Hứa Tử Ngư cảm
thấy cơ thể của mình không có vấn đề gì, cô nghiêm túc suy nghĩ một
chút, cho rằng tối hôm qua mình bị ngất xỉu, lý do chính là bị người đàn ông quá đẹp trai Đào Duy Hiên cưỡng hôn cho nên quá kích động mà ngất.
Nếu như dáng dấp của người hôn cô giống thầy giáo Triệu Bản Sơn thì khi
đó cô sẽ dùng tốc độ thi chạy điền kinh 800m của thời học đại học ra mà
chạy đó, căn bản cũng không như vậy mà ngất đi đâu.
Hơn nữa tiền
lương của tháng này cô đem nộp cho bác sĩ cũng gần hết rồi, nếu trưa nay cô xuất viện thì không chừng có thể tiết kiệm được một ít tiền viện phí đó, còn nếu đến công ty trước hai giờ thì có thể cứu vớt được nửa ngày
công.
Nhưng cô chờ mỏi chờ mòn cũng không thấy Đào Duy Hiên quay
trở lại, gọi điện thoại cũng không liên lạc được. Lúc nãy Đào Duy Hiên
có nói đến khoa não lầu 10, từ đây là lầu 6 nếu đi lên lầu 10 thì cũng
không xa, Hứa Tử Ngư mặc một bộ quần áo của bệnh nhân, đang ngồi ở hành
lang quyết định đứng dậy đi thang máy lên lầu 10 tìm Đào Duy Hiên.
Vốn tưởng rằng ngoại khoa so với nội khoa sẽ yên tĩnh hơn, ai ngờ vừa ra
khỏi thang máy, cô đã trông thấy một đám người mang đồ, giày tây chen
lấn đứng ở trước phòng bệnh. Trong bọn họ có người xách giỏ hoa, có
người thì cầm giỏ trái cây, còn có những hộp quà được gói một cách tinh
xảo, ai nấy đều mang theo trách nhiệm trên người. Hứa Tử Ngư nghĩ nếu
cho bọn họ thêm mấy tấm bảng nữa, thì chắc sẽ rất giống fan hâm mộ của
mấy sao Hàn trên tivi vẫn thường hay chiếu đó.
Xuyên qua đám
người chặt chội cũng không an tĩnh đó, ở trước cửa khoa não cô mới phát
hiện, ngăn chặn trước một đám fan hâm mộ ấy có hai vệ sĩ to cao dùng tay ngăn bọn người đó lại, một người đàn ông mặc bộ đồ vest sang trọng đứng ở bên phải, sắc mặt mệt mỏi nói với mọi người: “Tôi biết mọi người lo
lắng cho sức khỏe của tổng giám đốc Thích, tâm ý của các vị tôi xin thay tổng giám đốc Thích nhận. Để không ảnh hưởng đến trật tự của bệnh viện, phiền mọi người đem những món này ra về, ngày khác, tôi nhất định tới
cửa nói lời cám ơn!”
Hắc, thì ra những thứ này đều là tới thăm
bệnh nhân, lai lịch của người này thật không nhỏ. Trên người Hứa Tử Ngư
mặc bộ quần áo của bệnh nhân, nên cũng không bị ngăn lại, cô bước đi
trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.
Ở lầu 10, y tá nghe nói
Hứa Tử Ngư muốn tìm bác sĩ Đào Duy Hiên, mặt cô ta lộ vẻ kinh ngạc hai
mắt to tròn nhìn Hứa Tử Ngư, sau đó y tá nói cho cô biết bác sĩ Đào vẫn
còn ở trong phòng săn sóc đặc biệt, nói cô đến phòng nghỉ của bác sĩ
nghỉ ngơi rồi chờ.
Trong phòng nghỉ của bác sĩ không có ai, cô mới ngồi một lúc thì Đào Duy Hiên liền vội vã chạy tới.
“Tiểu Ngư, sao lại không nghỉ ngơi cho thật tốt mà lại chạy đến đây vậy?” Anh để cuốn sổ trong tay lên bàn, ngồi đối diện với Hứa Tử Ngư.
“Em cảm thấy thân thể không có gì là không thoải mái cả, ở đây rất nhàm chán, em muốn xuất viện đi làm.”
“Hôm nay thì vẫn còn có chút sớm đó, anh thấy em nên đợi đến ngày mai, tình hình ổn định rồi nói.”
Hứa Tử Ngư nhìn Đào Duy Hiên, sắc mặt của anh không tốt cho lắm, hình như
anh tiều tụy hơn so với mình nhiều, không nhịn được nói: “Em không sao
đâu, ngược lại chính anh nên chú ý một chút, nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Đào Duy Hiên cười cười nói: “Sức khỏe của anh rất tốt, bây giờ em mới chính là đối tượng để bảo vệ!”
“Tôi đang nghĩ làm sao bác sĩ Đào lại không có ở phòng bệnh, thì ra là đang ở bên này làm bạn với người đẹp.” Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, giọng nói
quen thuộc khiến Hứa Tử Ngư kinh ngạc nghiêng đầu nhìn. Sắc mặt của
Thích Lôi rất không tốt, cô ta khoát tay đứng ở cửa phòng, nụ cười khinh miệt khẽ giương lên.
“Tiểu Lôi, sao con lại ăn nói như vậy với
bác sĩ chứ!” Một phụ nữ ăn mặc quý phái từ bên ngoài bước vào, kéo tay
của Thích Lôi sau đó quay sang nói với Đào Duy Hiên: “Bác sĩ Đào, ngại
quá. . . . . .” Bà ấy còn chưa dứt lời liền nhìn thấy Hứa Tử Ngư, nên
ngây ngẩn cả người.
Hứa Tử Ngư đứng dậy, người đàn bà trước mắt
quần áo vẫn cao sang như vậy, trang dung tỉ mỉ vẫn đậm nhạt thích hợp,
nhưng những thứ này lại không che giấu được dấu vết mệt mỏi cùng yếu
đuối. Sáu năm không gặp, bà ấy như già hơn rất nhiều.
“Dì Thích.”
“Cô Hứa.” Sắc mặt của bà ấy có chút không tốt, nhìn cô rồi gật đầu một cái
rồi cùng Đào Duy Hiên nói: “Hai ngày nay đã vất vả cho bác sĩ Đào rồi,
không quấy rầy.” Sau đó bà ấy liền xoay người kéo Thích Lôi đi ra ngoài.
Đào Duy Hiên đuổi theo ra khỏi phòng bệnh, cùng hai người đó nói hai câu,
lúc quay trở lại nhìn thấy Hứa Tử Ngư đứng ở nơi đó mà sắc mặt trắng
bệch, giọng của cô có chút run, hình như dùng hết tất cả hơi sức mới
khiến mình bình tĩnh lại: “Anh nói cho em biết, bệnh nhân đó và hai
người vừa nãy có phải là người một nhà không?”
“Là chủ tịch của
tập đoàn xây dựng Thích thị, Thích Bảo Tranh.” Anh đi vào đỡ Hứa Tử Ngư
ngồi xuống, ân cần nói: “Tiểu Ngư, không thoải mái sao?”
Lòng của Hứa Tử Ngư đang rất loạn rốt cuộc cũng bình tĩnh lại một chút, mẹ và em gái của Thích Uy đều tới đây rồi, vừa rồi còn cho là người nằm ở trong
phòng bệnh là anh ấy nữa chứ: “Chú Thích . . . . . . Tình hình của Thích tiên sinh như thế nào rồi?”
“Hiện tại đã qua gi¬ai đoạn nguy hiểm rồi, đang chờ theo dõi.”
Hứa Tử Ngư gật đầu một cái nói: “Hy vọng không có chuyện gì, nếu không
người nhà của ông ấy. . . . . . Nhất định sẽ rất đau lòng.”
Đào Duy Hiên vỗ vỗ bả vai của cô mà nói: “Yên tâm đi, đã có anh ở đây rồi.”
Lúc ấy trong lòng của Hứa Tử Ngư quá loạn, không hề chú ý tới thần sắc trên mặt của Đào Duy Hiên chợt lóe lên. Cô đứng dậy nói: “Duy Hiên, em muốn
xuất viện ngay lập tức.”
Đào Duy Hiên biết lần này cô quyết tâm
đi, cho nên gật đầu một cái nói: “Em trở về phòng bệnh nghỉ một lát đi,
anh lập tức sẽ sắp xếp cho em.”
Hứa Tử Ngư ở trong phương diện
tình yêu vẫn luôn không thoải mái cùng tự nhiên, 6 năm trước, khi anh ấy và người nhà còn ở đây, anh ấy luôn thận trọng muốn mọi người trong nhà đều thích cô, nhưng kết quả tất cả mọi người đều nhìn cô không vừa mắt; 5 năm trước, đoạn thời gian trước khi anh ấy ra nước ngoài khi đó cô đã khóc lóc cùng náo loạn không muốn để cho anh ấy đi, nhưng anh ấy chỉ
hỏi một câu: “Cô dựa vào cái gì?” Liền cho cô thấy bộ mặt thật của chính mình, để cô trở thành trò cười cho các bạn trong trường. Lúc đầu cô cứ
tưởng anh ấy không còn quan trọng đối với cô nữa, nhưng khi nhìn thấy
người nhà của anh ấy ngã bệnh, nghĩ đến chuyện anh ấy có thể sẽ đến bệnh viện, nên cô không nhịn được lập tức nghĩ đến chuyện chạy trốn.
“Hứa Tử Ngư, cô quả nhiên vẫn là một đứa không ra gì nha.” Cô thở dài, bước
vào thang máy. Cửa thang máy chưa kịp chuyển, chợt “cạch” một tiếng mở
ra. Cô ngẩng đầu lên nhìn người trước mắt, trong lòng liền âm thầm thở
dài một cái: “Tiểu Lôi.”
Thích Lôi không nhìn cô, sau khi vào
trong thang máy cô ta khoanh tay đứng đối diện với cửa. Cô ta mỉm cười
nói: “Hứa Tử Ngư, tôi nghe người ta nói, cô đến đây để phá thai phải
không?”
“Sao?” Hứa Tử Ngư kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thích Lôi, từ cửa thang máy phản chiếu thần sắc mệt mỏi mà phấn khởi của Thích Lôi.
“Tôi không có. . . . . .” Hứa Tử Ngư cảm thấy thật nhức đầu, tốc độ truyền
bá cùng phạm vi truyền bá, cũng đã vượt ra khỏi trí tưởng tượng của cô
rồi.
“Đinh” một tiếng, đã đến lầu 6, Thích Lôi vẫn đứng đó nói:
“Vì là người từng quen biết nhau nên cũng nhắc nhở cô, vị bác sĩ Đào đó
nhìn cũng không tệ lắm, cô phải cố gắng mà giữ lấy anh ta, mặc kệ là
dùng đến . . . . . . Phương pháp gì.” Cô ta liếc vào bụng của Hứa Tử Ngư một cái mà nói: “Dù sao cơ hội để Ma Tước biết thành Phượng Hoàng cũng
không nhiều lắm đâu.”
“Thích Lôi, cô nói đủ chưa!” Hứa Tử Ngư ấn
nút khóa cửa, đối mặt với Thích Lôi mà nói: “Đại tiểu thư, chuyện của
tôi không phiền cô quan tâm quá nhiều. Tôi không thiếu Thích Uy cái gì
cả, lại càng không thiếu nợ cô, chuyện của tôi không cần cô phải bình
luận.” Dứt lời liền buông lỏng cái nút, ra khỏi thang máy lầu 6 đi ngang qua ánh mắt kinh ngạc của đám y tá, cô bước nhanh về phòng bệnh của
mình. Thang máy sau lưng chậm rãi đóng lại, Thích Lôi không chú ý hình
tượng, giọng từ bên trong thang máy nói lớn: “Hứa Tử Ngư, tôi nói cho cô biết, loại đàn bà như cô suốt cuộc đời này mãi mãi cũng không xứng với
anh trai của tôi, mãi mãi. . . . . .”
Hứa Tử Ngư đóng cửa lại,
sau đó chợt cười, nhiều năm như vậy không gặp, Thích Lôi chỉ biết mắng
chửi có một câu như vậy thôi sao.
Trên thế giới này, làm gì có cái gọi là mãi mãi chứ.