nữa trở về nghỉ ngơi luôn.” Đồng Kỳ không hất nổi tay anh xuống liền kệ anh.

Hôm nay Liêu Thành Xuyên cũng mặc một bộ tay trang đen trông cực kỳ nổi bật giữa đám đông. Khuôn mặt hoàn mỹ như ngọc thạch được điêu khắc của nam nhân kia mang vẻ lạnh lẽo, khóe môi tùy tiện nhếch lên là có thể làm muôn vàn nữ nhân mê đắm. Hà Lương Nguyệt đứng cách hắn vài bước chân.

Trên đường đi kính rượu Liêu Thành Xuyên, Trương Hoài Viễn gặp phải người quen nên bị chặn lại.

Người quen kia nhìn Đồng Kỳ trong lòng ngực anh với ánh mắt nghiền ngẫm: “Bạn gái mới à? Xinh đẹp thật đấy.”

Trương Hoài Viễn cười nhẹ, có chút đắc ý: “Tạm thời vẫn chưa phải.”

Nói rồi thuận tiện liếc mắt nhìn Đồng Kỳ một cái. Đồng Kỳ yên lặng trợn trắng mắt, cầm lấy một ly rượu từ bên cạnh chạm ly với người kia, nói: “Tôi là Đồng Kỳ, người phụ trách của Danh Điều.”

“Chào cô, tôi là Hoàng Tùng của công ty khoa học kỹ thuật Đằng Huy.” Hoàng Tùng đưa danh thiếp cho Đồng Kỳ, cô cũng cũng cười cười đưa danh thiếp của mình cho Hoàng Tùng. Ánh mắt Hoàng Tùng nhìn Đồng Kỳ có chút thưởng thức, loại ánh mắt nam nhân thưởng thức nữ nhân: “Sau này nếu công ty yêu cầu thì tôi sẽ liên hệ với cô nhé.”

Đồng Kỳ khéo léo cười: “Cảm ơn, tôi mời anh ly nữa.”

Hai người lại chạm ly thêm một lần. Trương Hoài Viễn cười nhẹ: “Không phải chứ, còn tôi thì sao? Uống cùng nhau đi.”

“Cậu đó, ghen tị hả?” Hoàng Tùng trêu anh.

Trương Hoài Viễn hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy đó.”

Đồng Kỳ liếc nhìn anh đầy xem thường.

Nam nhân gặp dịp thì chơi, lúc nào cũng nhàm chán như vậy.

Ở nơi cách bọn họ khoảng hai bước chân, Liêu Thành Xuyên cúi đầu nhấp một ngụm rượu, tầm mắt nhìn lướt qua Đồng Kỳ và cả bàn tay Trương Hoài Viễn đang đặt trên eo cô.

Không phải bảo là bạn trai à? Tạm thời vẫn chưa phải là sao chứ ——

Khách sáo mấy câu cùng Hoàng Tùng xong liền xoay người đi trước. Đồng Kỳ và Trương Hoài Viễn đến trước mặt Liêu Thành Xuyên.

Đồng Kỳ hơi hơi mỉm cười nhìn Liêu Thành Xuyên, đặt chén rượu rỗng trong tay lên trên khay của phục vụ rồi cầm lên một ly rượu đầy quá nửa khác.

Cô giơ ly đến trước mặt Liêu Thành Xuyên, “Liêu tổng, làm ăn phát đạt.”

Nói xong cô hơi ngẩng cổ, nhấp môi, từng ngụm từng ngụm uống hết ly rượu đầy phân nửa, không thể thừa lại giọt nào.

Mà dưới ánh đèn, cần cổ thon dài kia trắng nõn như tuyết, khuyên tai nhỏ trên vành tai theo động tác của cô mà lóe lên một chút.

Xung quanh lập tức an tĩnh, đều thất thần nhìn về phía cô.

Trương Hoài Viễn ôm tay cô chặt hơn, tầm mắt bỗng nhiên lạnh đi, quét qua những ánh mắt không an phận xung quanh.

“Cảm ơn cô.”

Liêu Thành Xuyên cũng nâng ly lên uống một ngụm rượu. Xuyên qua ly pha lê chứa chất lỏng màu đỏ hấp dẫn mà nhìn khóe mắt cong cong của cô.

Phong tình, gợi cảm đến vậy.

Thảo nào vừa rồi xung quanh đều như dừng lại một giây.

Chỉ để ngắm nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.