Khi Hứa Tử Ngư tỉnh
lại thì thấy mình đang nằm ở bệnh viện, trên tay còn cắm sợi dây truyền
nước biển. Tống Lương Thần ngồi ở bên giường nắm lấy tay của cô, có lẽ
là do mệt mỏi quá cho nên đã ngủ thiếp đi.
Cô nhẹ nhàng đưa tay
lên vuốt vuốt tóc của anh. Mọi người đều nói người dễ tính thì tóc sẽ
mềm, người tính cau có thì tóc cứng và dựng đứng, nhưng thật kỳ lạ, rõ
ràng cô cảm thấy tính khí của Tống Lương Thần rất tốt, nhưng sao mái tóc của anh lại cứng giống như con nhím vậy?
Tay vừa rụt về, Tống
Lương Thần chợt ngẩng đầu lên, anh trông thấy Hứa Tử Ngư đã tỉnh lại,
vội vàng hỏi: “Tiểu Ngư, em cảm thấy như thế nào rồi?”
“Em không sao, coi anh kìa.”
Tống Lương Thần nâng tay của cô lên, hôn lên đó một cái rồi nói: “Có chỗ nào không thoải mái thì cứ nói với anh, em đã ngủ gần một ngày một đêm
rồi.”
“Vậy sao, thảo nào em cảm thấy sao trong người lại mệt như
vậy chứ, thì ra là do ngủ nhiều.” Hứa Tử Ngư nhìn Tống Lương Thần: “Anh
cứ như vậy mà ngồi ở đây ư, sắc mặt không được tốt cho lắm.”
“Không có, lúc em ngủ, anh đều ở căn phòng sát vách.”
“Sát vách?” Hứa Tử Ngư nghe vậy nhìn xung quanh một chút, mới phát hiện
phòng bệnh này không phải là phòng bệnh bình thường, còn được trang trí
rất đẹp. Nếu không phải ở bên cạnh có gắn thiết bị đo nhịp tim, thì cô
còn cho rằng đây là phòng của khách sạn năm sao nữa đấy.
“Tiểu
Ngư có đói bụng không, có muốn ăn cái gì hay không?” Tống Lương Thần đỡ
cô ngồi dậy rồi dựa vào giường, bản thân mình cũng ngồi ở bên cạnh, bưng một ly nước cho Hứa Tử Ngư uống.
“Em cảm thấy không đói lắm.
Nhưng nếu không ăn cơm thì con sẽ đói bụng, có đúng hay không?” Hứa Tử
Ngư đưa tay vuốt bụng, cúi đầu hỏi: “Con ơi, con muốn ăn cái gì đây? Ah, con muốn ăn cháo ba nấu sao?” Sau đó cô ngẩng đầu lên, híp mắt cười
nói: “Hai mẹ con em đều muốn ăn cháo.”
Tống Lương Thần đưa tay đỡ đầu của cô đang dựa vào giường áp vào trong ngực của anh, một lát sau
mới nói: “Ngoan, anh sẽ nấu cho hai mẹ con em.” Vừa dứt lời liền đứng
dậy rời khỏi.
Hứa Tử Ngư vội vàng kéo tay của anh: “Ah, chọc anh chút thôi. Cháo ở bệnh viện cũng được.”
“Không có sao, ở đây cũng có thể nấu.”
“Lương Thần, anh quay lại nhìn em đi.” Hứa Tử Ngư cảm thấy có cái gì đó không
đúng, cô nắm lấy tay của Tống Lương Thần không buông, rốt cuộc anh vẫn
phải quay đầu lại hỏi: “Sao thế, không muốn ăn nữa sao?”
“À, em còn tưởng rằng anh đang khóc chứ, làm em hoảng sợ.” Hứa Tử Ngư vuốt ngực, phồng má lên nhìn Tống Lương Thần.
“Ngốc quá, đang yên đang lành tại sao anh lại khóc đây.” Tống Lương Thần lấy
cái điều khiển tivi đưa cho cô: “Sẽ có ngay thôi, nếu em buồn thì mở
tivi ra xem nhé.”
“Trên tivi chẳng có gì để xem cả, em muốn xem phim Mỹ.”
“Được rồi, để anh lấy máy vi tính cho em.”
“Thật sao, được không đó?”
“Ừh, được mà, để xa một chút là được rồi, để anh lấy mắt kiếng cho em.” Tống Lương Thần đứng dậy đi vào phòng sát vách, lấy máy vi tính của anh ra,
đặt trên một cái bàn cách đó không xa, lên mạng mở phim The Big Bang
The¬ory mà Hứa Tử Ngư đòi xem, anh hỏi cô: “Xem đến tập mấy rồi vậy?”
“Phần 4 tập 3.”
“Ừh.” Tống Lương Thần chỉnh máy vi tính xong, liền đưa mắt kiếng cho cô: “Em xem cái này trước, anh đi nấu cháo.”
“Lương Thần, anh đừng đi . . . Em không muốn ăn cháo nữa.” Hứa Tử Ngư kéo tay
của Tống Lương Thần nói: “Chúng ta cùng xem đi, anh đặt cháo ở ngoài là
được rồi.”
“Được, vậy để anh gọi điện thoại.”
Tống Lương
Thần cầm lấy điện thoại đi ra khỏi phòng, nụ cười trên mặt của Hứa Tử
Ngư dần dần tắt. Trong trí nhớ cô thấy ánh mắt của An Hinh có vẻ như rất khổ sở vậy, Thích Uy thật đã mất rồi sao?
“Đang nghĩ gì thế?” Tống Lương Thần ngồi xuống giường ở bên cạnh cô.
“Không có gì.” Hứa Tử Ngư dựa vào vai của anh nói: “Lương Thần, em lại bị huyết áp thấp nữa sao? Lúc nào thì có thể về nhà đây?”
“Em đó nha, lần này không phải là huyết áp thấp, mà là huyết áp cao đó. Bác sĩ nói phải ở lại đây quan sát hai ngày nữa, anh cũng sẽ ở đây với em,
không cần đến công ty nữa, em thấy sao?”
“Huyết áp cao? Lúc trước em bị huyết áp thấp mà, sao bây giờ lại cao vậy? Có nghiêm trọng không ?”
“Không sao, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là ổn thôi.”
“Ừh.” Ngoại trừ hơi mệt và nhức đầu ra thì Hứa Tử Ngư cũng không cảm thấy chỗ nào khó chịu cả, cô nghĩ mình cũng không cần phải nằm viện làm gì, ở
nhà nghỉ ngơi hai ngày là được rồi. Nhưng đến khi ăn cháo, cô vừa ăn
được hai miếng liền ói ra rồi, sau đó thì cảm thấy rất nhức đầu càng
không thể nào ăn tiếp, tiếp theo đó toàn thân đều cảm thấy rất đau.
Tống Lương Thần vội vàng gọi bác sĩ, lát sau một bác sĩ dẫn theo ba bốn y tá chạy vào, sau khi đo huyết áp cho Hứa Tử Ngư xong liền chuẩn bị oxy cho cô.
Hứa Tử Ngư khó chịu, nước mắt cũng muốn rớt xuống, Tống
Lương Thần ngồi kế bên nắm chặt tay của cô, dù rất đau lòng nhưng cũng
không còn cách nào khác. Y tá lấy thuốc hạ huyết áp cho Hứa Tử Ngư uống, sau đó bác sĩ gọi Tống Lương Thần ra khỏi phòng, nói cho anh biết tình
hình kết quả kiểm tra. Kết quả xét nghiệm và các triệu chứng lâm sàn đã
có thể khẳng định, Hứa Tử Ngư mắc phải chính là chứng cao huyết áp tổng
hợp khi mang thai, gi¬ai đoạn này cần phải nằm viện để quan sát.
Thời gian mang thai lâu như vậy, mỗi tháng cô đều kiểm tra cơ thể, những lần đó huyết áp cũng đều là bình thường, nhưng lần này bệnh tình lại đến
một cách đột ngột, bác sĩ nói người mắc những bệnh này cũng không nhiều
lắm. Nếu như là đột nhiên vì một chuyện gì đó mà bị kích thích sẽ dẫn
đến tình trạng như vậy, nếu may mắn thì huyết áp sẽ có thể hạ xuống và
nằm trong tầm kiểm soát, nhưng nếu vẫn còn nghiêm trọng như hôm nay thì
chỉ còn cách là bỏ thai, nếu không thì cả mẹ và con đều gặp nguy hiểm.
Tống Lương Thần gật đầu một cái, trước đó bác sĩ cũng có nói đến khả năng
này sẽ rất lớn, anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, khi nghe bác sĩ xác thực chuyện này, trái tim của anh giống như bị ai đó nhéo một cái thật
đau.
Vào trong phòng bệnh cũng không giúp được gì, anh đành đến
hành lang hút một điếu thuốc, từ sau khi sống chung với Tiểu Ngư, anh
cũng không có hút thuốc qua, vừa rồi hít hơi vào liền ho sặc sụa cả nửa
ngày. Sau đó anh lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Ngô Mạnh
Kiệt: “Mạnh Kiệt, chuyện tôi nhờ, cậu đã điều tra đến đâu rồi?”
“Đã điều tra công ty chuyển phát nhanh và bên phát hành vé mời rồi, công ty phát hành vé nói vé mời đó là của bên An Hinh, nói cô ta có lưu lại vài vé, lát nữa bên công ty chuyển phát nhanh sẽ có tin tức báo lại, đến
khi đó tôi sẽ liên lạc lại với anh sau.”
“Bên An Hinh thì để tôi
tự liên lạc, còn bên chuyển phát nhanh kia thì cậu lưu ý xem có phải là
Giải thị làm hay không. Mặc kệ là phải dùng thủ đoạn gì cậu cũng phải
đem người đã gửi vé kia lật tẩy ra cho tôi.”
Sau khi cúp điện
thoại của Ngô Mạnh Kiệt, Tống Lương Thần bấm số điện thoại của Rita nói: “Nội dung trên đài và mạng đã xử lý như thế nào rồi?”
“Đã vận
dụng tất cả lực lượng từ truyền thông, báo chí một lần nữa cắt bỏ,
Search En¬gine key¬word cũng đã xóa bỏ, mấy Mi¬croblog¬ging hòa luận
đăng lại cũng đã thủ tiêu rồi. Còn mấy tuần báo của thành phố B và mấy
tờ báo lá cải toàn bộ cũng đã thu về hết rồi.”
“Ừh, tôi khiến cô vất vả rồi, hãy mau đem tin tức trên web xử lý sạch sẽ. Còn nữa, những tờ báo thu về thì toàn bộ tiêu hủy đi.”
“Được.”
“Còn nữa, làm phiền cô giúp tôi liên lạc với An Hinh, nói tôi có chuyện muốn cô ấy giúp một tay.”
“Tôi nhớ rồi, còn vấn đề nào khác nữa không?”
“Không có, chuyện của công ty tôi gi¬ao cho Robyn toàn quyền xử lý, giúp tôi chuyển lời cám ơn đến cậu ấy. Cô vất vả quá rồi.”
Sắp xếp xong chuyện của công ty, Tống Lương Thần gọi điện thoại về nhà cho
cậu, sau đó gọi điện thoại nói rõ tình hình của Hứa Tử Ngư cho cha mẹ vợ biết, hẹn với đoàn chuyên gia hai ngày sau đến hội chẩn.
Lúc trở lại phòng bệnh, Hứa Tử Ngư cũng đã ngủ rồi. Có thể là không được thoải
mái, chân mày còn nhíu lại. Anh vừa ngồi vừa nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng
hôn lên tay cô một cái.
Đầu óc ong ong không còn sáng suốt, tất
cả mọi chuyện trước mắt cũng không quá rõ ràng, sáng sớm hôm qua lúc anh rời nhà, Hứa Tử Ngư vẫn còn lười biếng tạm biệt anh, sao hôm nay lại
biến thành như thế này rồi. Anh đặc biệt đề cao hiệu suất công việc,
nghĩ tới chuyện về sớm một chút để đi đón cô, sau khi thay quần áo liền
trông thấy là thư nằm trên tủ đầu giường. Tiện tay cầm lá thư đó lên
xem, thấy trên phiếu có hai chữ “An Hinh”, trong lòng anh liền bất an,
cảm thấy trong đó nhất định có âm mưu, cho dù thế nào anh vẫn là chậm
một bước —— Cũng may lúc đó nhờ có anh chạy đến kịp cho nên ôm được Hứa
Tử Ngư, chỉ cần nghĩ đến chuyện nếu như anh không có ở đó thì Hứa Tử Ngư sẽ ngã úp mặt trên mặt đất thôi thì anh đã cảm thấy sợ rồi.
Hứa
Tử Ngư nói bạn cô cho một vé mời, mà người bạn nào lại cho cô vé mời của An Hinh chứ? Tốc độ truyền tải tin tức cực kỳ nhanh, phía chính phủ,
truyền thông của người dân đều đề cập đến, tất cả đều chú ý vào trọng
điểm chính là bản độc tấu《Kanon》gửi một cố nhân. Tầng tầng lớp lớp các
loại truyền bá thông tin của thành phố B, đưa tin tức này phát ra rộng
rãi, tốc độ nhanh chóng một cách lạ thường. Rất dễ dàng nhận ra, đây vốn dĩ là có người đã sắp xếp một cách cẩn thận. Nhiều năm như vậy, chuyện
này vẫn giấu giiếm được một cách tốt đẹp, nhưng nơi mấu chốt là ai đang
muốn khơi ra cái bí mật này đây, mà hiện tại Tiểu Ngư đã biết được bao
nhiêu rồi?
Cái máy giám thị nhịp tim vẫn đều đặn chạy, phát ra
từng tiếng nho nhỏ, anh dịu dàng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của người đang nằm trên giường. Có người dám làm tổn thương cô như vậy. Chờ thêm chút
nữa thôi. Điều trọng điểm của bây giờ là tấm vé, chỉ cần tìm được người
đứng sau lưng, tất cả sẽ rất nhanh được sáng tỏ.
Tống Lương Thần
không nghĩ tới, sau khi An Hinh nhận được điện thoại của Rita sẽ trực
tiếp đến bệnh viện. Khi cô ấy đến thì Hứa Tử Ngư vẫn còn đang ngủ, hai
người liền đi ra ngoài phòng sát vách nói chuyện. An Hinh cũng không có
ngồi xuống ghế, mà áy náy đi thẳng vào vấn đề chính, cô nói với Tống
Lương Thần: “Vé mời xem buổi biểu diễn là tôi đưa cho cô ấy, thật xin
lỗi, tôi không nghĩ tới. . . . . .”
“An Hinh.” Tống Lương Thần
nhìn cô rồi nói: “Bây giờ không phải là lúc nhận tội thay cho ai, tôi
tìm cô là muốn hỏi cô một chuyện, thật sự chuyện này có phải là do cô
làm hay không? Tình hình của Tiểu Ngư rất không ổn định, tôi lo lắng
người đó còn có thể sẽ ra tay nữa. Đối phương xem như có chút thủ đoạn,
nếu hiện tại không rõ ràng là ai làm, bước kế tiếp sẽ không tránh được.
Vòng sinh hoạt của Tiểu Ngư rất đơn giản và thuần khiết, người làm như
vậy với cô ấy cũng chỉ có mấy người bên cạnh mà thôi.”
“Hứa Tử Ngư thế nào rồi?”
“Cao huyết áp khi mang thai, tình hình bây giờ rất xấu.”
“. . . . . . Thật sự tôi cũng không ngờ cô ấy lại thành ra như vậy. Thật
ra thì, Lương Thần, cậu có nghĩ qua hay không, đó là đem tất cả mọi
chuyện nói cho cô ấy biết.”
“Chưa được, ít nhất là hiện tại không được.”
“Nhưng đã qua nhiều năm như vậy rồi, cô ấy vẫn không hay biết gì, như vậy đối với cô ấy mà nói là không công bằng.”
“Sau khi chúng tôi gặp mặt ở Anh, tôi cũng rất muốn nói cho cô ấy biết mọi
chuyện, nhưng lại không có cơ hội để nói, hiện tại thì càng không được
rồi, tôi lo lắng cơ thể của cô ấy sẽ không chịu nỗi cú sốc này.”
An Hinh nhìn Tống Lương Thần một chút: “Cô ấy cũng không phải là một đứa trẻ nữa, cũng đã 5, 6 năm. . . . . .”
“Không được. Cho dù là chỉ có 1% tính nguy hiểm, tôi cũng không muốn phải mạo
hiểm như vậy.” Tống Lương Thần dừng lại một chút rồi nói: “Người của tôi từ bên công ty quản lý vé mời điều tra ra đây là một trong những vé mà
cô giữ lại, cô đã đưa cho ai có lẽ cũng sẽ nhớ chứ?” Thấy trong mắt của
An Hinh mang theo tia do dự, trong lòng của Tống Lương Thần cũng đã sáng tỏ vài phần: “Là Thích Lôi?”
An Hinh có chút kinh ngạc nhìn Tống Lương Thần, không nghĩ tới nhanh như vậy anh đã nghĩ ra: “Lương Thần,
cô ấy cũng không muốn như vậy đâu, anh cũng biết rồi đó kể từ sau khi
Thích Uy đi, mấy năm nay cô ấy cũng đã rất ngoan ngoãn.”
“Cô xem
tin tức của buổi biểu diễn thì sẽ biết thôi.” Khóe mắt của Tống Lương
Thần quét qua tờ nhật báo của thành phố B, trang đầu đề có viết《Công
chúa Pi¬ano đã trở lại thành phố B, rưng rưng trình diễn kỷ niệm một
người đã khuất》, “Nội dung của tin tức buổi sáng ở trên mạng cũng có
tương tự như vậy, trên web Mi¬croblog¬ging, cùng diễn đàn khắp nơi đều
là như vậy, theo tôi được biết 5 năm trước, khi cô ở đây, công chúng
cũng chưa từng có nhắc qua một chữ, tại sao ngày hôm qua lại nói nhiều
như vậy?”
An Hinh không thể tin nhìn anh: “Hai ngày trước chúng
tôi cùng nhau ăn cơm, khi tôi đưa vé mời cho cô ấy có nhắc đến chuyện
của Thích Uy, cô ấy nói anh ấy rất thích bản nhạc này. . . . . .”
“Tôi đoán quả không sai, là cô ấy nói hy vọng cô ở đây biểu diễn sẽ đánh bài mà Thích Uy thích nhất chứ gì?” Thần sắc của An Hinh liền biến, không
nói nên lời.
“Từ chuyện gửi vé mời, ăn cơm thuyết phục cô đàn bài mà Thích Uy thích cho đến chuyện đăng tin lên mặt báo trên truyền thông và cả In¬ter¬net, toàn bộ chuỗi sự kiện kia được tính toán một cách chu toàn như thế. Cho dù hôm qua Tiểu Ngư không đi xem biểu diễn đi chăng
nữa, thì hôm sau cũng sẽ thấy được tin tức này, cô cho rằng cô ấy là vô
tình sao?”
“Tôi. . . . . .”
Tống Lương Thần nhìn An Hinh
không nói gì thêm nữa, quen biết anh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu
tiên An Hinh cảm thấy khí thế của Tống Lương Thần cũng có lúc sẽ đáng sợ như vậy
“Lương Thần! Cậu sẽ làm gì?” An Hinh trông thấy Tống
Lương Thần xoay người rời đi, liền vội vàng kéo tay anh lại. Tống Lương
Thần quay đầu lại nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ không gây khó dễ cho cô ấy
đâu. Nhưng Hứa Tử Ngư là sinh mệnh của tôi, ai dám tổn thương đến cô ấy, tôi đương nhiên sẽ phải ra tay dạy dỗ thôi. Nếu không thì ai cũng tùy
tiện chạy đến bắt nạt vợ của tôi, thì một người đàn ông như tôi đây còn
mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa?”
An Hinh liên tục do dự,
cuối cùng cũng buông tay của anh ra. Tống Lương Thần thở dài nói: “An
Hinh, cám ơn cô đã đến đây, tôi biết khi cô nói rõ chuyện này, đối với
cô cũng không dễ dàng gì.”
“Không sao, tôi cũng muốn đến đây thăm Hứa Tử Ngư một chút.” An Hinh cắn môi, nhìn Tống Lương Thần: “Ngày Tốt, cậu cũng nên nể mặt của Thích Uy. . . . . .”
“Chuyện này tôi tự biết có chừng mực.”
“Ừh, vậy tôi muốn đi xem cô ấy một chút.”
“Chuyện này, vậy phiền cô thay tôi trông chừng cho cô ấy một lúc, tôi đi ra
ngoài một lát sẽ quay lại ngay.” An Hinh gật đầu một cái, Tống Lương
Thần đi khỏi.