Cửa chính “cạch” một
tiếng liền đóng lại, cả phòng liền trở nên yên tĩnh. Hứa Tử Ngư ngồi
trên ghế sa-lon, không chần chừ cầm lấy tờ giấy hướng dẫn sử dụng lên
đọc hướng dẫn sử dụng: “Ngừa thai khẩn cấp nhất định phải trong vòng 72
giờ (ba ngày) sau khi xảy ra quan hệ, càng sớm hiệu quả càng cao.”
Càng sớm càng tốt nha, cô lấy một viên thuốc bỏ vào trong miệng, cầm ly nước lên lại cảm thấy nước còn nóng quá, cho nên cứ như vậy mà trực tiếp
nuốt viên thuốc đó xuống thôi. Đầu cảm thấy choáng váng và mờ mịt, cô
dựa vào ghế sa-lon mà ngủ thiếp đi. Không biết đã ngủ bao lâu, dạ dày
bắt đầu đau, cô không hề muốn nhúc nhích, định bụng co người lại để cơ
thể thoải mái hơn một chút. Ai ngờ càng ngày càng đau hơn, cô mở mắt ra
rên rỉ một tiếng, trong dạ dày dâng lên một cơn khó chịu.
Vội vội vàng vàng chạy vào nhà vệ sinh, nằm ở trên bồn cầu mà ói mửa. Hôm nay
cô vẫn chưa ăn gì cả, cho nên ói ra cũng đều là nước chua, còn khổ sở
nôn ra một viên thuốc. Tay cô chống lên bồn cầu nôn, nước mắt cũng chảy
ra luôn. Bàn tay sờ sờ định tìm giấy vệ sinh, nhưng chỉ “xoảng” một
tiếng, mu bàn tay trái liền lạnh. Cô xoay người lại nhìn, là tấm kính
soi trong phòng vệ sinh rơi xuống.
Máu lập tức từ trên mu bàn tay chảy ra, cô vội vàng đứng dậy, thận trọng tránh đạp phải miểng thủy
tinh, đặt tay lên bồn rửa tay rửa qua loa, sau đó nhanh chóng cầm cái
khăn lông cột lại thật chặt. Trong lòng cảm thấy sợ hãi, nếu như tấm
kiếng này rơi lệch thêm một chút nữa, thì sẽ nằm ngay cái cổ của cô rồi.
Vết thương quá lớn, nếu ở nhà thì không có cách nào xử lý được. Hứa Tử Ngư
liền cầm ví tiền lên, tay phải giữ lấy vết thương của tay trái vội vã
chạy ra ngoài, đến lúc thay giày mới phát hiện lòng bàn chân cũng bị đâm một lỗ nhỏ, chỉ có thể mang dép lê ra khỏi cửa.
Lúc xuống lầu
mới cảm thấy cái chân bị thương nhói đau, dưới ánh đèn cái khăn lông màu trắng bao lấy vết thương đã bị máu nhuộm đỏ một mảng lớn. Gặp phải tình huống này cũng là lần đầu tiên, cô cũng không tránh khỏi hoảng hốt,
trên đường cô liên tiếp chặn ba bốn chiếc xe taxi lại, nhưng đều là bị
từ chối cả, người ta sợ máu của cô làm bẩn xe. Cuối cùng cũng có một tài xế taxi tốt bụng thấy cô đáng thương, nên không đành lòng, đành đưa cô
đến bệnh viện.
Đến bệnh viện cũng đã gần tám giờ, tài xế đề nghị
cô trực tiếp đến phòng cứu cấp, ngay cả tiền xe cũng không lấy. Cô cảm
kích hướng tài xế nói lời cám ơn, thật sự tay của cô cũng không thể lấy
tiền trong ví ra được.
Đào Duy Hiên từ phòng cấp cứu đi ra, anh
mới vừa giúp một người đồng nghiệp xử lý tốt một người bị tai nạn gi¬ao
thông xong. Người đó bị chấn thương sọ não, tạm thời anh được điều đến
đây phụ giúp một tay, cũng may bệnh nhân đó đã qua cơn nguy kịch. Anh
thở phào nhẹ nhõm chuẩn rời khỏi, thì lại có bệnh nhân khác tiến vào.
Người đến là một cô gái, nhìn dáng vẻ bên ngoài khoảng hai mươi mấy tuổi, vóc dáng nhỏ bé, trên người mặc một bộ đồ ngủ in hình hoạt hình, bên ngoài
khoác một cái áo màu cam, nhìn hết sức đáng yêu. Mặc dù đứng cách anh
rất xa, nhưng ánh mắt của cô lại sáng long lanh, khiến cho người khác
phải chú ý. Cô bé ở trong đám người kia nhìn lướt qua một lượt, một mạch liền chạy về phía anh.
Muốn nói với cô mình không phải là bác sĩ ở đây, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nóng lòng của cô, anh thật sự là không
đành lòng. Anh thận trọng đem cái khăn đang bao vết thương mở ra, cô bé
kia lập tức quay đầu sang hướng khác, không dám nhìn nữa.
“Có sơ cứu qua chưa?” Nhìn vết thương có chút sâu, nhưng vẫn còn may là chưa cắt trúng mạch máu.
“Có dùng nước rửa sơ qua, sau đó lấy khăn bao lại.”
“Làm được tốt lắm.” Anh tán thưởng cô, nếu là người bình thường gặp phải
tình huống như vậy chắc chắn sẽ không bình tĩnh nghĩ tới cách xử lý như
vậy đâu.
“Tiểu Vương, làm phiền cô lấy cái ghế đến đây.” Cô gái này sắp không đứng vững được nữa rồi.
“Chủ nhiệm Đào, ngài?”
“Để tôi xử lý ca này. Mời cô ngồi xuống.” Anh nhìn về phía Hứa Tử Ngư mà
nói: “Vết thương của cô không nhỏ, đại khái là tôi sẽ giúp cô may nó
lại.”
“Ừh.” Ánh mắt của cô nhìn sang nơi khác, bởi vì có chút khẩn trương cho nên bả vai co lại cứng ngắc.
Cầm cái nhíp gắp miếng bông gòn thấm cồn lên, sát trùng xung quanh miệng
vết thương. Cô bé kia rõ ràng đang run rẩy. Để hóa giải khẩn trương
trong lòng cô, Đào Duy Hiên cảm thấy mình nên tìm một đề tài nào đó để
nói.
“Còn đang đi học sao?”
“Đã tốt nghiệp rồi.”
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
“27 rồi. . . . . .” Cô bé kia ngẩng đầu lên, nước mắt dọc theo gò má mà chảy xuống.
“Àh. . . . . . Đã 27 rồi mà còn khóc sao?”
“Đâu có . . . . . .”
“Đừng khóc, không đau đâu. Cô tên gì?”
“Hứa Tử Ngư, chính là loại Phi tử ngư yên tử ngư chi nhạc ngư . . . . . .”
Đến lúc này rồi, còn không quên kèm theo một câu thơ cổ, khóe miệng của Đào Duy Hiên giật giật, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái. Cô quật cường quay
đầu lại, nước mắt trên mặt vẫn không ngừng chảy xuống. Trước đây khi anh tiếp xúc với bệnh nhân cũng là làm giải phẫu khoa não, phần lớn đều là
đã được tiêm thuốc gây mê rồi, hiện tại Đào Duy Hiên cũng không biết làm thế nào để trấn an cô bé này nữa.
Vừa vặn ngay lúc này lại có người đi vào.
Cùng nhau đi vào là hai người, một nam một nữ, bộ dáng khoảng bốn mươi mấy
tuổi. Bác sĩ ngồi bên cạnh Đào Duy Hiên cũng lớn tiếng nói: “Tại sao lại là hai người?”
Hứa Tử Ngư bị giọng nói lớn tiếng của bác sĩ hấp
dẫn nhìn qua, chỉ trông thấy hai người kia đang nằm trên băng ca, vẫn
không ngừng động tay động chân với nhau, bộ dạng hùng hùng hổ hổ không
yên. Y tá Tiểu Vương kẹp lấy miếng bông gòn để sát trùng, nhỏ giọng nói: “Hai vợ chồng, hai ngày ba bữa đánh nhau sức đầu bể trán, cứ cách mấy
ngày là lại vào đây một lần.”
Trong lòng Hứa Tử Ngư cảm thấy
không còn lời nào để nói, buổi tối đêm khuya, tay của cô bị gương cắt đã cảm thấy rất thảm rồi, bọn họ đang yên đang lành lại đánh nhau thành ra như vậy, thật là ăn no rỗi việc mà.
Trên mặt của người đàn ông
kia máu me dầm dề, cánh tay cũng đã sưng lên. Nằm ở trên băng ca vẫn còn giùng giằng ngồi dậy, ý định muốn bước xuống đánh người phụ nữ nằm kế
bên. Người phụ nữ kia cũng không kém, tóc bị lôi kéo tới loạn cả lên,
trên trán còn bị đánh sưng một cục, thoạt nhìn rất dọa người. Cô ta vừa
mắng vừa xông tới, bộ dáng xem ra là muốn đem người đàn ông đó đá xuống
băng ca, đáng tiếc chưa kịp động chân thì đã ảnh hưởng đến vết thương ở
trên đùi, nên không nhịn được lớn tiếng rên rỉ.
Y tá vội vội vàng vàng đẩy bọn họ qua hai hướng khác nhau, bác sĩ và y tá cũng chia ra mà tiến hành cấp cứu cho bọn họ.
“Ui da, xin bác sĩ nhẹ tay một chút.”
“Còn dám kêu sao, cứ hai ngày lại đánh nhau một lần, nếu còn đánh nữa tôi sẽ không chữa cho nữa đâu.”
“Ui da, ui da, đau chân quá.”
“Giờ mới biết đau sao... Sớm biết đau thì đừng có làm!”