Tiểu Lục đích thân
bưng món thứ nhất là Long Tĩnh Hà Nhi ra, Hứa Tử Ngư nhân cơ hội đó rụt
tay mình trở lại. Tiểu Lục thấy cô ở trước mặt người khác xấu hổ như
vậy, nhìn Đào Duy Hiên chớp mắt vài cái mà nói: “Đây là món mà con gái
thích ăn, tạm dùng đỡ nhé.” Sau đó liền mỉm cười mà rời đi.
Đào
Duy Hiên gắp một miếng tôm đã bóc sạch vỏ đặt vào trong cái chén nhỏ đặt ở trước mặt Hứa Tử Ngư, đồng thời nói: “Đói bụng chưa, nếm thử tay nghề của Tiểu Lục xem sao.”
Hứa Tử Ngư gật đầu một cái, cũng gắp một
miếng bỏ vào trong chén của Đào Duy Hiên, rồi nói: “Đừng cứ mãi lo cho
em thôi, anh cũng ăn đi.” Nhất thời trong lòng hai người đều có tâm sự
riêng, nên cũng chỉ vùi đầu dùng bữa.
Mùi vị của gan ngỗng thơm
ngát, gà đất đỏ xé phay rất ngon miệng, trứng cuộn tiên hương mỹ vị,
thịt xào khô vào đến miệng là muốn tan đi, từng món từng món một lần
lượt được bưng lên, lúc món Trung lúc món Tây, hai dòng mỹ vị như hòa
quyện vào nhau kích thích vị giác của thực khách, hai loại thức ăn ngon
nhưng bản chất lại bất đồng, phối hợp với nhau một cách kỳ lạ, khiến cho thực khách không khỏi âm thầm mà khen ngon. Phong cách phối hợp món ăn
mới mẻ như vậy, thực khách dường như cũng quên mất đi sự bất đồng, chỉ
lo chú tâm vào tận hưởng những món ăn ngon trước mặt này mà thôi.
“Em cảm thấy trong món ăn của họ, có loại hương vị gì đó.” Hứa Tử Ngư ăn một miếng trứng cuộn, thở dài nói.
“Hương vị gì?” Đào Duy Hiên cười cười nhìn gương mặt thỏa mãn của Hứa Tử Ngư.
“Đó là mùi vị của hạnh phúc.”
“Nếu đầu bếp mang theo tình yêu mà chế biến thức ăn, thì thức ăn cũng tự
nhiên sẽ có hương vị của hạnh phúc.” Tiểu Lục đem hai phần canh cá Tống
Tẩu lên cho hai người, uyển chuyển nói như vậy.
Hứa Tử Ngư không
tự chủ nghĩ đến hôm đó cô tỉnh lại sau khi say rượu, Tống Lương Thần đã
nấu cho cô một chén cháo trắng, tim cô nhất thời đập nhanh.
“Sao vậy?” Đào Duy Hiên thấy thần sắc của Hứa Tử Ngư không đúng, có chút bận tâm mà hỏi.
“Không có chuyện gì đâu, chợt nhớ tới một người bạn thôi.” Hứa Tử Ngư đứng dậy nói: “Xin lỗi, em muốn đi nhà vệ sinh.”
Đào Duy Hiên gật đầu một cái, anh thấy cô vội vàng rời đi, xoay người vào hành lang.
Căn biệt thự này có hai phòng ăn riêng biệt, nhà vệ sinh nằm ở chính giữa
hai phòng ăn, cuối hành lang được trang trí tinh xảo cùng hoa mỹ. Cô vội vã đi vào bên trong để rửa tay một cái, lấy tay vuốt vuốt cái trán. Cảm giác đè nén ở trong lòng cũng chậm rãi giảm xuống, cô đứng thẳng xoa
xoa hai tay, sau đó đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Cô vừa ra đến cửa
thì liền bị dọa cho sợ, người đang dựa vào hành lang chính là người mà
hai ngày nay không gặp, Tống Lương Thần.
Anh ngẩng đầu nhìn Hứa
Tử Ngư, không nói gì. Hai mắt giống như hai cái đầm sâu không thấy đáy,
mang theo chút cồn nên trông có chút mờ mịt.
“Sao cậu lại ở đây?” Hứa Tử Ngư sau phút kinh hồn bạt vía, vỗ vỗ ngực ngơ ngác nhìn anh.
“Anh ta là ai?” Tống Lương Thần chậm rãi mở miệng hỏi, trong giọng nói mang theo tia ghen tuông.
“Không cần cậu bận tâm.” Hứa Tử Ngư vòng qua người của Tống Lương Thần đi về
phía trước, sau đó trong nháy mắt cô lại bị anh kéo lại, lưng cô áp bên
tường, hai tay chống ở hai bên người cô, lại một lần nữa trầm giọng hỏi: “Anh ta là ai?”
Giống như say giống như tỉnh, trong mắt mang
theo một tia thư thái mà Hứa Tử Ngư chưa từng nhìn thấy qua, cô cảm thấy dường như mình sắp bị anh đầu độc rồi, nhưng lại nghĩ tới chuyện trước
đó. Sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào anh, từng chữ từng câu mà nói: “Không, cần, cậu, bận, tâm.”
“Hứa Tử Ngư!” Gương mặt ngàn
năm không thay đổi của Tống Lương Thần trong một giây tức giận đó liền
tái đi, thời điểm anh cho là mình sắp không nhịn được chuẩn bị nói ra
những gì, thì cổ tay phải bị một người có sức nắm giữ lấy rồi.
Tuy Đào Duy Hiên xuống tay dùng sức, nhưng trên mặt lại vẫn nho nhã và lễ
độ nói: “Vị tiên sinh này, nếu như cậu hỏi tôi, thì tôi xin trả lời, tôi là bạn trai của Hứa Tử Ngư, Đào Duy Hiên.”
Sau đó anh buông tay
của Tống Lương Thần ra, Tống Lương Thần nhất thời ngây ngẩn cả người,
mặc cho Hứa Tử Ngư đẩy tay phải của mình ra, mà đi ra ngoài.
Đào Duy Hiên dắt tay của Hứa Tử Ngư đi, tay của anh còn vuốt lấy giọt nước ở trên trán của cô: “Không sao chứ?”
Hứa Tử Ngư trong lòng nhẹ nhàng thở dài, cũng không có rụt tay về. Cô quay
đầu lại nhìn Tống Lương Thần nói: “Anh ấy là gì của tôi, thì liên quan
gì đến cậu?”
Sau đó cô liền đi cùng Đào Duy Hiên.