Chiếc xe Cayenne màu
đen đem sóng nhiệt của thời điểm chạng vạng ngăn lại ở bên ngoài, vững
vàng lái xe ra khỏi khu CBD náo nhiệt. Mới vừa vào đêm, thành phố bắt
đầu lên đèn rực rỡ, xe chạy trên bốn con đường bao quanh thành phố xếp
thành một đoàn dài như một con Trường Long, chậm rãi mà chạy.
Đào Duy Hiên chạy lên đến đầu đường nhánh gần Công Viên Triều Dương, xe
theo thói quen quẹo bảy tám lần, từ phố xá sầm uất chạy vào một quảng
trường an tĩnh cùng ưu nhã.
“Mệt không?” Đào Duy Hiên tăng nhiệt độ của máy điều hòa lên cao một chút, sau đó đưa áo khoác của mình cho cô.
“Có một chút, đã đến chưa vậy?” Gần đây Hứa Tử Ngư rất hay cảm thấy mệt
mỏi, ngồi một chút cũng thấy buồn ngủ. Cô khoác thêm áo khoác, nhìn
ngoài cửa sổ, màu cam của đèn đường, hai hàng ngô đồng của Pháp lùi về
phía sau, từng hàng từng hàng kiến trúc đẹp mắt theo kiểu phương Tây xếp thành hàng như đan xen vào nhau, nhìn rất hợp lí.
“Khu sứ quán?”
“Ừh, anh có một người bạn mở quán ăn ở đây, món ăn cũng không tệ lắm, dẫn em đến đây nếm thử một chút.” Hứa Tử Ngư gật đầu một cái, sau đó liền xoay người nhìn phong cảnh ven đường. Đối mặt với một Đào Duy Hiên ấm áp như vậy, cô có chút không đành lòng buông tha, nhưng tình hình bây giờ, nếu cùng với anh tiếp tục thì chỉ sợ là không thể nào.
Bọn họ đến là một quán ăn rất ấm áp theo kiểu phương Tây, bước vào cửa đã nhìn thấy
một người phụ nữ ngồi ở một góc đánh đàn Piano. Đào Duy Hiên dẫn cô đến
chỗ đã đặt trước, chỉ một lát liền có một người đàn ông đẹp trai với mái tóc xù màu vàng đi cùng với một cô gái xinh đẹp mặc trang phục sườn xám của Trung Quốc đi đến bên cạnh bọn họ, Đào Duy Hiên mỉm cười đứng dậy
ôm lấy hai người đó.
“Charles, cậu thật ít khi ghé nha!” Người đàn ông nước ngoài đó nói tiếng Trung thật lưu loát, khiến Hứa Tử Ngư hơi giật mình.
“Tiểu Ngư, đây là Michael, bạn học của anh thời trung học, tên tiếng Trung là Mạch Thần, còn đây là vợ của anh ấy, Tiểu Lục.” Hứa Tử Ngư đứng dậy
chào hỏi, Đào Duy Hiên giới thiệu cô: “Đây là người con gái mà trước đây mình đã nói với hai bạn, Hứa Tử Ngư.”
“Oh, đúng là Chim Sa Cá
Lặn, Bế Nguyệt Tu Hoa!” Michael khoa trương nói khiến Hứa Tử Ngư cảm
thấy buồn cười, cô vội vã nói: “Đâu có, phu nhân của ông mới chính là mỹ nữ.” Tướng mạo của Tiểu Lục không được tính là tuyệt mỹ, nhưng mà da
của cô ấy trắng và nhẵn nhụi giống như sứ vậy, hơn nữa trên người mặc
một bộ trang phục sườn xám màu xanh nhạt bằng tơ lụa, nhìn cô ấy tràn
đầy sức sống giống như người đẹp từ trong tranh bước ra vậy.
Tiểu Lục không nói gì chỉ cười cười, kéo tay Hứa Tử Ngư qua, thì thầm nói:
“Còn tưởng rằng Charles muốn độc thân cả đời chứ, không ngờ anh ấy lại
yêu thích phụ nữ có bộ dáng đáng yêu giống như nữ sinh Trung Quốc.” Tiểu Lục dùng tiếng phổ thông nói với cô, giọng nói cực mềm mại, rất dịu
dàng và dễ nghe. Hứa Tử Ngư cảm thấy có chút ngượng ngùng, trong lòng
nghĩ hôm nay đến đây muốn cùng anh nói rõ, nhưng cô nhất thời có chút
lúng túng không biết nên trả lời như thế nào.
“Tiểu Lục, hôm nay
anh đưa Tiểu Ngư đến đây là muốn cho cô ấy nếm thử tay nghề của hai
người đó, cho nên hôm nay sẽ vất vả cho hai người rồi.”
“Cái tên này, là anh đói khát đó chứ.” Hứa Tử Ngư nghe vậy thiếu chút nữa là phun ra.
“Ah, không đúng không đúng, không thể dùng từ đói khát để nói.” Tiểu Lục đưa tay ngắt lỗ mũi của Mạch Thần mà nói: “Phải nói là tự mình thèm đi.”
Mạch Thần bừng tỉnh hiểu ý gật đầu một cái, ôm chầm lấy Tiểu Lục hôn một cái, nói với tiểu Lục: “Đúng đó, anh ta thèm rồi.” Bốn người cũng cười.
Mạch Thần hỏi: “Hôm nay muốn dùng món gì?”
Đào Duy Hiên nói: “Cứ theo sở trường của hai người là được rồi, chúng tôi
cũng không kén ăn đâu.” Điều này hai người cũng phải công nhận là có
điểm giống nhau, khi hai người đi ăn cơm chung, từ ăn món ăn Tây đến món ăn Nhật Bản, cho đến món cay Tứ Xuyên ở ven đường, trên căn bản cũng
không hề cự tuyệt qua. Khách đến quán ăn càng ngày càng nhiều, Mạch Thần cùng Tiểu Lục nói thêm đôi câu, nên hai người cũng phải lui về phía sau phòng bếp.
“Quán ăn này là nơi rất có ý tứ, chính là món ăn
Trung Quốc và món ăn Tây cùng tụ lại một chỗ.” Đào Duy Hiên cầm lấy ly
trà xanh mà nhân viên phục vụ đưa tới, đồng thời cũng rót cho Hứa Tử Ngư một ly. Hương trà mát mẻ chậm rãi tràn ngập trong không khí, anh tiếp
tục nói: “Hai người bọn họ, một người là công tử thế gia yêu thích nấu
nướng những món ăn của Pháp, còn một người là con gái độc nhất được thừa hưởng tài nghệ gia truyền của Truyền Hàng, bởi vì thức ăn ngon nên gặp
nhau liền yêu nhau, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện. Cuối cùng để
thoát khỏi những ngăn cản của hai bên gia đình nên hai người đã đến đây
sống, ở đây mở một quán ăn. Ở đây vừa có thể ăn món thịt bò bít tết
chánh tông đúng theo tiêu chuẩn Sharon, cũng có thể nếm được món canh cá Tống Tẩu ngon nhất, Mạch Thần có nói với anh một câu tiếng Trung sức
sẹo, anh ta nói, cái thế giới này không có gì là giới hạn cả, chỉ cần là thật, là có thể. Cho nên đặt tên phòng ăn là True.”
Đào Duy Hiên dừng lại một chút, nhẹ nhàng lấy tay của mình đặt lên bàn tay lạnh lẽo
của Hứa Tử Ngư mà nói: “Cho nên Tiểu Ngư àh, em cũng không cần phải để ý đến sự chênh lệch gì cả, chỉ cần em cảm thấy có thể, và có thể.”
Lỗ mũi của Hứa Tử Ngư có chút cay, cô không nghĩ tới Đào Duy Hiên đã sớm
nhìn thấu sự e ngại trong lòng của cô. Nhưng thật đáng tiếc, tình hình
hiện tại đã hoàn toàn thay đổi rồi. . . . . .