“Ai vậy?”
“Hứa Tử Ngư, là tôi, mở cửa đi.” Thật sự là sợ sẽ gặp điều gì đó.
Chẳng lẽ chuyện đã qua rồi mà cũng không để cho nhau một chút không gi¬an
riêng ưh, sao âm hồn bất tán vậy, trong mơ đã không buông tha cho cô ——
Đến khi tỉnh mộng cũng không bỏ qua: “Đây không phải là dáng vẻ mà cậu
ta cần có nha.” Hứa Tử Ngư rối rắm suy nghĩ: “Mấy năm không gặp, người
đàn ông này từ vị trí quan tòa đã thành công thăng cấp trở thành sát thủ sao?”
Đang do dự thì điện thoại di động vang lên, cô nhìn tên
người gọi tới ở trên màn hình rồi thở dài. Đối mặt với tình huống như
vậy không thể cố chấp được, rốt cuộc cô cũng biết được tinh thần của
mình bé nhỏ đến cỡ nào, đành phải mở cửa.
Cửa mở ra, cả người cô
được một cái khăn tắm bao phủ, tóc thì ướt chèm nhẹp, mang theo khuôn
mặt mới tỉnh ngủ, vẻ lười biếng giống như con mèo nhỏ vậy, trông thấy
tình cảnh này khiến cho Tống Lương Thần cảm thấy ngôn ngữ của mình trở
nên vô năng. Nhưng khi anh liếc nhìn về phía đôi chân nhỏ bé đang tiếp
xúc với sàn nhà mà không mang giày kia của cô, ngọn lửa giận ở trong
lòng anh liền bốc lên: “Sao lại không mang giày?”
Hả . . . . . . Lại nữa.
“Tôi. . . . . . Hắt xì, hắt xì, hắt xì. . . . . .” Liên tiếp nhảy mũi ba cái
khiến cho nước mắt cùng nước mũi của Hứa Tử Ngư cũng chảy ra luôn, cô
khoát khoát tay ý bảo người đàn ông đang ở ngoài cửa tiến vào, còn cô
thì ôm lấy hộp khăn giấy, sau đó ngồi lên ghế sa-lon.
“Nói đi.” Hứa Tử Ngư lau nước mũi, ngước lên nhìn người đàn ông ở trước mặt: “Tìm tôi có chuyện gì không?”
“Tôi. . . . . .” Tình cảnh trước mắt khiến cho Tống Lương Thần có chút cứng
họng, anh mở miệng, trên mặt còn mang theo chút lúng túng, sau đó bộ mặt chuyển sang phớt tỉnh mà nói: “Sao phòng của cậu lại loạn như vậy?”
Câu văn điển hình của Tống Lương Thần, sao cậu lại phiền phức như vậy, sao
cậu không yên lặng một chút, sao cậu lại nói chuyện thô tục, sao cậu
mang dép đi học. . . . . . Bình tĩnh lại, trong lòng Hứa Tử Ngư yên lặng hít sâu ba lượt, ngẩng đầu lên bày ra khuôn mặt tươi cười: “Không còn
chuyện khác nữa sao?”
Tống Lương Thần nhìn Hứa Tử Ngư một chút,
không nghĩ tới cô sẽ bình tĩnh như vậy. Vốn dĩ là anh cũng muốn nói
chuyện với cô thật tốt, nhưng khăn tắm cùng với mái tóc ướt nhẹp ở trước mắt lại khiến cho anh có chút cảm thấy chán: “Cậu đi thay quần áo trước đi, sau đó chúng ta nói chuyện tiếp.”
Là một cô gái vui vẻ năng
động, Tống Lương Thần đối với loại hành vi xì mũi này của Hứa Tử Ngư rất coi thường, nhưng mà cô có thể nhìn thấy dáng vẻ không thoải mái của
anh, thì đây cũng được coi như là một loại hưởng thụ nha, ha ha ha! Cô
biến thái ở trong lòng vui vẻ cười ba tiếng rồi đi vào phòng ngủ.
Có lẽ là do cô tắm quá lâu, nên cơ thể không cảm thấy thoải mái, lúc mặc
quần áo vào lại cảm thấy rất chua xót cùng đau đớn, mè nheo thật lâu mới bước ra ngoài.
Lúc ra khỏi phòng cô có chút sửng sốt, còn cho là mình đi nhầm chỗ. Nhưng nhìn kỹ lại, đây chẳng phải là nhà của mình
sao? Nhưng chỉ là đống quần áo mà trước đó cô quăng lung tung đã được
dọn dẹp và được gom lại một chỗ, đồ vật tán loạn ở trên bàn cũng đã trở
về vị trí, ngay cả gối dựa lưng nằm ngang nằm dọc trên ghế sa-lon cũng
nằm gọn gàng thành một hàng. Bình nấu nước ở phòng bếp đang sôi phát ra
tiếng ô ô, còn người đàn ông kia thì đang tắt bếp, đem nước nóng rót vào trong ly thủy tinh.
Thời điểm thấy một tràng cảnh này, lỗ mũi
của Hứa Tử Ngư có chút chua. Hình tượng người đàn ông ở trước mắt mơ hồ
giống như một cô gái đảm đang vậy.
“Cũng không biết nấu một chút nước nóng để uống.”
Tống Lương Thần bưng ly nước bỏ trên bàn trà: “Khoan uống đã.” Anh đưa tay
cầm lấy cái ly ngăn tay của Tử Ngư lại, dở khóc dở cười nói: “Còn nóng
đó, đợi nguội bớt rồi uống. Lúc nào cũng mơ mơ màng màng.”
“Ah.”
Vốn dĩ Hứa Tử Ngư cũng không muốn phản bác anh, tuy nhiên cô phát hiện
mình bị hành động gà mẹ này làm cho cảm động, trong lòng đột nhiên cảm
thấy nếu cô mà gả cho anh cũng không đến nỗi tệ, tối thiểu cô sẽ không
cần phải tự mình dọn dẹp phòng nữa.
Tống Lương Thần làm sao đoán
được trong lòng cô đang tính toán cái gì chứ, tay của anh đút vào miệng
túi, nắm chặt rồi thả lỏng, cuối cùng cũng đem vật ở trong đó lấy ra
——Đó là một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp.
Mới đầu Hứa Tử Ngư có
chút sững sờ, cô không có kinh nghiệm về loại chuyện này, không biết ở
trong cái thành phố này bởi vì đủ loại nguyên nhân mà nhiều người ở
chung một chỗ, nam nữ qua đêm không mang theo áo mưa cũng không uống
thuốc trước khi hành sự, đều lấy cái này ra để phòng tránh khẩn cấp. Cô
mờ mịt nhìn Tống Lương Thần một chút, sau đó đưa tay cầm cái hộp thuốc
kia lên.
Ánh mắt của cô vô cùng vô tội khiến cho lòng của Tống
Lương Thần cảm thấy nhói đau, trong lòng anh cảm thấy dằn vặt không cách nào tha thứ cho bản thân mình. Nhất thời không biết nên làm sao mở
miệng, anh chỉ biết ngồi ở đó nhìn hai tay của mình đang nắm lại đến
trắng bệch.
“Ah, tôi.” Hứa Tử Ngư nhìn hộp thuốc mấy lần rồi mới
phản ứng, ngẩng đầu lên nhìn anh cười cười: “Yên tâm đi, nước nguội tôi
sẽ uống ngay.” Sau đó còn tự cho là hài hước bổ sung thêm một câu: “Hai
viên còn lại tôi không trả cho cậu đâu, giữ lại về sau dùng tiếp.”
Tống Lương Thần nhìn cô, cảm giác người ngồi đối diện với mình giống như một người xa lạ vậy. Vốn dĩ anh nghĩ cô sẽ mắng chửi anh, làm khó dễ anh,
nhưng cũng không nghĩ đến cô sẽ nói một câu nhẹ nhàng như vậy. Anh cũng
không biết tại sao, cô làm như vậy ngược lại càng khiến cho anh bận tâm
hơn.
“Thật xin lỗi.” Anh nói: “Nếu như cậu kết hôn với tôi, cũng không cần phải uống thuốc này. . . . . .”
“Lớp trưởng, cậu thật hài hước đó.” Cô gái ngồi đối diện đứng dậy, nở nụ
cười điềm tĩnh: “Tôi muốn đi ngủ, cậu còn chuyện gì nữa không?”
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô có chút không quen, cũng thấy tình hình như vậy
không còn lời nào để nói nữa, sau đó cũng đứng dậy mà nói: “Cậu bận rộn, tôi đi đây.”