Ngại Gì Yêu Nhau

Chương 68: Chương 68






Người của Thích gia biết Thích Lôi đã gây ra rắc rối lớn, bất đắc dĩ lùi một bước đem Thích Lôi đưa đến nước Mĩ. Tô Như Ý gọi điện thoại cho Tống Lương Thần nói lời xin lỗi, bà khóc lóc nói sau khi Thích Uy đi, bọn họ chỉ có mỗi mình Thích Lôi thôi, Thích Lôi được cưng chiều đến hư hỏng không chịu nghe lời nữa, nhưng mà bản tính của nó cũng không có đến nỗi nào, sau khi cô ấy gây họa cũng đã biết hối hận, về sau bọn họ nhất định sẽ coi chừng cô ấy thật kỹ, sẽ không để cho cô ấy trở về nước. Bà cũng an ủi Tống Lương Thần về chuyện của Hứa Tử Ngư, bà còn nói chuyện này sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết, chẳng qua là chuyện sớm muộn mà thôi, cuối cùng Tống Lương Thần cũng không có tiếp tục truy cứu nữa.

Tất cả mọi người đều lo lắng cho bệnh tình của Hứa Tử Ngư, hiện tại bệnh của cô càng ngày càng trầm trọng hơn. Huyết áp bắt đầu rối loạn, vốn dĩ đã thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị xuất viện trở về nhà nghỉ ngơi. Nhưng hiện tại bệnh tình của Hứa Tử Ngư đột nhiên trở nên mất khống chế, các chuyên gia đã thử rất nhiều loại phương án, nhưng huyết áp vẫn là lên cao mà không hạ xuống. Trên người cô bắt đầu xuất hiện dấu hiệu biến chứng, mỗi ngày, thời gian nghỉ ngơi càng ngày càng dài, ăn uống càng ngày càng ít hơn.

Buổi trưa, cuối cùng bác sĩ phụ trách trực tiếp cũng gọi Tống Lương Thần vào phòng họp, nói cho Tống Lương Thần biết nếu như Hứa Tử Ngư vẫn cứ tiếp tục như vậy, bệnh tình biến chứng sẽ càng ngày càng nghiêm trọng hơn, có thể sẽ rơi vào tình trạng co giật, hôn mê, chức năng thận sẽ suy kiệt, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng của hai mẹ con.

“Tống tiên sinh nếu như tình hình cứ tiếp tục như vậy, thì đối với vợ của ngài, chúng tôi chỉ nắm chắc bảy phần.”

“Cái gì?” Tống Lương Thần đến đây không thể không phản ứng, anh nhìn bác sĩ rồi hỏi: “Bảy phần?”

“Chính là phu nhân cùng đứa bé, chỉ có 70% cơ hội là có thể sống sót mà thôi.”

“Không được!” Tống Lương Thần có chút gấp gáp, giọng nói cũng có chút cao: “Một phần nguy hiểm cũng không được, mấy người không phải là chuyên gia rất giỏi sao, chẳng phải mấy người đều là bác sĩ tốt nhất ở đây sao? Thế sao lại có nguy hiểm?”

“Tống tiên sinh, tôi hiểu tâm tình của ngài. Nhưng bệnh nhân vừa chịu một đả kích quá lớn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cơ thể của cô ấy. Nếu như không phải là vào lúc này, chúng tôi còn có thể can thiệp bằng phương pháp khác, nhưng hiện tại đứa nhỏ đã là 27 tuần, không còn kịp nữa rồi.”

Tống Lương Thần đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, mới nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi đã quá xúc động rồi. Tôi cũng biết mọi người đã rất tận tâm chữa trị cho cô ấy, nếu là như vậy, mấy người là bác sĩ phụ trách nên sắp xếp đi, chuẩn bị giải phẫu thôi.”

“Tống tiên sinh, thật ra thì chúng tôi đang chuẩn bị hai phương án. Phương án tối ưu là dùng thuốc để duy trì một tháng, đến lúc đó mới tiến hành giải phẫu (c-sec¬tion), đứa trẻ sẽ có hy vọng sống sót cao hơn một chút. . . . . .” Ông ta rút kinh nghiệm của lần trước, có rất nhiều gia đình giàu có rất coi trọng con cái mà không phải là sinh mạng của người vợ, cho nên ông ta cũng tận chức tận trách nói ra những phương án “tối ưu” này.

“Một tháng?” Tống Lương Thần nhìn bác sĩ: “Trong một tháng này cô ấy có biến chứng gì không, có nguy hiểm đến tính mạng không?”

“Chỉ có thể nói, bất kỳ phương án nào cũng sẽ có mang theo một ít nguy hiểm, hiện tại nếu giải phẫu thì đối với vợ ông là nguy hiểm nhỏ nhất, nhưng đứa trẻ . . . . . . Sẽ không giữ được. Nếu dùng phương án tốt nhất thì là . . . . . .”

“Vậy mấy người đối với phương án tốt nhất thì nắm chắc bao nhiêu phần trăm?”

“Tám phần.”

“Hiện tại thì thế nào?”

“Gần mười phần.”

“Vậy thì không cần suy nghĩ thêm nữa, chuẩn bị phẫu thuật đi.” Tống Lương Thần nói xong liền xoay người rời khỏi phòng họp. Khi trở lại phòng bệnh thấy Hứa Tử Ngư đang nằm ngủ, anh đi vào căn phòng kế bên ngồi ở trên giường. Run rẩy từ trong túi móc ra một điếu thuốc, nhưng làm thế nào thì cái bật lửa cũng không đánh được ra lửa.

Buổi chiều khi Hứa Tử Ngư tỉnh lại, tinh thần tốt hơn một chút, gọi Tống Lương Thần lấy ít đồ ăn cho cô. Tống Lương Thần biết hiện tại cô cũng không có đói bụng, nhưng cô vẫn là lo lắng đứa nhỏ sẽ thiếu dinh dưỡng, cho dù biết là ăn vào sẽ ói ra, nhưng vẫn cố gắng ăn nhiều hơn một chút.

Anh nắm lấy tay của Tiểu Ngư rồi nói: “Tiểu Ngư, đừng ăn nữa, lúc trưa mới vừa ăn xong, sợ hiện tại chưa tiêu hóa được.”

“Cũng đúng.” Hứa Tử Ngư mỉm cười nhìn anh: “Cũng là anh suy nghĩ chu đáo.”

Hứa Tử Ngư đang mong đợi đứa nhỏ này sinh ra, cho dù phải chịu khổ cũng không hề oán trách, thật sự anh không biết phải nói như thế nào về chuyện cô sẽ chuẩn bị sanh non đây —— Nhưng nếu để càng lâu thì nguy hiểm càng cao.

“Tiểu Ngư ơi, vừa rồi bác sĩ có nói với anh, hiện tại tình trạng bệnh tình của em đã không thể khống chế được nữa, cho nên . . . Cho nên phải chuẩn bị lấy con ra.”

“Anh nói cái gì?” Hứa Tử Ngư kinh ngạc nhìn Tống Lương Thần, đồng thời một tay khác ôm lấy cái bụng nhô ra của mình, cô nói: “Hiện tại đứa nhỏ rất tốt, tại sao phải sinh non chứ?”

“Tiểu Ngư, em bình tĩnh một chút đi, gần đây bệnh của em biến chứng càng ngày càng nghiêm trọng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tính mạng của em và đứa nhỏ đều gặp nguy hiểm. Chúng ta còn trẻ, sau này còn có nhiều cơ hội có con. . . . . .”

“Không cần, em không muốn, em chỉ muốn đứa nhỏ này thôi.” Hứa Tử Ngư hoảng loạn, cầm cái gối ở sau lưng lên nhằm Tống Lương Thần mà đánh, Tống Lương Thần đỡ lấy cái gối, tay vỗ nhẹ sau lưng của cô mà nói: “Đừng kích động, một lát lại khó chịu đó.”

“Em không cần anh quan tâm, anh cút đi, em cũng có thể tự mình sinh đứa nhỏ ra, để hai mẹ con em tự vượt qua là được rồi.” Hứa Tử Ngư nghe tin con của cô sẽ bị sinh non liền cảm thấy sợ hãi, khóc lóc mà nói: “Em biết căn bản anh cũng không muốn nó, nó vốn dĩ là đứa trẻ ngoài ý muốn, nếu thật sự muốn nó thì anh đã không đưa thuốc tránh thai cho em, anh căn bản là không muốn có nó xuất hiện. . . . . .”

“Không phải, không phải như thế đâu.” Tống Lương Thần ôm lấy Hứa Tử Ngư đang khóc không thành tiếng, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Không phải là bởi vì ngoài ý muốn đâu, là anh rất muốn. Cũng bởi vì anh yêu em, cho nên mới có đứa nhỏ. Nhưng Tiểu Ngư, anh không thể mạo hiểm, anh không dám.”

“Lương Thần, phải làm sao đây, con của chúng rất biết điều, anh còn nhớ không, lần trước anh căn dặn con đừng đạp em, nó cũng ngoan ngoãn không còn đạp nữa. Hiện tại em không thoải mái, nó cũng cố gắng không làm phiền em, đứa nhỏ ngoan như vậy, em không muốn phải mất con đâu. . . . . .”

“Anh biết em là một người mẹ tốt. Sau này chúng ta sẽ có rất nhiều rất nhiều con nữa, nhưng bây giờ thì không thích hợp. Có thể có một chỗ tốt hơn chào đón nó, cho nên chúng ta để cho nó đi trước có được hay không. . . . . .”

“Em không muốn, không thì em sẽ đi cùng với con có được hay không? Con còn nhỏ như vậy, nhất định sẽ rất sợ hãi. Em và con, có sống thì cùng nhau sống, nếu chết thì cùng chết vậy. Con biết cảm nhận xung quanh, cũng đã biết chúng ta đang nói gì. Anh là ba của có, vậy mà dám nói sẽ giết chết nó sao?”

Tống Lương Thần để mặc cho Hứa Tử Ngư đánh lên bả vai của mình, nhưng anh vẫn ôm lấy cô thật chặt, anh ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, nước mắt cũng sắp tràn ra, sau khi đã hít sâu rất nhiều lần, mới khiến cho nước mắt chảy ngược vào trong. Lúc nói chuyện giọng nói cũng có chút khàn khàn rồi: “Hứa Tử Ngư, từ trước đến nay lời của anh chưa bao giờ lặp lại lần thứ hai, hiện tại anh cho em biết, anh hối hận. Cầu xin em, hãy bỏ đứa nhỏ đi . . . . . .”

Hứa Tử Ngư nghe vậy toàn thân đều chấn động, khe khẽ đưa tay đẩy vai của anh ra, nhìn vào mắt của anh rồi hỏi: “Anh nói cái gì?” Tống Lương Thần không có cách nào nhìn vào hai mắt đang tràn đầy nước mắt của Hứa Tử Ngư, anh quay đầu sang một bên trả lời: “Anh hối hận, anh hối hận. . . . . . Nếu không phải là gặp anh, thì em sẽ là một người có cuộc sống thật tốt, nếu không phải là do anh, em cũng sẽ không bệnh thành ra như vậy, em muốn hận anh thì cứ hận đi, bất luận thế nào, đứa nhỏ cũng là không thể để lại.” Để thêm một ngày thì nguy hiểm thêm một ngày.

“Anh hối hận vì đã cùng em ở chung một chỗ sao?” Hứa Tử Ngư nhìn vào mặt của Tống Lương Thần, bởi vì cô ngã bệnh, anh bận rộn trong ngoài cho nên đã gầy đi rất nhiều. Cô lẳng lặng nhìn anh một lát, thấy anh cũng có chút sợ, cô nói: “Như vậy thì, em đồng ý, đồng ý bỏ đứa nhỏ.”

Hứa Tử Ngư nói xong liền không thèm nói chuyện với Tống Lương Thần nữa, cô nhắm mắt lại giả bộ ngủ, nhưng nước mắt lại không ngừng theo khóe mắt mà chảy xuống thấm ướt một mảng cái gối đầu. Tống Lương Thần thở dài nói: “Em nên nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai sẽ tiến hành giải phẫu. Muốn trách thì cứ trách anh đi.” Sau đó anh đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh, trong lòng anh trống trải mờ mịt, anh phải đi tìm nhóm chuyên gia để thương lượng về chuyện giải phẫu.

Tiếng đóng cửa vang lên, Hứa Tử Ngư mở mắt nhìn bên ngoài một chút, sau đó đứng dậy, vuốt ve bụng đồng thời hít mũi một cái nói: “Bảo bối, con đừng trách ba nhé, ba chỉ muốn bảo vệ mẹ mà thôi. Con yên tâm, mẹ không có chuyện gì, con cũng sẽ không gặp chuyện gì đâu.” Không biết có phải là trùng hợp hay không, vị trí mà cô đang vuốt ve liền bị bảo bối nhẹ nhàng đạp một cái, cô cười lên rồi nói: “Đừng sợ, mẹ sẽ tìm cách bảo vệ con.”

Nói xong cô liền đứng dậy leo xuống giường, từ trong hộc tủ lấy ra một cái điện thoại di động, nhấn một dãy số: “Anh từng nói bất luận chuyện gì, lúc nào cũng đều tin tưởng em, ủng hộ em có thật hay không?”

Khi Tống Lương Thần quay trở lại phòng bệnh, Hứa Tử Ngư đang ngồi ở trên giường nhìn phong cảnh ở ngoài cửa sổ, cô không quay đầu lại, chỉ nói là: “Anh nhìn cái cây to ở phía ngoài kia kìa, bởi vì muốn đón lấy ánh sáng mặt trời đã bị tòa nhà này che khuất cho nên nó cũng cố gắng để cao hơn tòa nhà, cũng cao to hơn so với những cây cùng loại khác. Lương Thần, có lúc em cảm thấy anh cũng giống như cái cây to đó vậy, có thể gặp được gặp anh chính là may mắn của em.”

Tống Lương Thần nghe cô dùng giọng điệu như vậy nói với mình, trong lòng của anh cuồn cuộn dâng lên một nỗi xót xa khó tả. Anh đi đến bên giường của Hứa Tử Ngư, nằm xuống đưa tay ôm lấy cô, anh chôn mặt ở trong ngực của cô. Hứa Tử Ngư đưa tay vuốt mái tóc của anh, dịu dàng nói: “Lương Thần, em làm sao lại trách anh đây. Cũng không ai muốn xảy ra chuyện như vậy, em biết anh sợ em sẽ ra đi giống như mẹ của anh năm đó. Nhưng mà em sẽ không chết đâu, anh phải tin tưởng em. Anh còn nhớ khi chúng ta học cấp 3 không? Mỗi lần em gây họa, anh cũng đều rất tức giận mà mắng em, khi ấy em còn tưởng rằng anh chán ghét em, sau này mới biết đó là bởi vì anh lo lắng cho em. Anh đó, luôn là bướng bỉnh như vậy, quan tâm người khác cũng không muốn cho người khác biết, vẫn luôn là ngậm bồ hòn thôi. Anh còn nhớ hay không, anh từng nói em giống như con gián vậy, mặc kệ bị người khác giày vò như thế nào cũng sẽ vui vẻ vượt qua, anh phải tin tưởng em, em còn muốn sống với anh hết cuộc đời này nữa đó.”

Tống Lương Thần không nói gì, chỉ là gật đầu một cái. Vạt áo phía trước của Hứa Tử Ngư ướt cả một mảng lớn, cô cúi đầu hôn mái tóc của anh một cái, đưa tay kéo cái gối qua sau đó dựa vào cái gối đầu rồi nói: “Cũng đã tối rồi, ngày mai còn bận nhiều việc nữa đó.”

Tống Lương Thần đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc quay trở lại Hứa Tử Ngư đã để sẵn một bên giường cho anh. Đây là phòng bệnh VIP cho nên giường bệnh có thể chứa cả hai người nằm, nhưng kể từ sau khi Hứa Tử Ngư ngã bệnh thì bọn họ liền chia ra mà ngủ riêng. Tống Lương Thần lo lắng anh không cẩn thận sẽ đè trúng Hứa Tử Ngư cho nên hiện tại có chút do dự, Hứa Tử Ngư nói: “Không sao đâu, em cũng không phải là giấy đâu mà lo.”

Tống Lương Thần đưa tay vuốt ve mái tóc của cô, miễn cưỡng cười cười. Sau đó liền nằm xuống cái gối ở bên cạnh, Hứa Tử Ngư cúi đầu hôn trán của anh một cái, đưa tay kéo chăn lên đắp cho anh, nhẹ nhàng nói: “Mau ngủ đi.”

Tống Lương Thần nằm mơ, trong mơ anh thấy mình không có đi du học ở Mĩ, mà là anh cùng Hứa Tử Ngư thi đậu cùng một trường đại học, anh muốn thổ lộ tình cảm của mình với Hứa Tử Ngư, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào. Bạn tốt của anh là Thích Uy thần thần bí bí nói với anh: “Này, cô gái mình thích đang ở phía trước, mình giới thiệu cho cậu biết nhé.” Trong lòng Tống Lương Thần thầm cầu nguyện ngàn vạn lần không phải là Hứa Tử Ngư, ngàn vạn đừng là cô ấy, nhưng giây kế tiếp Hứa Tử Ngư đã chạy đến trước mặt của anh, nắm lấy tay của Thích Uy mà nói: “Lương Thần, em muốn đi cùng Thích Uy, sau này anh cũng đừng hòng mong được dạy dỗ em nữa.” Anh muốn nắm lấy tay của Hứa Tử Ngư, muốn nói với cô rằng mình rất yêu cô, nhưng không hiểu tại sao lại nói không nên lời, toàn thân đều đổ mồ hôi.

Bệnh viện B là bệnh viện nổi tiếng nằm ở trung tâm thành phố. Bệnh viện với đội ngũ bác sĩ giỏi và chăm sóc bệnh nhân tận tình, phòng bệnh VIP càng nổi tiếng thoải mái và an toàn. Nhưng vào đêm đó của tháng 9 năm 2011 bệnh viện đã trở thành huyền thoại, lực lượng bảo vệ phụ trách túc trực ở phòng bệnh VIP trong vòng 3 phút bị người không rõ lai lịch đánh ngất, tất cả camera của phòng bệnh VIP đều không hoạt động, đội ngũ bác sĩ y tá thì bị trói và nhốt trong một căn phòng, cho đến khi người phụ trách đến bệnh viện thay ca thì bọn họ mới được giải thoát.

Thời điểm bọn họ chạy tới phòng bệnh VIP thì bệnh nhân Hứa Tử Ngư đã không cánh mà bay, mà cả một đoàn chuyên gia chữa trị cho cô cũng biến mất theo. Cùng lúc nhiều người như vậy tại sao lại có thể cùng nhau biến mất đây?

Tống Lương Thần bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, thuận tay sờ sờ người nằm bên cạnh mình, trên giường không có ai cả. Anh liền mở mắt, thấy một phong bì lặng lẽ nằm ở trên cái gối, ngoài bì thư chỉ vỏn vẹn có hai chữ “Lương Thần”.

“Lương Thần.

Thật xin lỗi. Em không có cách nào tiếp nhận được chuyện mình sẽ bỏ con, cho nên em phải đi ra ngoài tránh một thời gian. Em không phải là trẻ con, em cảm thấy bản thân mình không có vấn đề gì cả, anh nhất định phải tin tưởng em, có được hay không? Cũng không cần phải đi tìm em, qua một thời gian ngắn em sẽ quay trở lại. Anh phải chăm sóc cho bản thân mình thật tốt, và chờ hai mẹ con em trở lại.

Yêu anh nhiều, Tiểu Ngư.”

“Hứa Tử Ngư. . . . . .” Tống Lương Thần đứng dậy chạy ra ngoài, trong hành lang của phòng VIP cũng đang rối loạn. Tống Lương Thần vội vàng tìm người của bệnh viện, sau đó anh biết được tin đoàn chuyên gia cũng đã bị người lạ trói và đưa đi rồi. Bảo vệ dưới lầu cũng không thấy có người nào đáng ngờ cả, bãi đỗ xe ở tầng ngầm cũng không thấy người nào đặc biệt đi lại, Tống Lương Thần yêu cầu bệnh viện in hình của Hứa Tử Ngư ra, sau đó phái người đi ra ngoài tìm kiếm.

Sau đó Tống Lương Thần gọi điện thoại cho bí thư trưởng của ông ngoại, rồi gọi cho cậu của anh và cả Ngô Mạnh Kiệt nữa, điều tra những bác sĩ vừa được thả ra, gi¬ao thông của thành phố B từ trạm xe, quảng trường, cho đến bến tàu đều bị khống chế. Quân đội, cảnh sát, thậm chí còn có cả một nhóm áo đen cùng nhau chia ra tất cả các góc trong thành phố B, toàn bộ tìm trong vòng hai ngày, dường như muốn đem cả thành phố B lật lên vậy, tuy nhiên lại không hề phát hiện ra bất kỳ dấu vết hay tin tức nào cả.

Hứa Tử Ngư cùng các chuyên gia biến mất ở thành phố B.

Hai ngày nay Tống Lương Thần cũng không nghỉ ngơi giây phút nào cả, toàn thân mệt mỏi đã sắp không chịu nổi rồi, nhưng anh lo Hứa Tử Ngư mất tích thêm một ngày thì sẽ nguy hiểm thêm một ngày, anh lái xe đi khắp nơi, đến những chỗ có thể cô sẽ đến để tìm. Đến phòng trọ trước kia Hứa Tử Ngư đã ở, lúc Hứa Tử Ngư dọn đồ đạc dời đến nhà của anh ở, anh có nói sau này sẽ quay lại đây, khi đó anh còn khi dễ lời sẽ trở lại đó của mình, nhưng sau khi mở cửa phòng anh trông thấy khắp nơi đều là bụi bặm. Chạy đến biệt thự của Đào Duy Hiên, bảo vệ nói anh ta cũng đã dọn đi rồi, cũng không biết là đi đâu. Cuối cùng bất đắc dĩ lắm anh mới phải đến căn biệt thự kia của Giải Triều Chính, Giải Triều Chính đang hết sức kinh ngạc khi thấy con trai của mình xuất hiện, Tống Lương Thần nói cho Giải Triều Chính biết chuyện của Hứa Tử Ngư, Tống Lương Thần còn đón nhận đề nghị cho người giúp một tay của Giải Triều Chính nữa.

Những ngày này, cả thành phố B dường như bị một loại không khí kỳ quái bao trùm lấy, có rất nhiều người ở trên mạng thắc mắc và thảo luận xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, đây cũng là đề tài nóng hổi đứng đầu bảng, đem cả tin tức chuyện tình của ngôi sao X và cô người mẫu X xinh đẹp đè bẹp xuống. Sau khi Tống Lương Thần nhận được bảng báo cáo của bộ phận PR, anh tự gi¬am mình ở trong phòng một đêm, ngày hôm sau, sau khi rời giường anh liền gọi điện thoại, đem toàn bộ người của anh mà rút về.

Phùng Bác Tường coi như gặp họa lớn, đưa đơn từ chức, Tống Lương Thần cũng không thèm liếc nhìn, anh ta uất nghẹn muốn nổ cả phổi liền chạy đi tìm Hứa Tử Ngư, nhưng Tống Lương Thần ra lệnh rút người về, anh ta liền nóng nảy chạy đi tìm Tống Lương Thần: “Ông chủ, ngài phải tin tưởng tôi, mới chỉ có mấy ngày mà thôi, nếu kiên nhẫn thêm vài ngày nữa nhất định sẽ tìm ra.”

“Không cần đâu, mấy người nhanh chóng rút về đây đi, về cả công ty đi. Tự cô ấy sẽ quay trở lại thôi.” Hứa Tử Ngư nói anh phải tin tưởng cô, chờ cô quay trở lại, vậy anh đành ở nhà chờ cô về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.