Hai mắt Hứa Tử Ngư mở to nhìn chằm chằm hai kẻ dở hơi phía trước, cũng quên luôn chuyện vết thương của mình đang được may lại.
“Xong rồi.” Giọng nói ôn hòa đem toàn bộ chú ý của cô quay trở về, bác sĩ
ngồi đối diện nhìn cô cười cười mà nói: “Vết thương đã may xong rồi,
khoảng ba ngày đến đây cắt chỉ.” Bác sĩ ngừng một chút, sau đó lấy một
cây bút máy ra, trên sổ khám bệnh viết một dãy số.
“Đây là số điện thoại của tôi, nếu có vấn đề gì có thể gọi cho tôi.”
Thấy cô không có phản ứng, anh lại hỏi tiếp: “Tự mình có thể về được không?”
“Ừh, có thể có thể. Cám ơn bác sĩ!” Hứa Tử Ngư phục hồi lại tinh thần, đứng
dậy rời khỏi phòng cứu cấp. Vị bác sĩ này rất giống Thích Uy, cô cẩn
thận suy nghĩ một chút, ừh, bộ dạng dịu dàng đó rất giống nhau.
Cô từ từ đi ra khỏi bệnh viện. Bị gió lạnh thổi vào mặt, cô lấy tay vuốt
mặt mới phát hiện toàn bộ gương mặt của cô đều là nước mắt, hôm nay thật mất thể diện. Hình như đã lâu rồi không có khóc qua, không nghĩ tới lần này lại vì người ngoài mà rơi lệ. Thật ra thì cô cũng không phải sợ vì
bị thương, chẳng qua là cảm thấy bản thân mình có chút vô dụng, cái
thành phố xinh đẹp lạnh lùng này thỉnh thoảng động lòng người, cô cảm
thấy có chút mệt.
“Đợi một chút. . . . . .”
“Hứa Tử Ngư,
đợi một chút!” Giọng nói từ phía sau truyền đến khiến cho Hứa Tử Ngư
kinh ngạc, xoay người lại nhìn, thì ra đó chính là vị bác sĩ đẹp trai
lúc nãy.
“Bác sĩ, còn chuyện gì nữa sao?”
“Chân của cô bị
thương àh?” Nghe bác sĩ nói thế cô mới phát hiện lòng bàn chân còn bị
thương, mới vừa rồi lại quên mất. Quả nhiên thầy thuốc chính là tỉ mỉ.
“Giơ một chân lên xem nào.” Đào Duy Hiên lấy miếng bông gòn thấm cồn từ
trong túi nhựa ra, ngồi chồm hổm xuống giúp cô sát trùng, vết thương tuy không lớn lắm, nhưng khi xoa thuốc sát trùng và xử lý vết thương cô vẫn cảm thấy xót xa. Cô mất thăng bằng theo bản năng vịn lấy bả vai của
anh. Đào Duy Hiên dùng băng cá nhân giúp cô dán lại vết thương, sau khi
phán một tiếng “Xong rồi.” Hứa Tử Ngư vội vàng buông tay ra, đồng thời
cô có chút luống cuống.
Nói xong lời cám ơn, một mình cô từ từ đi trên đường. Hồi tưởng lại toàn bộ sự việc trong ngày hôm nay, tình tiết còn đặc sắc hơn so với viết tiểu thuyết nữa. Xuống tay còn có chút hung ác hơn cô, ngược nữ chính ngược nam chính, ngược các vai phụ khác.
Vào thời điểm này người đứng chờ xe ở trước cổng bệnh viện cũng rất đông,
cô đứng ở đầu đường, toàn thân cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ in hình hoạt
hình hoàn toàn không cản được gió đêm cuối xuân.
Một chiếc xe
Cayenne màu đen ưu nhã dừng trước mặt, vừa vặn chặn lại tầm mắt của cô.
Không có đủ tiền đi xe đó nha, cô trợn mắt, nhích chân qua bên phải một
chút.
“Tít tít.” Còi ôtô chợt vang lên hai cái, cô quay đầu lại,
nhìn thấy vị bác sĩ đẹp trai lúc nãy thò đầu ra: “Đi thôi, tôi đưa cô
về.”
“Không dám làm phiền.” Trong lòng Hứa Tử Ngư cảm thán, nghề
bác sĩ bây giờ là thật có tiền, chỉ một bác sĩ của phòng cứu cấp thôi
cũng đã lái Cayenne rồi, không biết đã nhận bao nhiêu tiền bồi dưỡng
đây.
“Chỗ này rất khó đón được xe, chân của cô có thể đi được
sao?” Bác sĩ đẹp trai vẫn còn cố thuyết phục, cô cúi đầu nhìn qua cái áo ngủ nhiều nếp nhăn cùng với cánh tay đang được băng bó của mình, chân
thì khập khễnh, một lần nữa bác sĩ đẹp trai xác nhận bản thân mình không có mưu đồ xấu gì. Cho nên cô lập tức cắn răng mà hạ quyết tâm gật đầu
một cái.
“Vậy thì phiền bác sĩ rồi.”
Mở cửa bên ghế lái
phụ ra, một luồng không khí tinh khiết thơm tho và ấm áp đập vào mặt. Cô vốn cho là trong xe của bác sĩ sẽ có mùi thuốc sát trùng chứ.
“Ở đâu vậy?”
Hứa Tử Ngư đọc địa chỉ, xe vững vàng lao về phía trước.
“Tôi là Đào Duy Hiên.”
“Àh?” Hứa Tử Ngư nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, trừng to đôi mắt của mình
nhìn người bên cạnh, sau đó mới có phản ứng, anh ta là đang tự giới
thiệu về bản thân của mình.
“Xin chào, bác sĩ Đào.”
“Không cần khách sáo như vậy.” Bác sĩ cười cười, lộ ra hàm răng trắng đều:
“Tôi không phải là bác sĩ của phòng cứu cấp, mấy ngày nữa khi cô đi cắt
chỉ, có lẽ sẽ gặp bác sĩ khác phụ trách.”
“Ừh.”
“Mấy ngày
này nhớ chú ý đừng để nước thấm vào, vết thương khi lành sẽ có chút ngứa ngáy cũng không nên đụng vào, có vấn đề gì thì cứ gọi điện thoại cho
tôi.”
“Ừh.”
“Cô nghỉ ngơi một lát đi, đến nơi tôi sẽ gọi cô.”
Hứa Tử Ngư gật đầu một cái, thoải mái dựa vào lưng ghế ngủ. Cả ngày hôm nay cô cảm thấy thật sự quá mệt mỏi, cô vốn định chỉ là nhắm mắt để tránh
khỏi không khí lúng túng, ai ngờ chưa được bao lâu đã ngủ mất tiêu rồi.
Cũng có thể là do mùi vị ấm áp của người đàn ông bên cạnh.
Khi
tỉnh lại cô vẫn còn mơ màng, không kịp phản ứng xem mình đang ở đâu,
nhìn chung quanh bốn phía mới phát hiện ra mình vẫn còn đang ngồi ở
trong xe, bác sĩ kia vẫn còn ngồi ở ghế lái chống cằm không biết đang
suy nghĩ cái gì. Đồng hồ trên xe hiển thị 23:41 phút, cô thế mà đã ngủ
hết hai giờ. Khóe miệng có chút ẩm ướt, lấy tay lau mặt, cô ngủ mà còn
chảy nước miếng như vậy.
“Ngại quá, tôi ngủ quên luôn.” Hứa Tử Ngư lấy tay lau khóe miệng một cái, trong lúc đó cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Không sao, không sao, tại tôi thấy cô ngủ say quá, nên không đành lòng gọi cô dậy.” Bác sĩ từ trong trầm tư khôi phục lại tinh thần, từ trong hộc kéo rút ra một cái khăn giấy đưa cho cô, cười cười nổ máy xe.
“Đến chung cư nữa àh?”
“Đúng vậy, ở khu vực trước mặt đấy. Nhà cô ở khúc nào, tôi đưa cô đến dưới lầu.”
“Ah, tôi làm sao không biết xấu hổ như vậy chứ!” Hứa Tử Ngư gãi gãi đầu, vị bác sĩ này cũng nhiệt tình quá mức rồi.
“Chân và tay của cô đều bị thương, thật bất tiện.”
“Vậy chuyện này làm phiền đến bác sĩ rồi, đi thẳng quẹo trái, tòa lầu số 3,
đơn vị 1.” Bác sĩ dừng xe ở lầu dưới, thời điểm cô mở cửa hai chân đều
mềm nhũn, thiếu chút nữa liền ngã xuống. Tay mắt của Đào Duy Hiên lanh
lẹ kéo cô lại, hỏi cô có cần anh giúp một tay đưa cô lên lầu không.
Hứa Tử Ngư nói lời cám ơn với anh, cũng lặp đi lặp lại lời cự tuyệt, hôm
nay đã làm phiền bác sĩ, là một người phụ nữ độc thân, việc đặt mình vào một tình cảnh nguy hiểm cũng là chuyện bình thường.
Lên lầu cũng là một vấn đề. Đèn ở cầu thang đều là loại đèn cảm ứng âm thanh, nhưng
đã có chút cũ kỹ, nếu không phát ra tiếng thật lớn thì căn bản không
sáng lên được. Thời điểm này hàng xóm cũng đều đã ngủ say rồi, cô không
nỡ làm ồn đến mọi người cho nên đành phải cố gắng vịn cầu thang mà từ từ bước lên. Thời điểm lên đến lầu năm cô nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, đèn vừa sáng lên dọa cô sợ hết hồn thiếu chút nữa là hét to một tiếng, một
người đàn ông đang ngồi trên bậc cầu thang ở trước cửa nhà mình, anh ta
đang ngẩng đầu lên nhìn cô.