Khi Tống Lương Thần
trở lại thì An Hinh đã rời khỏi rồi. Cô bạn Tiểu Bạch đang nằm ở bên
cạnh giường đang nói chuyện với Hứa Tử Ngư, Hứa Tử Ngư một bên cười một
bên cầm quả đào trên bàn lên ăn.
Vừa rồi lúc ở cửa ra vào, bác sĩ nói với Tống Lương Thần là huyết áp của Tiểu Ngư đã hạ xuống rồi, cũng
không cần phải để máy theo dõi nhịp tim nữa, Tống Lương Thần thấy tinh
thần của Hứa Tử Ngư đã dần tốt lên, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm
hơn.
“Tổng giám đốc Tống. . . . . .” Tiểu Bạch thấy Tống Lương
Thần đi vào phòng bệnh, theo bản năng đứng nghiêm chỉnh đốn ngay ngắn
lại, khiến Hứa Tử Ngư buồn cười gần chết. Thấy Hứa Tử Ngư vui vẻ, Tống
Lương Thần cũng vui vẻ theo, vội vàng gọi Tiểu Bạch ngồi xuống.
“Lương Thần.” Hứa Tử Ngư kêu anh ngồi xuống bên cạnh, kéo lấy tay của anh nói: “Em đang nói chuyện với Tiểu Bạch, nếu nhà chúng ta có con trai, nhà cô ấy có con gái thì hai nhà sẽ kết làm thông gia.”
“Hả? Vậy nếu như nhà chúng ta sinh con gái thì làm sao đây?”
“Vậy thì coi như xong, em không thể đem con gái của mình gả cho con trai nhỏ tuổi hơn con gái mình được, như vậy rất không yên lòng!”
“Ah,
chị Tiểu Ngư nói như vậy cũng không đúng rồi, mình là một người đáng tin cậy như vậy, đương nhiên sẽ nuôi dạy ra đứa con trai đáng tin giống mẹ
nó chứ, cậu cũng đừng hoài nghi người khác như thế chứ.”
Hứa Tử
Ngư dùng ánh mắt kinh ngạc không hiểu quét một vòng Tiểu Bạch rồi nói:
“Thiệt hay giả đây, cậu đáng tin lúc nào chứ, sao mình không phát hiện
nhỉ?”
“Ah, chị Tử Ngư, chị thật xấu xa!” Tiểu Bạch đưa tay muốn
nhéo Hứa Tử Ngư một cái, Hứa Tử Ngư vội vàng kéo Tống Lương Thần qua
hòng ngăn cản cô ấy, Tiểu Bạch thấy Tống Lương Thần nhất thời cũng không dám, làm bộ thở phì phò nói: “Hừ, nể mặt của tổng giám đốc Tống và con
dâu của mình ở đây cho nên mình không so đo với cậu, chờ cậu sinh xong
xem.”
“Hâm mộ đi, cậu cũng lo tìm chồng chẳng phải được rồi sao.” Hứa Tử Ngư ôm lấy cánh tay của Tống Lương Thần, mặt của cô sáng ngời,
Tống Lương Thần đưa tay ngắt mũi của cô nói: “Thật nghịch ngợm, em có
muốn ăn chút cơm hay không?” Lại quay đầu nhìn Tiểu Bạch mà nói: “Tiểu
Bạch cùng ăn đi, mấy hôm trước Tiểu Ngư cứ nhắc cô mãi.”
Tiểu
Bạch nhìn bọn họ khanh khanh ta ta, toàn thân không khỏi liền nổi da gà, vội vàng nói: “Tối nay tôi có hẹn với người yêu rồi. Ngày mai tôi sẽ
quay lại ăn ké, dù sao ngày mai cũng không có đi làm.”
“Sao? Tiểu Bạch hẹn hò với ai vậy?” Hứa Tử Ngư nghe vậy vội vàng bà tám hỏi thăm,
mặt của Tiểu Bạch lập tức đỏ lên, ấp úng nói: “Thì Lão Lăng đó. . . . .
.”
“Lão Lăng? Tổng giám đốc Lăng sao?”
“Đúng rồi.” Mặt của Tiểu Bạch cũng đỏ hết cỡ rồi, cô nói: “Cậu đừng có hiểu lầm, mình và
tổng giám đốc Lăng chỉ là quan hệ nam nữ thuần khiết mà thôi.” Lúc này
Hứa Tử Ngư và Tống Lương Thần cùng làm động tác buồn nôn.
Tiểu
Bạch rời đi được một lúc, thức ăn liền được đưa lên, lúc Hứa Tử Ngư ăn
cơm thì Tống Lương Thần vẫn ngồi bên cạnh lo lắng và đề phòng, chỉ sợ cô lại bị ói nữa. Nhưng thật là may, lần này Hứa Tử Ngư không có bất kỳ
vấn đề gì, cả một ngày không có ăn cơm, hiện tại cô đã rất đói bụng, hớp một chén cháo trứng muối thịt nạc sau đó ăn rất nhiều thức ăn khác. Vừa ăn vừa tám chuyện của Tiểu Bạch cùng tổng giám đốc Lăng, cuối cùng Tống Lương Thần cũng yên tâm.
Trên thế giới này không có bức tường
nào mà gió không lọt qua được, thành phố B lớn như vậy, tin tức về
chuyện người vợ yêu dấu của Tống Lương Thần nằm viện nhanh chóng được
lan ra, mấy hôm nay người đến thăm hỏi càng ngày càng nhiều. Tống Lương
Thần lo lắng Hứa Tử Ngư không được nghỉ ngơi tốt, cho nên đặc biệt phái
người đứng canh giữ ở tầng chót của bệnh viện, khu phòng bệnh VIP, ngăn
những người không có liên quan lại ở bên ngoài.
Thiết bị của
phòng bệnh VIP rất hoàn thiện, bác sĩ dặn dò Hứa Tử Ngư không nên tùy ý
đi ra ngoài, cô cũng rất mừng với đề nghị này, cộng với phòng bệnh này
được cách âm rất tốt, cho nên cô đối với tình hình ở bên ngoài cũng
không hay biết gì. Thứ bảy Tiểu Bạch đến thăm cô vừa vào đến đã nói
ngay: “Ah, má ơi, chèn ép tôi đến sắp chết rồi đây, sao bệnh viện này
giống như cái chợ gần nhà mình vậy.”
“Thiệt hay giả vậy, ở đâu thế?”
“Thật đó chị Ngư, ở khúc đầu hành lang đi lên, rất là nhiều người đó.”
Nhất thời Hứa Tử Ngư vô cùng kích động, vội vàng hỏa tốc kéo Tiểu Bạch chạy
ra ngoài cửa xem, một đám fan hâm mộ mặc vest đứng ở ngoài cửa đông
nghịt cả một mảng lớn. Đám người thấy cô gái mặc quần áo bệnh nhân thò
đầu ra lập tức nháo nhào lên, mặt cô xuất hiện vạch đen, nhớ tới hôm
trước cô đến khoa não tìm Đào Duy Hiên có trông thấy cảnh tượng này,
cảnh tượng hiện tại thật sự là không kém lúc đó.
Thời gian trôi
qua thực vui vẻ nha, khi đó sao lại không nghĩ đến chuyện sẽ sống chung
với Tống Lương Thần nhỉ? Nguy hiểm thật, một người đàn ông tốt như vậy
thiếu chút nữa cô đã bỏ lỡ rồi. Bảo bối ở trong bụng của cô cũng tán
thành mà giật giật, Hứa Tử Ngư vội vàng lôi Tiểu Bạch đỡ mình trở về
phòng bệnh. Từ khi ngã bệnh đến nay bảo bối ở trong bụng đều rất ngoan,
đây cũng là lần tiên con động rõ ràng như vậy. Cô ngồi ở trên giường đưa tay vuốt ve nơi mà con cô mới đụng trúng, giống như đang thực hành bài
dưỡng thai bằng cách xoa bụng mà cô đã học từ bác sĩ, nhẹ nhàng cử động
nhấn nhấn cùng bảo bối.
“Ah, chị Tiểu Ngư, chị đang làm gì thế?”
Tiểu Bạch nhìn Hứa Tử Ngư đang ấn bụng rồi lại sờ sờ, một hồi sờ chỗ
này, một lúc thì ấn chỗ khác, cô ấy lại gần nhìn một chút, Hứa Tử Ngư
giải thích với Tiểu Bạch đây là động tác hổ trở hoạt động của bảo bảo,
ngay lập tức Tiểu Bạch cảm thấy điều đó rất là thần kỳ, thì ra là bảo
bảo ở trong bụng cũng đã biết chuyện bên ngoài rồi.
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên điện thoại của Hứa Tử Ngư vang lên.
“Là chú Giải sao?”
Giải Triều Chính biết Hứa Tử Ngư ngã bệnh nên đến bệnh viện thăm cô. Mấy hộ
vệ vạm vỡ với gương mặt lạnh lùng trước đây đi theo ông nay đều thay đổi cả, đều là mặc quần đùi áo thun in hoạt hình, một đám người mặc trang
phục quái dị như vậy xuất hiện, khiến cho người phụ trách an ninh ở đây
là Phùng Bác Tường không thể tưởng tượng nổi. Thân phận của Giải Triều
Chính không phải là thân thích cũng không phải là bạn bè, khí thế bừng
bừng kia lại càng không giống đến đây để nịnh bợ Tống Lương Thần, nhất
thời anh ta không biết phải xử lý như thế nào, không thể làm gì khác hơn là lễ phép ngăn Giải Triều Chính cùng đám vệ sĩ kia lại ở bên ngoài.
Đám cận vệ mới đến này đều là thanh niên đầy nhiệt huyết, nhìn thấy ông chủ Giải Triều Chính của mình bị đối xử như thế thiếu chút nữa là cởi áo
thun ra xông lên ẩu đả rồi. Dĩ nhiên đối với Giải Triều Chính mà nói,
xông vào cũng không là vấn đề gì cả, nhưng ông lo lắng sẽ kinh động đến
Tiểu Ngư, cho nên ông liền khoát tay ngăn hộ vệ lại, lấy điện thoại di
động ra gọi cho Hứa Tử Ngư.
Hứa Tử Ngư nhanh chóng đi ra ngoài
dẫn Giải Triều Chính vào. Đi vào cùng với ông còn có một người to cao
khác —— Mặc quần đùi, áo thun, kéo theo đôi dép lê chính là Tiểu Ngô.
Tiểu Ngô xách theo rất nhiều đồ ăn vặt, không biết Giải Triều Chính nghe tin tức từ đâu mà biết rõ bệnh tình của cô, còn đặc biệt chọn những món thích hợp cho bệnh nhân cao huyết áp nữa.
Gần đây Hứa Tử Ngư
cũng đã quen thuộc với Giải Triều Chính, cô biết mình càng không khách
sáo thì ông ấy lại càng vui vẻ, cho nên Hứa Tử Ngư vội kéo Tiểu Bạch lại gần mà chia sẻ thức ăn với cô ấy, còn lấy thân phận của bệnh nhân mà ép buộc Giải Triều Chính cùng ăn với mình nữa. Tiểu Bạch cũng là một kẻ dở hơi, cô ấy lôi những chuyện của người trẻ tuổi gần đây ra mà nói, ba
người vừa ăn vừa nói nói cười cười, một cảnh tượng hết sức vui vẻ.
Tống Lương Thần dẫn theo hai nhóm chuyên gia dinh dưỡng tổng cộng mười hai
người cộng thêm một phiên dịch, thời điểm anh cùng nhóm chuyên khoa dinh dưỡng tiến vào phòng bệnh, chính là trông thấy hình ảnh này. Đây cũng
là lần đầu anh gặp mặt Giải Triều Chính sau khi trở về nước, ông ấy già
hơn trước rất nhiều, mái tóc cũng đã hoa râm, nhưng hiện tại cười rất
vui vẻ. Ông ấy cười đến hai mắt nhíu lại, từ trước đến nay Tống Lương
Thần cũng chưa có thấy ông qua cười.
Giải Triều Chính thân thiết
với Tiểu Ngư như vậy từ khi nào? Tống Lương Thần tránh né ánh mắt của
Giải Triều Chính, anh nhìn về phía Hứa Tử Ngư còn đang ở đó cười nói vui vẻ. Khi Hứa Tử Ngư kịp nhận ra thì dọa cô sợ hết hồn, trong lòng thầm
than không xong rồi, sao lại quên mất chuyện này chứ, cô nhất thời thu
hồi gương mặt tươi cười của mình lại, khép nép nhìn Tống Lương Thần.
Tống Lương Thần biết rõ cô đang lo lắng bản thân mình sẽ tức giận, anh
sợ ảnh hưởng đến huyết áp của cô, trong lòng chỉ thở dài một tiếng, bước tới nắm lấy tay của cô sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Dẫn đầu đoàn
chuyên khoa dinh dưỡng quốc tế đặc biệt tiến lên cẩn thận hỏi thăm bệnh
tình của Hứa Tử Ngư, một lát sau có một bác sĩ mái tóc xù, đôi mắt xanh
lấy máy đo huyết áp ra đo cho Hứa Tử Ngư. Đây đều là những chuyên gia
trong lĩnh vực này, tên tuổi của người nào cũng đều nổi tiếng cả nhưng
rất hiếm khi họ tụ tập lại chung một chỗ để nghiên cứu và hội chuẩn
bệnh, mọi người cũng không đợi Tống Lương Thần nói, những người này đều
tự chia nhau ra chẩn đoán bệnh. Chuyên gia chính là chuyên gia, khi thảo luận vấn đề đều là dùng thuật ngữ chuyên dụng, cho dù họ nói tiếng
Trung, Hứa Tử Ngư cũng nghe không hiểu, đằng này còn dùng cả tiếng Anh,
tiếng Nhật còn có tiếng Đức nữa.
Hứa Tử Ngư bị vây ở chính giữa,
làm các loại kiểm tra, hỏi thăm cũng cả một tiếng đồng hồ, cô được giải
thoát là nhờ bác sĩ phụ trách cực kỳ kích động mời họ qua phòng họp mà
bàn bạc. Tống Lương Thần do dự một chút, sau đó vội vàng dẫn theo chuyên gia dinh dưỡng đi theo.
Tiếng nói chuyện ầm ĩ trong phòng liền
trở nên yên lặng, Giải Triều Chính cũng đứng dậy mà nói: “Tiểu Ngư có
thấy mệt không, mau nghỉ ngơi một chút đi, hai hôm nữa chú sẽ trở lại
thăm cháu.”
“Chú Giải ngồi một chút nữa đi, chú vừa mới đến không bao lâu mà.”
“Được rồi, chú thấy cháu bị mấy chuyên gia kia quấy rối cũng không ít, cháu
cũng nên nghỉ ngơi đi, đừng khách sáo với chú. Nếu có việc gì cần chú
giúp thì cứ nói với chú.” Giải Triều Chính đi được hai bước suy nghĩ gì
đó, lại xoay người hỏi: “Cháu muốn ăn gì thì cứ gọi điện thoại nói cho
chú biết, chú sẽ cho người đưa đến cho cháu.”
“Được, vậy chú đi
đường cẩn thận nha.” Hứa Tử Ngư đưa mắt nhìn Giải Triều Chính rời đi, cô thấy bóng lưng của ông ấy so với lần đầu tiên gặp mặt càng thêm mỏng
manh hơn, cô cũng không khỏi khẽ thở dài một tiếng.
“Chị Tiểu
Ngư, chú ấy là ai vậy? Sao có nét giống với anh Tống quá?” Tiểu Bạch bị
Hứa Tử Ngư dạy dỗ đừng luôn miệng gọi tổng giám đốc Tống này tổng giám
đốc Tống nọ, gọi như vậy sẽ rất lạnh nhạt, sau khi đã qua một đêm suy
nghĩ nghiêm túc hiện tại cô ấy đổi thành anh Tống vậy.
“Cậu cũng phát hiện ra sao?”
“Ừh, mặc dù mặt của tổng giám đốc Tống bình thường vẫn luôn đen, nhưng dáng
vẻ vẫn luôn là dễ chịu, nhưng lần này mình có cảm giác có cái gì đó
không đúng nha. . . . . .”
“Thật ra thì. . . . . . Người đó chính là ba của Lương Thần đó.”
“Sao?” Tiểu Bạch thiếu chút nữa là bị nghẹn chết: “Ba của anh Tống, vậy sao anh ấy lại?”
“Nói ra rất là dài dòng. . . . . .” Tuy nói đây là chuyện trong nhà của Tống Lương Thần, và trong lòng của Hứa Tử Ngư cũng muốn tìm cách cứu vãn mối quan hệ này của hai người, nhưng khổ nổi không có cách nào cả. Về quan
hệ xã gi¬ao thì Tiểu Bạch cũng không giỏi hơn cô bao nhiêu, nhưng dù sao hai người thì sẽ có cách hơn là một mình. Do dự một chút, Hứa Tử Ngư
đem chuyện của hai người bọn họ kể ra.
Tiểu Bạch nghe xong nửa ngày cũng không nói gì cả, cuối cùng chỉ thở dài một cái rồi nói: “Cũng khó trách.”
“Khó trách cái gì?”
“Cậu suy nghĩ một chút đi, một đứa trẻ mới vừa lọt lòng đã bị mất mẹ, còn bị giáo dục hận cha của chính mình. Lớn lên trong hoàn cảnh này là kinh
khủng biết bao nhiêu chứ, không nói gạt cậu, trước đây mình còn cảm thấy tính cách của anh ta có chút trầm, bây giờ nghĩ lại, anh ta được như
hôm nay cũng đã là rất được rồi.”
“Ah, thật sự mình cũng đau lòng thay cho anh ấy.” Hứa Tử Ngư có chút bất đắc dĩ nói: “Chuyện năm đó dù
sao cũng là chuyện mà tất cả mọi người đều không muốn xảy ra, chú Giải
cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện đó . . . . . . Nhưng hai người bọn
họ đều là bướng bỉnh giống nhau, ai cũng cố chấp không muốn cùng nhau
ngồi xuống nói chuyện, cho nên mình cũng không có cách nào cả.”
“Tiểu Ngư, mình nghĩ phương pháp này đang ở trên người của cậu.” Tiểu Bạch
nhìn Hứa Tử Ngư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thôi, thật kỳ quái,
sao thứ đơn giản như vậy mà cô ấy cũng không nghĩ ra nhỉ?
“Mình
làm được gì chứ, chắc cậu không biết đó thôi, lần trước mình có nói
chuyện này với Tống Lương Thần, phản ứng của anh ấy rất là tức giận.”
“Cậu là người trong cuộc cho nên mơ hồ không biết đó, mình là người ngoài
cuộc cho nên sáng suốt hơn ai hết. Vừa rồi cậu không nhìn thấy sao, mặc
dù anh Tống nhìn thấy chú Giải có một chút phản ứng, nhưng khi sắc mặt
của cậu thoáng biến đổi anh ấy liền đến an ủi cậu. Theo như trường hợp
trước kia mà cậu vừa nhắc đến, có lẽ Tống Lương Thần cùng chú Giải chính là Thủy Hỏa Bất Dung, chẳng phải vừa nãy hai người cũng không nói gì
sao?”
“Ý của cậu là?”
“Mình nghĩ anh Tống chắc không phản
đối chuyện này đâu, bây giờ cậu là bệnh nhân mà, hay là lần sau chúng ta gọi chú Giải đến thêm vài lần nữa đi.”
“Nhưng mà Lương Thần sẽ thấy không được tự nhiên.”
“Chị Ngư ơi, trái tim đều làm bằng thịt cả, mình khẳng định tâm địa của anh
Tống cũng không phải là sắt đá, huống chi vấn đề này nếu không ngồi
xuống nói đàng hoàng thì mãi mãi sẽ không thể nào giải quyết được.”
Hứa Tử Ngư suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này đúng là phải làm như vậy, vì vậy cười hai tiếng rồi nói: “Tiểu Bạch, mình phát hiện gần đây cậu
thật thông minh nha, tính thương người cũng đã tăng lên theo, chẳng lẽ
là đã được tổng giám đốc Lăng giáo dục lại sao?”
“Nào có, mình
vốn dĩ đã rất thông minh rồi.” Vừa nhắc tới tổng giám đốc Lăng, lời nói
của Tiểu Bạch lập tức ấp a ấp úng, biểu hiện như vậy khiến cho Hứa Tử
Ngư cảm thấy giữa bọn họ hình như có chút gian tình, vì vậy cô cũng
không thể dừng lại việc truy vấn ngọn nguồn. Tiểu Bạch chỉ là ấp úng nói hiện tại quan hệ của hai người chỉ là nam nữ thuần khiết mà thôi. Hứa
Tử Ngư uyển chuyển bày tỏ, chỉ là quan hệ nam nữ thuần khiết mà đã khiến cô ấy thành ra như vậy rồi, vậy tương lai con rể Lăng sẽ phải tốn nhiều tâm huyết lắm đây, Tiểu Bạch nghe hiểu ý nghĩa trong câu nói đó, mặt
của cô ấy đỏ giống như quả đào vậy, chửi bới Hứa Tử Ngư lớn tuổi mà nói
năng lộn xộn, Hứa Tử Ngư làm mặt dày chỉ cười trừ mà không trả lời.
Trước khi Tiểu Bạch đi, Hứa Tử Ngư còn dặn dò cô ấy lần sau đến đây nhất định phải dẫn theo Lão Lăng, để cho cô xem xem mối quan hệ thuần khiết
giữa nam nữ là như thế nào, trước khi đi, Hứa Tử Ngư còn trêu Tiểu Bạch
đến đỏ mặt.
Hôm đó sau khi các chuyên gia thảo luận xong, liền
lên một danh sách dinh dưỡng thật cặn kẽ cho Hứa Tử Ngư. Hiện tại mỗi
ngày Hứa Tử Ngư trừ chuyện uống thuốc ra, còn phải làm một chút vận động đơn giản, một ngày ba bữa ăn bao gồm cả trái cây, đồ ăn vặt và nước
uống cũng đều phải theo chế độ. Cứ như vậy qua mấy ngày bệnh tình của cô căn bản cũng đã ổn định. Tất cả mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm. Trong thời gian này Hứa Tử Ngư có mấy lần gọi điện thoại cho Giải Triều
Chính, chính là làm nũng ăn vạ nhằm gọi ông ấy đến thăm cô. Tống Lương
Thần cũng bó tay với cô luôn, mỗi lần Giải Triều Chính đến anh cũng
không nói chuyện cũng không hề tức giận, chỉ trực tiếp trốn vào phòng
bên cạnh buồn bực xử lý công việc thôi. Hai người từ đầu đến cuối cũng
không có nói chuyện với nhau, như vậy kế hoạch của Hứa Tử Ngư tiến hành
không mấy hiệu quả. Trong lòng Hứa Tử Ngư nghi ngờ chú Giải có phải là
chòm sao Ma Kết hay không, bởi vì chỉ có hai người đàn ông mang chòm sao Ma Kết mới có thể dễ dàng tạo ra loại khí thế trầm mặc mạnh mẽ như vậy
mà thôi. (diepdiep: không biết phải là chòm sao Ma Kết không nhỉ, mình
cũng không rành về cái này cho lắm.)
Bác sĩ nói hiện tại tình
hình của Hứa Tử Ngư đã ổn định, có thể về nhà nghỉ ngơi, nếu như làm
theo phương pháp của chuyên gia dinh dưỡng, thì bà mẹ và đứa nhỏ cũng sẽ không có vấn đề gì. Trước đó mấy ngày Tống Lương Thần cũng không rời cô nửa bước mà túc trực ở phòng bệnh của cô, xử lý công việc đều ở gian
phòng bên cạnh, mấy ngày nay Hứa Tử Ngư có khuyên nhủ, rốt cuộc anh cũng chịu bước ra khỏi bệnh viện, đi đến công ty xử lý một chút chuyện
nghiệp vụ.
Hành lang của phòng bệnh VIP, người đến để nịnh bợ
cũng đã giảm đi rất nhiều, chỉ còn một vài người còn ngoan cố vẫn ở đó
nói lời vô ích với nhân viên bảo an. Lúc này có một người mặc váy màu
lam, tóc dài xõa ngang vai, cô ấy từ thang máy bước ra. Cô ấy đi thẳng
về phía Phùng Bác Tường. Phùng Bác Tường đứng dậy cẩn thận dò xét cô ấy, cô ấy có chút ngượng ngùng, cúi đầu nói: “Tôi là bạn học của Hứa Tử
Ngư, đến đây để thăm cô ấy.”
Phùng Bác Tường làm theo nguyên tắc, móc điện thoại di động ra hỏi: “Cô tên là gì, để tôi hỏi bà chủ một tiếng.”
Cô gái ấy vội vàng nói: “Khi còn học đại học chúng tôi ở chung một phòng
trong ký túc xá, đã rất lâu không gặp qua. Tôi muốn cho cô ấy một bất
ngờ!”
“Vớ vẩn” Phùng Bác Tường nói: “Mặc kệ là bất ngờ hay kinh
sợ cũng không được, bà chủ đang tĩn¬h dưỡng, sẽ không chịu nổi những
chuyện đáng sợ.”
“Ừ, vậy tôi bảo đảm sẽ nói chuyện thật dễ nghe,
tuyệt đối sẽ không hù dọa cô ấy.” Cô gái xấu hổ cười nhìn Phùng Bác
Tường, khuôn mặt dễ nhìn, hai gò má của cô ấy cũng ửng đỏ. Phùng Bác
Tường nhìn thấy gương mặt đó, vội vàng nói: “Được rồi, vậy cô phải chú ý đó.” Thầm nghĩ trong lòng gương mặt của cô gái nhỏ này thật thân thiện, cảm giác hình như đã gặp qua ở đâu rồi.
“Được, cám ơn anh!” Cô
gái nhỏ hưng phấn nói, khoát tay Phùng Bác Tường, sau đó thuận lợi đi
qua đám người đang chặn cửa kia. Cô gái mỉm cười đi qua đám người kia,
sau đó vẻ mặt lập tức biến thành giễu cợt, khóe miệng khẽ nhếch lên,
dùng âm thanh cực nhỏ bỏ lại một câu: “Đúng là một đám phế vật.”