Đào Duy Hiên nói ra những lời buồn nôn như vậy, khiến cho Hứa Tử Ngư cảm
động cùng kinh sợ. Cô tự dặn lòng phải nhịn xuống cùng nuốt xuống, nếu
nói thẳng quá cũng không tốt, nhưng khi mở miệng vẫn là nhịn không được
mà châm chọc: “Những lời này của anh hình như em đã từng nghe qua?”
Đào Duy Hiên vuốt cái trán của mình, thở dài mà nói: “Xem ra dùng lời thoại của phim ảnh Hàn Quốc quả nhiên không đáng tin cậy, không thể làm cảm
động được con gái Trung Quốc vừa thông minh vừa xinh đẹp.”
“Phim Hàn?”
“Chị Ngô dạy anh nói như vậy đó, chị ấy còn nói nhất định sẽ khiến em xúc
động. Vì thế anh dùng thời gian rảnh của mình tập đi tập lại một ít lời
thoại trong phim Hàn.” Hứa Tử Ngư nhìn khuôn mặt bi thương của Đào Duy
Hiên, không thể nhịn được cười.
Đào Duy Hiên cũng cười theo cô,
sau đó nói: “Mặc kệ như thế nào, tình huống hiện tại này, ít nhất cũng
để cho anh chăm sóc em đi.”
“Được rồi, em đâu có nhu nhược như thế chứ.”
“Em một mình ở ngoài không tiện đâu, thêm một thời gian nữa đi lại bằng xe
công cộng cũng rất bất tiện, không có thang máy sẽ rất phiền toái, còn
chuyện nấu cơm giặt giũ thì sao. Cho nên em nghe anh đi, đến nhà của anh ở đi!”
“Àh?” Hứa Tử Ngư nhìn bộ dáng rất nghiêm túc của anh, cảm thấy bản thân mình có chút không nói nên lời.
Đào Duy Hiên nhận được điện thoại, sau đó vội vã rời khỏi phòng cứu cấp.
Lúc chai nước biển sắp hết, có một cô y tá đi vào giúp Hứa Tử Ngư xử lý,
còn rất nhiệt tình nói với cô mấy câu nữa, nói gần nói xa cũng là ám
chỉ: “Cô cùng bác sĩ Đào có quan hệ đặc biệt gì mà không thể nói cho
người khác biết không?” Đối mặt với những vấn đề quan trọng này, trong
lòng của Hứa Tử Ngư cũng âm thầm cảm thán, y tá bây giờ nói chuyện cũng
văn chương quá đi, ngôn ngữ đơn giản nhưng nội dung lại phong phú, mỗi
một câu cũng quanh co lòng vòng giấu giếm ý đồ.
Cô y tá nhắc đến
Đào Duy Hiên có chút thẹn thùng và mập mờ, Hứa Tử Ngư cũng tự biết Đào
Duy Hiên làm việc ở đây, cô gái trước mắt này hình như có chút ý tứ với
anh, vì vậy cô dùng giọng nói cường điệu, nói gần nói xa mình và anh
không có bất kỳ quan hệ không đứng đắn nào. Em gái y tá thật không còn
vấn đề để hỏi, cuối cùng không cam lòng bĩu môi mà rời khỏi, trước khi
đi còn liếc bụng của cô vài lần. Đừng nói cô ấy nghĩ em bé ở trong bụng
cô là của bác sĩ Đào nha? Trong lòng của Hứa Tử Ngư có chút hoảng sợ,
cũng không muốn bởi vì mình mà ảnh hưởng đến vận đào hoa của Đào Duy
Hiên.
Khi cô đến phòng vệ sinh có đi ngang qua hành lang, mới
biết mình đã xem thường cô y tá lúc nãy rồi. Trên thực tế, cô ấy còn
khủng khiếp hơn nhiều, cô ấy khiến cho Đào Duy Hiên, một người đàn ông
kim cương độc thân trong sạch từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện xì căn đan ở trong cái bệnh viện lớn nhất thành phố này —— Giờ là vứt bỏ
bạn gái, nào là ôm hôn sau đó lên giường truyền giống, bay thẳng đến
chuyện sanh con, đây là một vụ xì căn đan mang tính đột phá——Điều này
khiến cho những nữ y tá, nữ bác sĩ cùng những nữ hộ sinh độc thân có ý
đồ với bác sĩ Đào cực kỳ căm ghét, thì ra bình thường bọn họ là đối thủ
cạnh tranh với nhau, nay biết tin liền hỏa tốc hợp lại cùng đứng chung
trên một chiến tuyến để đối phó cô.
Hứa Tử Ngư mở cửa ra nhìn
xung quanh một chút, phòng vệ sinh ở hành lang bên trái, nhưng ở giữa
phòng của cô và phòng vệ sinh là phòng trực của y tá nha. Rất nhiều nữ y tá bác sĩ đứng thành một vòng đang bàn tán gì đó, vẻ mặt cực kỳ khinh
bỉ, có người còn lấy nước mắt để rửa mặt.
Bỗng một người phụ nữ
có hình dáng to cao, tâm tình có chút kích động, cao giọng nói: “Tôi
cũng không tin, nhìn cô ấy như vậy, vóc dáng lại thấp bé, làm sao bác sĩ Đào lại có thể thích cô ấy được chứ.” Một giây sau Hứa Tử Ngư mới phản
ứng được, cô chợt ý thức được người mà bọn họ đang nói có thể là chính
mình.
Một người phụ nữ khác lập tức mang theo vẻ mặt đau khổ bi
thương nói: “Không đâu, bác sĩ Đào là người đán ông nghiêm cẩn và lịch
sự như vậy, tuyệt đối sẽ không với cái thứ phụ nữ đó làm cái gì đâu! Nếu thật sự là có đi nữa, thì tôi nghĩ cô ta đã dùng phương pháp gì đó để
quyến rũ thôi!” Đừng nói, quả thật cô đúng là có hấp dẫn qua, nhưng đáng tiếc không phải là cái mà bọn họ đang nói đó.
Cô y tá giống như
thiên sứ mới vừa nãy vào phòng giúp cô rút kim truyền dịch ra dường như
không có nghe thấy lời trong lòng của cô, lập tức khẳng định gật đầu một cái: “Nói không sai, tôi thấy người đó nói chuyện tránh né, giống như
đang chột dạ khi làm chuyện không nên làm vậy. Các cô không thấy cô ấy . . . . . .” Bốn phía nghe tin tức nóng, không tự chủ xích lại gần nhau
hơn, đem cái vòng tròn nhỏ hẹp vây lại càng thêm chật. Thật sự thì Hứa
Tử Ngư cũng không muốn đi nhà vệ sinh đâu, nhưng đáng tiếc là bàng quang lại không nghe theo sự khống chế của cô, cũng không thể nào ở trong
phòng mà giải quyết được, kết quả là cô đành làm như không để ý, nhắm
mắt mà đi về phía trước.
Hứa Tử Ngư nói với bản thân phải nhịn và nhịn, nhưng đám người đó quá chói mắt thật sự không có biện pháp nào.
Giống như hiện tại, cô sợ cái vòng nhỏ hẹp này gió thổi cũng không lọt
nữa, cô cố gắng dựa sát vách tường đi qua, thế nhưng không có kết quả.
Một người đang thao thao bất tuyệt phân tích về tính cách và tướng mạo của
Hứa Tử Ngư, y tá cũng không ngờ là xoay người lại đụng trúng Hứa Tử Ngư, y tá kia nhìn Hứa Tử Ngư sau đó sửng sốt một chút, tiếp theo không tự
nhiên mà im miệng.
“Không sao không sao, mấy người cứ tiếp tục
đi. Mới vừa rồi cô nói đến đoạn bề ngoài của tôi nho nhã nhưng nội tâm
thì lại lưu manh, tôi cảm thấy nửa câu đầu coi như rất chuẩn xác.” Hứa
Tử Ngư nói dứt lời liền nghênh ngang rời đi, đám phụ nữ phía sau lưng
lập tức oanh một tiếng một lần nữa lại thảo luận, bình luận về dáng vẻ
bên ngoài, trang phục cho đến kiểu tóc đều được lôi ra bàn luận.
Hứa Tử Ngư thở dài một hơi, mấy người này cũng không thể đợi cô đi xa một
chút rồi nói sao. Còn nữa, mặc dù hôm nay cô có quên chải tóc, cũng đâu
có khoa trương giống như bọn họ nói mà giống nhân vật Mai Siêu Phong
chứ. Chỉ là mấy hôm nay tóc của cô bị gió sương thổi loạn mà thôi, nhưng cho dù sóng có lớn khiến cho bề ngoài cô rối loạn thì lòng của nữ nhà
văn trẻ tuổi cũng không hề vì thế mà loạn.