“Thật xin lỗi, mới vừa rồi em lại nói như vậy, hy vọng anh đừng để ý.” Trở
lại chỗ ngồi, sắc mặt của Hứa Tử Ngư không được tốt cho lắm.
“Cô bé ngốc, thật xin lỗi gì chứ, thật ra thì hôm nay anh muốn nói với em. . . . . .”
“Duy Hiên, lời nói vừa rồi, coi như em chưa nói qua.” Hứa Tử Ngư cúi đầu,
tay không ý thức nắm lấy cái khăn trải bàn, trong lòng rối loạn, giống
như trống rỗng.
“Tiểu Ngư, làm bạn gái của anh có được hay
không?” Đào Duy Hiên đi tới bên cạnh cô, quỳ một chân xuống, ngẩng đầu
lên, đôi mắt dịu dàng như mang theo gió mát, cô sững sờ nhìn anh, trong
nháy mắt đó khiến cô nhớ lại hình bóng của người đó từ nhiều năm trước
đã rời bỏ cô. Cách anh nói chuyện với cô, vẻ mặt này, cùng sự dịu dàng
này rất giống với người đó, cô giật mình, chính mình cũng cảm thấy ý
nghĩ này của mình đối với Đào Duy Hiên thật là không công bằng, đồng
thời cũng nghĩ đến bởi vì cô suy nghĩ như vậy, cho nên mới cùng anh lui
tới lâu như vậy. Hứa Tử Ngư, cô quả là một người đàn bà xấu xa, cô nhìn
anh rồi nói: “Thật xin lỗi, Duy Hiên, em cảm thấy hai chúng ta không hợp nhau.”
“Tiểu Ngư, anh biết rõ tính cách của anh không thú vị gì
cả, nhưng nếu như em cảm thấy anh không tốt, anh có thể sửa đổi.” Anh cứ như vậy không có chút hình tượng nào ngẩng đầu, chăm chú nói.
“Duy Hiên, là em không tốt.” Tay của Hứa Tử Ngư đưa ra muốn kéo anh đứng dậy, Mạch Thần bưng một phần Provence đi tới.
“Oh my god! Charles, cậu cầu hôn Tiểu Ngư sao?” Người đàn ông phương Tây
đẹp trai thấy trường hợp này nên rất cao hứng. Bên cạnh cũng có một vài
thực khách quay qua nhìn bọn họ. Mà hai người bọn họ cũng không có chú ý đến, ở một góc trong phòng ăn có một người phụ nữ mặt đang tràn đầy lửa giận chăm chú nhìn vào Hứa Tử Ngư, càng không chú ý tới, Tống Lương
Thần đang từ cửa chậm rãi đi vào.
Hứa Tử Ngư vẫn ở đó quẫn bách
nhìn Đào Duy Hiên, không biết nên làm thế nào mới đúng. Đào Duy Hiên
ngẩng đầu nhìn Hứa Tử Ngư mà nói: “Tiểu Ngư, anh không thể bỏ qua em
được, người con gái thiện lương như vậy nhưng lại cứ thích giả bộ kiên
cường, anh sợ người khác chăm sóc em không được tốt.” Trong nháy mắt Hứa Tử Ngư cho là mình đã động lòng. Từ trước đến nay chưa từng có ai
nguyện ý xuyên thấu qua vẻ bề ngoài kiên cường của cô, chưa từng có ai
biết cô đều đang làm bộ kiên cường. Cô nhìn Đào Duy Hiên, cũng không
biết nên nói như thế nào, cũng không dám nói ra lời tàn nhẫn.
Mạch Thần bưng món ăn để lên trên bàn, khoanh tay đứng ở một bên say mê
nhìn, bên cạnh bàn ăn của cô có một ông lão cũng lo sợ thiên hạ không
hòa hài. Liền cổ động mà nói: “Say yes, say yes!”
Thực khách bốn
phía dường như cũng đang tập trung chú ý đến bọn họ, Hứa Tử Ngư lại càng không biết làm thế nào cho phải. Tại loại trường hợp này nếu như nói
lời cự tuyệt, thì cũng xem như khiến người khác tổn thương vậy.
“Duy Hiên, em . . . . . .”
Bóng dáng cao lớn tiến vào trong tầm mắt, cô quay đầu, vừa lúc đó chống lại
tầm mắt của Tống Lương Thần. Anh ta có chút mờ mịt luống cuống nhìn cô
gọi: “Hứa Tử Ngư.”
Đào Duy Hiên cũng không có quay đầu, anh làm
như không nghe thấy lời nói của ai đó, chỉ là ôn hòa như vậy nhìn cô,
nghiêm túc chờ câu trả lời của cô. Trong phòng ăn người xem náo nhiệt
không nghĩ tới màn cầu ái này ngược lại còn rất kịch tình, những người
khác cũng không để ý ăn cơm nữa, nín thở chờ nữ nhân vật chính lựa chọn.
Sau đó Hứa Tử Ngư hồi tưởng lại rất nhiều lần, đều không nghĩ đến lúc ấy
tại sao mình lại cứ như vậy mà trả lời: “Được, em đồng ý với anh.”
Tống Lương Thần kinh ngạc đứng ở nơi đó, mọi người hoan hô, nhưng còn người
đàn ông đẹp trai anh tuấn thì đang bi thương như vậy, anh ta lựa chọn
xoay người. Một người con gái mặc áo đầm màu xanh ngọc từ bên cạnh thở
phì phò chạy tới, kéo tay của Tống Lương Thần lại.
“Anh Lương
Thần, chúng ta đi thôi.” Giọng nói của cô gái đó khiến Hứa Tử Ngư sửng
sốt, hình như là, hôm đó trong điện thoại chính là giọng nói này. Cô
quay đầu, toàn thân không khỏi chấn động.
“Thích Lôi?”
“Nhiều năm không gặp, bản lĩnh của cô thật giỏi nha, Hứa Tử Ngư!” Tướng mạo
khéo léo đáng yêu của cô gái trong mắt đó cũng tràn đầy hận ý: “Năm đó
nếu không phải là bởi vì cô . . . . . .”
“Tiểu Lôi!” Tống Lương
Thần bắt tay của Thích Lôi lại: “Đây là chỗ nào, em đừng có ăn nói lung
tung!” Thích Lôi tức giận thở phì phò nhìn Hứa Tử Ngư, sau đó bị Tống
Lương Thần lôi kéo trở về chỗ ngồi, trước khi đi vẫn không quên hung
hăng trừng Hứa Tử Ngư.
Thích Lôi biểu tình cay nghiệt, hận ý
trong mắt khiến Đào Duy Hiên rất không thoải mái, anh xoay người lại,
cúi đầu hỏi: “Tiểu Ngư, em không sao chớ?”
Hứa Tử Ngư lắc đầu một cái, sắc mặt có chút tái nhợt. Cô chưa từng nghĩ đến mình sẽ gặp lại
Thích Lôi, dù sao bọn họ cũng không phải là người cùng một thế giới, kể
từ sau khi Thích Uy đi Anh Quốc, cô ấy cũng chưa bao giờ xuất hiện qua.
Chuyện năm đó giống như một vết thương ở trong tim vậy, vốn dĩ nó đã sắp sửa
kết vảy mà lành lại, nhưng mấy ngày nay liên tiếp gặp phải nhiều chuyện, khiến cho vết thương chảy máu dầm dề, giống như một lần nữa bị khơi lên vậy, dù là người làm bằng sắt đi chăng nữa, cũng sắp chịu không nổi
rồi.
“Hay là chúng ta đi về trước đi!” Đào Duy Hiên thấy sắc mặt
cô không tốt, vội vàng cùng vợ chồng Mạch Thần chào tạm biệt, mang theo
Hứa Tử Ngư rời khỏi phòng ăn.
Gần khu Sứ Quán cây cối xanh um
tùm, ban đêm gió mát nhẹ nhàng thổi, hai người từ từ đi, Hứa Tử Ngư cảm
thấy, cũng chỉ mỗi mình cô là không hiểu chuyện, là người không hiểu
phong tình, cho nên mới có thể lựa chọn lúc này mà nói chuyện, nhưng mà, hiện tại nếu cô không nói thì tổn thương sẽ càng lớn hơn đối với Đào
Duy Hiên, cô hít một hơi thật sâu, sau đó dừng lại mà nói: “Duy Hiên,
thật xin lỗi, thật ra thì em, vẫn không thể ở chung một chỗ với anh
được.”
“Hứa Tử Ngư, em có biết tại sao anh nói em là người con
gái thiện lương hay không?” Đào Duy Hiên dừng lại, đôi mắt của anh mang
theo nụ cười dịu dàng nhìn Hứa Tử Ngư.
“Em không thiện lương.”
“Rõ ràng em không muốn đồng ý với anh, nhưng lại không nhẫn tâm để anh bị mất thể diện trước nhiều người như vậy.”
“Anh!” Thì ra ý đồ của cô, anh đã nhìn thấu.
“Đúng vậy, anh biết rõ.” Anh giống như hiểu rõ ý nghĩ của cô vậy, nói tiếp:
“Anh chính là biết như vậy, cho nên mới yêu em hơn.” Dưới ánh sáng của
đèn đường, anh nhẹ nhàng ôm lấy Hứa Tử Ngư mà nói: “Cô bé ngốc nghếch
này, anh chính là sợ em bị đàn ông hư hỏng lừa gạt, bị phụ nữ xấu bắt
nạt, phải làm sao đây?”
“Duy Hiên, anh không cần phải đối xử tốt
với em như vậy đâu, không đáng giá.” Hốc mắt của Hứa Tử Ngư có chút
nóng, nhưng vẫn đẩy anh ra. Cô lùi lại một bước nói: “Đào Duy Hiên, là
anh không biết đó. Em căn bản cũng không phải là người con gái tốt như
anh đã nghĩ đâu, cũng không đáng nhận được sự quan tâm này.”
Xoay người đi về phía trước, đừng khóc, đừng khóc, kết cục như vậy không tốt sao? Ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước đi, không để cho nước mắt hèn nhát
chảy xuống, đây mới chính là Hứa Tử Ngư, không phải sao?
“Tiểu Ngư!” Đào Duy Hiên vội vã tiến lên kéo cô lại.
“Anh đừng . . . . . . Ưmh. . . . . .” Thế nhưng anh lại hôn cô. Hai tay của
Hứa Tử Ngư đẩy bờ vai của anh ra, chợt trước mặt bỗng tối sầm lại, cô
rơi vào trong hôn mê. Làm nhà văn trẻ, Hứa Tử Ngư vẫn luôn thích xem
tiểu thuyết tình yêu, cô cảm thấy phụ nữ động một chút là té xỉu thì chỉ có trong tiểu thuyết thôi chứ, đáng tiếc, thân thể cô quá mức cứng rắn, chưa từng có ngất xỉu qua. Nhưng không nghĩ tới ‘vô tâm trồng liễu liễu thành rừng’, lần này rốt cuộc cô cũng thành công là người phụ nữ mềm
yếu. Nếu là giờ phút này có thể nói chuyện, Hứa Tử Ngư sẽ say mê cuồng
nhiệt nói, mẹ nó, cuối cùng bà cũng một lần ngất xỉu thành công.
Nhưng Đào Duy Hiên lại bị cô dọa cho sợ hết hồn, tay của anh ấn vào động mạch trên cổ của Hứa Tử Ngư, thoáng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó liền bế cô
lên, vội vã trở về phía xe, đặt cô lên băng ghế sau, thẳng hướng bệnh
viện mà lái xe đi.