Khi Hứa Tử Ngư tỉnh
lại, phát hiện mình nằm trong một phòng bệnh và đang được truyền dịch,
nghĩ đến chuyện tối qua, một lần nữa cảm thấy mình ngất xỉu rất đúng
lúc.
Cô nhìn bốn phía một chút, trong phòng không có ai cả. Cô
nghĩ chắc Đào Duy Hiên đã biết chuyện mình mang thai, cho nên đã sớm bị
hù dọa mà bỏ chạy rồi. Như vậy cũng tốt, nếu như vậy mà nói thẳng ra thì tất cả mọi người đều lúng túng, trong tiểu thuyết nói quả không sai,
động tác ngất xỉu này quả nhiên là vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ khi
phải đối mặt với vấn đề nan giải.
Túi xách đang đặt ở bên trái
trên tủ đầu giường, đoán chừng thời gian không còn sớm nữa, cô phải
nhanh nhanh gọi điện cho Tả Trung Đường để xin nghỉ phép mới được. Đang
định đưa tay ra để với lấy cái túi xách, thì cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, giọng nói của người mới đến dọa cô giật mình: “Ah, chị Tiểu Ngư,
sao chị không nằm nghỉ đi!” Tiểu Bạch đang ôm cái hộp giữ nhiệt chạy
vào.
“Tiểu Bạch, sao cậu lại đến đây vậy?”
“Tối hôm qua
anh họ túc trực ở bên cạnh cậu nguyên một đêm, sáng hôm nay đã đến khoa
não thăm bệnh nhân quan trọng rồi, cho nên gọi mình đến để chăm sóc cậu. Đói bụng chưa? Có mang điểm tâm cho cậu này.” Tiểu Bạch mở nắp hộp giữ
nhiệt, mùi thơm của thức ăn lập tức theo đó mà tràn ra, bụng của Hứa Tử
Ngư cũng rất phối hợp mà sôi ùng ục. . .
“Xem ra mình tới rất
đúng lúc, nếu không thì vợ và con của mình đều bị đói rồi.” Cô ấy để đồ
lên cái bàn nhỏ trên giường bệnh, đỡ Hứa Tử Ngư ngồi dậy.
“Xúc
động quá, điểm tâm sao lại thịnh soạn như vậy?” Hứa Tử Ngư nhìn Tiểu
Bạch lấy từng đĩa thức ăn ra, một bàn nhỏ chứa đầy thức ăn tinh xảo cùng một bát cháo thập cẩm cực ngon, nhất thời xúc động: “Vào phút giây quan trọng, vẫn chỉ có Tiểu Bạch là đối xử tốt với tớ thôi!”
Tiểu
Bạch hiển nhiên đối với hành động của chính mình cũng rất là cảm động:
“Đúng rồi đó, người ta là tốt nhất nha. Mới sáng sớm đã gọi mình dậy,
sau đó kêu mình đến nhà anh ta để lấy thức ăn, cậu có biết đoạn đường đó bao xa không, đôi chân của mình lại nhỏ như vậy. Cũng may anh ta còn có chút lương tâm, có dặn chị Ngô nấu thêm cho bà đây một phần nữa.”
“Anh ta?” Hứa Tử Ngư kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch.
“Là anh họ của tớ đó!” Tiểu Bạch đưa tay lên sờ sờ cái ót của Hứa Tử Ngư,
rồi nói: “Ai da, anh ta còn nói cậu không sao, chỉ là cơ thể có chút yếu mà thôi. Mình thấy vẫn nên gọi bác sĩ đến kiểm tra một chút đi, sợ đầu
óc của người này có chút không ổn rồi!”
“Cậu cút luôn đi!” Hứa Tử Ngư lộ vẻ tức giận túm lấy ma trảo của Tiểu Bạch, thở dài một cái nói:
“Hôm qua mình cũng đã nói rõ với anh ấy rồi.”
“Nói gì? Sao mình
không có nghe anh ấy nói gì cả?” Tiểu Bạch cầm đũa lên gắp một miếng đậu hũ non, mặt cô ấy lập tức bày ra vẻ thỏa mãn, sau đó kèm theo một câu
tán thưởng: “Tay nghề cũng không tệ nha. Cậu mau ăn đi, nếu không mình
không nể tình mà đem tất cả bỏ vào trong bụng của mình đấy.”
“Ai da, mình nói nghiêm chỉnh mà.”
“Bây giờ, ăn cơm chính là chuyện nghiêm chỉnh nhất.” Cô ấy cầm cái muỗng lên đưa cho Hứa Tử Ngư: “Mau mau ăn đi, để đói bụng thì không tốt cho con
của chúng ta đâu.”
“Mình. . . . . .” Tay trái của Hứa Tử Ngư cầm
cái muỗng lên, cô nhìn một bàn nhỏ bày đầy thức ăn, cháo cũng ngon như
vậy, nếu không ăn thì có phải là quá lãng phí hay không?
Bà bầu
dùng tay nhè nhẹ xoa vào cái bụng: “Bảo bảo, hôm nay chúng ta ăn cơm của chú Đào nhé.” Bụng cũng phối hợp sôi sùng sục một tiếng, Hứa Tử Ngư
không khách sáo nữa, cùng Tiểu Bạch ăn cơm.
“Qua đây, đây là canh của cậu đó. Chị Ngô nói đã ninh ba giờ rồi, canh này rất tốt đối với phụ nữ có thai.”
“Phụt. . . . . .” Hứa Tử Ngư đang húp cháo không nuốt xuống mà lại phun ra: “Chị Ngô? Người nhà của anh ấy . . . Biết rồi sao?”
“Không có . . . Không có, xem cậu bị dọa đến sợ kìa.” Tiểu Bạch vội vàng nói:
“Chỉ có một mình anh họ ở Đài Loan thôi, còn người nhà của anh ấy đều ở
Eng¬land cả. Nghe nói sức khỏe của anh họ lúc nhỏ không tốt, cho nên
trước đây cô của mình có thuê chị Ngô chăm sóc anh ấy. Hiện tại anh họ
về nước, thỉnh thoảng chị Ngô mới qua xem anh ấy.”
“Ah, làm mình sợ muốn chết.” Hứa Tử Ngư vỗ vỗ ngực: “Chuyện này nếu để cho cha mẹ của anh ấy mà biết thì càng rắc rối hơn.”
“Rắc rối cái gì chứ?” Đào Duy Hiên đẩy cửa đi vào, Hứa Tử Ngư vừa mới được yên lòng, bây giờ lại loạn trở lại rồi.
“Mới vừa rồi Tiểu Ngư còn cho là mẹ của anh . . . . . .” Tiểu Bạch tùy tiện
trả lời, gặp phải ánh mắt sắc như đao của Hứa Tử Ngư, cô ấy lập tức
ngoan ngoãn cúi đầu mà ăn.
“Anh cũng rất muốn nói với người nhà
lắm, nhưng mà chờ Tiểu Ngư đồng ý thì mới được.” Đào Duy Hiên đứng nhìn
chai nước biển một lát, sau đó ngồi xuống bên hông giường bệnh.
Không khí nhất thời có chút lúng túng, Tiểu Bạch ăn miếng cảm thấy không ổn,
cho nên cũng rất thức thời đứng dậy mà nói: “Tiểu Ngư, thời gian cũng
không còn sớm nữa mình phải đi làm đây. . . Mình sẽ xin phép dùm cho
cậu, bái bai!” Không đợi Hứa Tử Ngư nói gì, lập tức nhanh chân co giò
chạy ra khỏi phòng bệnh ngột ngạt này.
Nhìn nhau không biết nói
gì. Trong lòng của Hứa Tử Ngư thở dài nói, tay cầm cái muỗng cứ khuấy
chén cháo, không biết nên làm sao cho khỏi lung túng.
“Em ăn
nhiều một chút, bác sĩ nói gần đây dinh dưỡng của em không được đầy đủ,
còn bị tuột huyết áp.” Đào Duy Hiên lấy cái ly rót một ít nước cho cô:
“Lúc mang thai nhất định phải ăn uống đầy đủ, như vậy đối với em và bảo
bảo cũng đều tốt.”
“Duy hiên, cám ơn anh.” Ngẩng đầu nhìn anh, cô mới phát hiện sắc mặt của anh không được tốt lắm, trong mắt còn có tia
máu màu đỏ. Tối hôm qua chắc anh không được nghỉ ngơi tốt rồi.
“Cô bé ngốc.” Đào Duy Hiên thấy cô ăn cơm, nhưng tay lại hơi bất tiện, nên hỏi thăm: “Có muốn anh giúp em một tay hay không?”
Tay phải của Hứa Tử Ngư đang vô nước biển, dùng tay trái ăn cơm thì đúng là có chút không quen, nhưng mà cũng không đến nỗi phải cần đến người khác đút. Cô lắc đầu cự tuyệt nói: “Không cần đâu, em dùng tay trái từ từ ăn là được.” Anh gật đầu một cái, ngồi lên một cái ghế bên cạnh.
Hứa Tử Ngư yên lặng hớp cháo, Đào Duy Hiên nhìn cô cũng thấy yên tâm hơn,
thấy cô đã ăn no, anh mới đứng dậy thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài.
Lúc trở lại, thấy Hứa Tử Ngư đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ. Phong cảnh của bệnh viện này cũng không tệ, mấy cây to che cả bầu trời mọc ở trước khu nội trú, từ trong phòng bệnh nhân đều có thể nhìn thấy.
“Tiểu Ngư, anh muốn nói chuyện với em.” Đào Duy Hiên ngồi ở bên giường, vừa đúng chặn ngang tầm mắt của cô.
Cô gật đầu một cái nói: “Em cũng vậy, muốn nói chuyện với anh một chút.”
“Anh không cố ý hỏi chuyện riêng tư của em, nhưng anh muốn biết, cha của bảo bảo là người em yêu có phải không?”
“Không phải.” Hứa Tử Ngư lắc đầu một cái.
“Người đó có biết chuyện đứa nhỏ không?”
“Không . . . . . . Rất rõ ràng.”
“Em định xử lý như thế nào?”
“Em chưa nghĩ ra.” Hứa Tử Ngư thở dài nói: “Có lẽ sẽ. . . . . . Lựa chọn
phẫu thuật, có lẽ sẽ sinh nó ra, thật ra thì em vẫn chưa nghĩ kỹ.”
“Tiểu Ngư, vấn đề của đứa bé anh không thể góp ý cho em phương pháp giải
quyết nào. Nhưng bất luận thế nào, anh cũng hy vọng em cho anh cơ hội
được chăm sóc em.”
“Sao?” Hứa Tử Ngư kinh ngạc quay đầu lại nhìn
Đào Duy Hiên, sắc mặt của anh thật không tốt, nhưng ánh mắt vẫn rất dịu
dàng mà kiên định.
“Đào Duy Hiên, không thể nào.” Cô không hiểu
nhìn anh nói: “Chúng ta mới quen biết nhau chưa đầy hai tháng, huống chi em cũng không phải là loại người yếu đuối gì. Thật sự thì anh cũng
không có lý do gì mà đối xử với em tốt như vậy.”
“Nếu như anh có thì sao?”
“Lý do gì?”
“Mặc kệ em có tin hay không, thật ra thì lúc vừa mới bắt đầu anh đã rất muốn chăm sóc cho em. Nhưng bây giờ, anh cảm thấy mình dần dần yêu em. . . . . .” Anh lấy tay đè ngực nói: “Khi anh nghĩ đến chuyện buông tha em ra, dù chỉ là một giây thôi, trong lòng của anh liền cảm thấy rất khó
chịu.”
Anh bất đắc dĩ cười cười rồi nói: “Em xem, anh còn có thể làm sao đây?”