Ngại Gì Yêu Nhau

Chương 69: Chương 69






“Tiểu Ngư, cảm thấy thế nào rồi?” Đào Duy Hiên xách cái ghế đến bên giường ngồi cạnh Hứa Tử Ngư, cô thư thái dựa lưng vào cái nệm ở sau lưng, vẻ mặt an tĩnh ngắm mặt biển màu xanh dương nhạt ở ngoài cửa sổ, không biết cô đang nghĩ cái gì đây nữa.

“Duy Hiên.” Hứa Tử Ngư cười cười nhìn anh: “Thật không ngờ bản của anh lại lớn như vậy, còn ép buộc dẫn theo đoàn chuyên gia đến đây nữa.”

“Cái gì mà ép buộc chứ? Em là bệnh nhân mà, với lại chồng của em thuê đoàn chuyên gia đến là để chữa trị cho em, bản thân em đến đây nghỉ dưỡng, thì bọn họ cũng phải giữ đạo đức nghề y chứ, phải làm việc nên làm thôi.”

“Thôi đi, ngụy biện cả.” Hứa Tử Ngư suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Chỉ là, sao bọn họ lại nghe theo lời của anh vậy? Chẳng phải hôm qua còn làm ầm ĩ sao?”

“Anh chỉ nói là, nếu như ai dám không nghe lời, thì lôi người đó ném ra biển, để anh nuôi mấy con cá mập thôi.”

“Sao? Thiệt hay giả vậy?” Hứa Tử Ngư nhất thời trợn mắt há hốc mồm.

“Hi . . . . . . Em tin là thật sao?” Đào Duy Hiên đưa tay lung tung xoa tóc của Hứa Tử Ngư, giọng mang theo chút buồn bực cười nói: “Thật ra thì nhân viên phiên dịch là người của anh, trong nhóm chuyên gia ấy có một người là bạn của anh. Những chuyện này em đừng có nói lại với Tống Lương Thần, nếu không thì bạn của anh sẽ chết chắc đó!”

“Thì ra là như vậy, em sẽ nói đấy.” Hứa Tử Ngư suy nghĩ một chút sau đó trịnh trọng nói: “Duy Hiên, cám ơn anh đã tin tưởng em.”

“Ngốc quá, anh dĩ nhiên là tin em rồi. Sao rồi, biết mặt tốt của anh rồi phải không, có muốn theo anh đến nước Anh không?” Đào Duy Hiên giảo hoạt nhìn Hứa Tử Ngư, Hứa Tử Ngư nhìn anh một chút, bất đắc dĩ lắc đầu: “Không được . . . . Em là người đã có chồng rồi.”

“Thật đau lòng nha . . . . . .” Đào Duy Hiên che ngực cúi đầu than thở, Hứa Tử Ngư không nhìn thấy được, nhíu nhíu mày nói: “Sao, thật hay giả đây?”

“Ha ha, chọc em thôi!” Đào Duy Hiên cười cười sau đó ngồi dậy nói: “Hôm nay anh có cùng đám chuyên gia kia bàn bạc với nhau, bọn họ nói hiện tại tốt nhất nên giải tỏa những khúc mắc cùng phiền muộn trong lòng của em trước, nhưng ở trên cái đảo này lại không có bác sĩ tâm lý, không thể làm gì khác hơn là để anh đảm nhận.” Anh nghiêng người về phía trước, nhìn Hứa Tử Ngư nói: “Anh là bác sĩ thần kinh, cũng là bạn của Thích Uy. Về những vấn đề của Thích Uy, anh có thể nói rõ hơn cả Thích Lôi, em có cái gì thắc mắc muốn hỏi không?”

Thật ra thì hôm đó Hứa Tử Ngư cùng nhóm chuyên gia ngồi trên 120 chiếc xe cấp cứu mà bọn họ đã chuẩn bị sẵn mà rời khỏi bệnh viện, giữa đường thì đổi xe, sau đó một mạch chạy thẳng đến sân bay tư nhân ở ngoại ô thành phố B. Lúc ấy máy bay cỡ nhỏ đó đã sớm ngồi chờ bọn họ, nhóm chuyên gia kinh ngạc không hiểu chuyện gì đã xảy ra khi trông thấy người ra đón bọn họ là Đào Duy Hiên. Đào Duy Hiên cũng nói lời xin lỗi với mọi người —— Một lần nữa anh bảo đảm mình không phải là bắt cóc tống tiền, mà là làm theo lệnh của Tống phu nhân đó là đưa cô ấy đi ra ngoài nghỉ dưỡng mấy ngày. Cho nên không đợi đến khi bệnh viện thay ca, chiếc máy bay này đã sớm cất cánh đến một nơi xa lạ rồi. Không biết Đào Duy Hiên đi đâu tìm được một nữ y tá xinh đẹp mà còn biết ngoại ngữ nữa, không chỉ để chăm sóc bệnh nhân mà còn trò chuyện cùng bác sĩ nữa, máy bay mới đi được nửa đường thì cô y tá đã dụ dỗ mấy vị bác sĩ đó vây xung quanh rồi, dĩ nhiên điều này Hứa Tử Ngư cũng không hề hay biết, sau khi lên máy bay cô ở trong khoang đặc biệt mà ngủ thiếp đi.

Đến nơi này, tất cả mọi người đều thất kinh, Hứa Tử Ngư cho rằng Đào Duy Hiên sẽ đưa cô đến một nơi nào đó gần thành phố B, ai ngờ khi cô mở mắt ra thì hình ảnh một hòn đảo nhỏ với nước biển trong xanh bao quanh đang được thu nhỏ dưới ô cửa sổ của máy bay.

Diện tích của đảo này không lớn, nhưng thiết bị lại rất hoàn thiện, nhất là về phương diện thiết bị y tế, có thể nói đây giống như một mô hình viện dưỡng nhỏ. Sau khi Tiểu Ngư đến đây, cô liền bắt đầu tiếp nhận các bước kiểm tra của bác sĩ, mấy ngày sau đó cô chỉ lo ngủ. Mấy ngày này cô rất phối hợp với phương pháp trị liệu của bác sĩ, vì sự an toàn của mình và đứa nhỏ cho nên cô phải cố gắng hơn, huyết áp mặc dù có hạ xuống một chút, nhưng vẫn còn đang trong tình trạng nguy hiểm, chưa đạt đến mức độ an toàn.

Đào Duy Hiên đang thảo luận với mấy chuyên gia, bởi vì bản thân anh cũng là một bác sĩ, cho nên rất nhanh liền hiểu ý của các chuyên gia đang nói về vấn đề tâm lý sẽ ảnh hưởng đến cơ thể của bệnh nhân. Mà vấn đề tâm lý thì anh cũng biết là bắt nguồn từ chỗ Thích Lôi, vì vậy sau nhiều lần bàn bạc, rốt cuộc cũng đi đến quyết định đó là anh sẽ kiêm luôn bác sĩ tâm lý cho cô.

“Anh?” Hứa Tử Ngư nghe vậy liền dùng tay chống đỡ cơ thể ý muốn ngồi dậy, Đào Duy Hiên vội vàng đứng lên đỡ cô dựa vào thành giường mà nói: “Tiểu Ngư, bác sĩ nói hiện tại em không nên bị kích thích nữa, cho nên em nhất định phải cố gắng giữ bình tĩnh, đừng để đứa nhỏ ở trong bụng phải chịu đựng áp lực quá lớn, có như vậy thì anh mới dám nói cho em biết. Có thể làm được không?” Giọng nói của anh như vậy, khiến cho Hứa Tử Ngư nhớ tới thời điểm tay của cô bị thương, Đào Duy Hiên đã dùng giọng nói dịu dàng để nói chuyện với cô, dụ dỗ cô để anh may vết thương.

“Ừh, không thành vấn đề.”

“Được rồi, anh tin tưởng em.” Đào Duy Hiên ngồi ngay ngắn lại, bắt đầu nói: “Anh lấy thân phận của tín đồ Cơ Đốc ra bảo đảm, những lời anh nói toàn bộ đều là sự thực mà anh biết được. Anh nói chuyện cũng sẽ không mang theo bất kỳ màu mè nào. Về chuyện Thích Uy đi Anh cho đến chuyện anh ta mất, em có gì thắc mắc thì có thể hỏi anh.”

Hứa Tử Ngư gật gật đầu một cái, sau đó hít sâu một hơi rồi hỏi: “Duy Hiên, anh và Thích Uy là có quan hệ như thế nào?”

“Bọn anh là bạn tốt, nhưng thân hơn một chút, anh có đồng ý qua với Thích Uy là không thể nói điều này cho bất kỳ người nào biết.” Trong mắt của Đào Duy Hiên vẫn là mang theo tia thẳng thắn, Hứa Tử Ngư gật đầu một cái.

“Bệnh của anh ấy, em có nghe Thích Lôi nói là ung thư não.”

“Đúng vậy, là u ác tính, đến khi phát hiện thì cũng đã muộn.”

“Anh nói là?”

“Nếu như hôm đó cậu ta không gặp cơn mưa đó thì cũng không đến nỗi phải ngất xỉu, khi đó phát hiện ra đã trễ rồi, tế bào ác tính phát triển nhanh hơn, cho nên em cũng không cần bởi vì chuyện đó mà tự trách bản thân mình.”

Hứa Tử Ngư gật đầu một cái, lại suy nghĩ, sau đó hỏi: “Anh là bạn tốt của Thích Uy, nhưng không biết chuyện người bạn thân nhất của anh ấy thì anh có biết hay không?” Trước đó vài ngày cô cũng rất muốn hỏi Tống Lương Thần vấn đề này, nhưng không biết nên hỏi như thế nào.

“Biết, Tống Lương Thần là bạn thân nhất của Thích Uy. Trên thực tế lúc vừa mới bắt đầu, là Tống Lương Thần đã nhờ Thích Uy chăm sóc cho em, nhưng khi đó Thích Uy lại yêu em. Cậu ta cũng tự trách bản thân mình trong một thời gian rất dài.”

“Là như vậy phải không?” Trái tim của Hứa Tử Ngư đập nhanh hơn, trong lòng cảm thấy xót xa và đau lòng. Tống Lương Thần ơi, anh quả thật là một tên ngốc nghếch nhất thế gian.

(diepdiep: Vậy là đã rõ, anh Thần yêu chị Ngư từ hồi học cấp 3, nhưng sau khi nhờ vả người bạn thân chăm sóc hộ thì đã bị Thích Uy ra tay trước rồi, thật là đau khổ, ôi chi tiết này rất giống bộ truyện mà chị Ngư đã đọc ở nhà anh Thần.)

“Đúng, chính là như vậy. Mặc dù là tình địch, nhưng anh không thể không công nhận, thật sự Tống Lương Thần là một người . . . . . . Khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng được.”

“Ah, anh ấy, luôn là ngậm bồ hòn.”

“Thích Uy cũng là nói như vậy. Cậu ta nói với anh một câu, anh cảm thấy nên nói cho em nghe.”

“Nói cái gì thế?”

“Cậu ta nói, tôi đây từ nhỏ đến lớn sống trong niềm hy vọng của người nhà mà lớn lên, vất vả lắm mới kiên quyết cùng tranh thủ làm một chuyện theo ý của mình, nhưng kết quả lại không được gì. Cả đời của tôi chỉ cảm thấy rất có lỗi với hai người. Một người là Tống Lương Thần, một người là Hứa Tử Ngư.”

“Ngốc quá, Thích Uy thật là ngốc.” Hứa Tử Ngư nói xong hai mắt của cô có chút đỏ. Cô nhớ tới lần đó ở trên khán đài của cuộc thi cosplay, khi dây đưa cô bay lên, ánh đèn đuổi theo chiếu lên người của Thích Uy. Cô nhìn về phía anh, trông thấy nụ cười thật tươi đó của Thích Uy, có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không bao giờ quên.

“Em có hối hận khi yêu Thích Uy không? Dù sao nếu như không phải là cậu ta chen vào, thì em và Tống Lương Thần cũng có thể đã trở thành một đôi mà không cần phải trải qua nhiều chông gai trắc trở như vậy rồi.”

“Dĩ nhiên là không hối hận.” Mắt của Hứa Tử Ngư rưng rưng nhìn Đào Duy Hiên mà nói: “Duy Hiên, em có nghe nói qua câu này —— Tôi đi qua rất nhiều nơi xinh đẹp, thấy qua rất nhiều đám mây, nếm qua rất nhiều loại rượu, nhưng lại chỉ yêu người vừa vặn với số tuổi đó —— Trong thời gian yêu đương, Thích Uy khiến em trẻ hơn. Gặp gỡ và yêu anh ấy là hạnh phúc trong cuộc đời của em, cho nên cũng chưa từng hối hận qua.”

Đào Duy Hiên nhìn ánh mắt trong trẻo của cô, anh nở nụ cười cũng có cả nước mắt, nhưng ấm áp mà kiên cường: “Hứa Tử Ngư, cám ơn em.”

“Cám ơn cái gì?”

“Không có gì, chỉ là anh cảm thấy, nếu như Thích Uy có thể nghe được lời này, nhất định sẽ rất vui.”

“Năm đó, anh cũng ở bên cạnh anh ấy như vậy sao?”

“Có thể nói là như vậy. Cậu ta có nói với anh một ít chuyện, khi đó bọn anh cũng không quen thuộc nhau, có thể cũng bởi vì như thế, cho nên mới phải nói nhiều như vậy.”

“Cho nên em phải cám ơn anh, cám ơn anh đã ở bên cạnh anh ấy khi anh ấy cô đơn chán nản nhất. Vào thời điểm đó, anh ấy còn là người mà em yêu thích nhất.” Thời điểm đó Thích Uy không có người yêu, không có bạn bè ở bên cạnh, sinh mạng đã tiến vào thời kỳ đếm ngược thời gian, có một người có thể trò chuyện, cũng là tốt rồi.

“Trên thực tế, anh còn giúp cậu ta chụp vài tấm hình.” Đào Duy Hiên dường như chưa hài lòng.

“Hình gì? Có ở chỗ của anh không?”

“Không phải, ở tại cổng trường đại học của em đó, lúc cậu ta và An Hinh đóng giả làm một đôi tình nhân, Thích Uy có nhờ anh chụp vài tấm hình, hình ảnh chụp cũng không tệ, em có muốn xem không.”

“Sao? Là anh chụp, chắc anh không biết đó, khi em trông thấy những tấm hình kia thì cũng sắp tức chết, thì ra chính anh là đầu sỏ trong chuyện này.”

“Về điểm này thì anh cũng không hiểu rõ ý đồ của Thích Uy cho lắm, nhưng Thích Uy nói, em sẽ rất tức giận khi biết cậu ta rất hạnh phúc, tức giận sẽ khiến em không nghĩ và tìm kiếm cậu ta nữa.”

“Người này. . . . . .”

“Hứa Tử Ngư, bất luận như thế nào em cũng phải nhớ kỹ, đối với Thích Uy mà nói, em chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời của cậu ta, nếu như em bởi vì cậu ta mà khổ sở, thậm chí ảnh hưởng đến sức khỏe, như vậy cậu ta sẽ rất là đau lòng. Nếu cậu ta đau lòng thì anh cũng đau lòng theo, cho nên em phải sống cho thật tốt, vui vẻ mà trôi qua. Em có biết hay không, Thích Uy từng nói với anh, cậu ta hy vọng khi em nhớ về mình thì hãy nghĩ đến khoảng thời gian hạnh phúc nhất của hai người, chỉ có như vậy cậu ta mới chính là người chết hạnh phúc nhất trên thế giới này.”

Hứa Tử Ngư nín khóc mà cười, thậm chí còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Thích Uy đang nói chuyện lúc ấy.

“Em nghe Thích Lôi nói, tro cốt của Thích Uy được rải vào trong biển.”

“Đúng vậy, cậu ta nói cậu ta rất thích biển, hơn nữa sau khi chết rồi ở nơi nào mà chẳng giống nhau chứ? Giống như cậu ta nói vậy, nếu như chôn cất ở Anh thì cha mẹ phải đến mộ thì mới có thể thăm cậu ta, còn rải vào biển Thái Bình Dương, cha mẹ nhìn thấy biển thì coi như nhìn thấy người. Hơn nữa cậu ta cũng nói, khi còn sống không có cách nào tự do tự tại, hi vọng sau khi chết có thể được tự do.”

“Tro cốt của Thích Uy đều ở trong biển?” Mắt của Hứa Tử Ngư nhìn nước biển trong xanh ở ngoài cửa sổ, bắt đầu hồi tưởng đến môn địa lý thế giới trong bản đồ hồi cấp 3.

“Đang suy nghĩ cái gì thế, cô bé ngốc nghếch. Thời tiết bên ngoài cũng không tệ, có muốn cùng trai đẹp đi dạo quanh bờ biển hay không?” Hứa Tử Ngư nhìn ánh mặt trời màu vàng rực rỡ xuyên qua nước biển trong suốt giống như thủy tinh vậy, cô nói: “Được rồi, cũng nên ra ngoài dạo một chút.”

Phương pháp chữa trị của các chuyên gia rất tốt, cơ thể của Hứa Tử Ngư vừa mới khôi phục, cũng nên ra ngoài hít thở một ít không khí mới mẻ, phơi nắng một chút cũng rất tốt đối với cơ thể. Đào Duy Hiên thận trọng đỡ Hứa Tử Ngư, hai người chân không đi trên bãi biển.

“Đây là đâu vậy? Sao cái đảo lại nhỏ như vậy?”

“Đây là một cái đảo nhỏ của tư nhân, ở Nam Thái Bình Dương có rất nhiều đảo nhỏ như vậy, có thích hay không?”

“Wow, hèn chi em cảm thấy máy bay bay lâu như vậy, thì ra là đã xuất ngoại rồi.” Hứa Tử Ngư đưa tay kéo cái nón che nắng, tranh thủ nhìn mặt biển rộng mênh mông bát ngát mà xanh thẳm, chợt nghĩ đến: “Hư, hộ chiếu của em chưa có thị thực visa, như vậy có tính là dân nhập cư bất hợp pháp không đây?”

Đào Duy Hiên nghe cô nói như thế cũng cẩn thận suy nghĩ một chút, rồi nói: “Đúng vậy, sợ rằng cũng không bao lâu sẽ có người bay đến đây đem em trục xuất về nước đó.”

“Gì chứ, hù dọa ai chứ, ở đây làm gì có cảnh sát.” Hứa Tử Ngư đá vài hạt cát ấm áp về phía trước, bây giờ ở thành phố B đã là mùa thu rồi, ở Nam Thái Bình Dương thì vừa vặn là mùa xuân. Cô và Lương Thần chính là mùa xuân năm nay bắt đầu đi chung với nhau, nếu hiện tại anh ấy có mặt ở đây thì tốt quá rồi.

Đào Duy Hiên nhìn mặt biển xanh thẳm, trong lòng nhẹ nhàng nói: “Hắc, Thích Uy, tôi dẫn người yêu của cậu đến rồi đây. Xem tôi có lợi hại hay không?”

Làm bác sĩ tâm lý, Đào Duy Hiên cố gắng làm hết sức có thể. Thời gian sau, mỗi ngày anh đều kể một ít chuyện xưa cho Hứa Tử Ngư nghe, không e dè đem tình hình của Thích Uy lúc đó nói cho cô nghe hết, còn nói với ¬Hứa Tử Ngư, những chuyện thiếu xót đó chính là nguyên nhân khiến cô trải qua đoạn thời gian rất lâu mà vẫn chưa thể quên được. Cô không cách nào tha thứ cho mình, khi anh khổ sở nhất cô lại không có ở bên cạnh anh, ngược lại còn đang suy nghĩ cách để quên anh đi, lần nữa bắt đầu lại cuộc sống của mình.

Nhằm vào cái vấn đề này, Đào Duy Hiên nói, khi đó Thích Uy làm như vậy là hy vọng muốn cô quên cậu ta đi mà có cuộc sống mới, như vậy cậu ta càng thêm yên tâm mà rời đi. Cậu ta còn nói, đợi đến khi cô chững chạc, cậu ta hy vọng khi cô nghĩ đến Thích Uy thì chỉ có những ký ức vui vẻ, không hề có chút khổ sở, cho nên em làm đúng rồi đó. Tiểu Ngư, em cũng đừng tự trách bản thân.

Rất giỏi, cuối cùng vấn đề tâm lý của Tiểu Ngư cũng đã giải quyết xong, bệnh tình của cô được nhóm chuyên gia trị liệu cũng đã thay đổi rất lớn, tình trạng đã tốt hơn rất nhiều. Nhóm chuyên gia cũng âm thầm công nhận, quả thật năng lực khôi phục của Hứa Tử Ngư rất đáng khâm phục, từ trong tình huống ấy mà khôi phục thành như vậy quả thực là kỳ tích trong y học đó. Hiện tại mỗi ngày Hứa Tử Ngư trừ tiếp nhận trị liệu ra, rảnh rỗi cô sẽ lấy viết và sổ ra viết lách một chút, trời mát mẻ thì cô cùng Đào Duy Hiên đi dạo ở bãi biển. Thật ra thì điều mà hiện tại cô lo lắng nhất là Tống Lương Thần, một mình mình cao chạy xa bay như vậy, chắc hẳn anh cũng rất lo lắng đó. Không biết anh có chạy khắp nơi để tìm cô hay không, không biết ăn uống nghỉ ngơi có đều độ đúng giờ hay không.

Dần dần Đào Duy Hiên cũng nhìn thấu sự lo lắng của Hứa Tử Ngư, vì vậy bắt đầu đem tin tức của Tống Lương Thần nói cho cô nghe. Thật ra thì cuộc sống của anh ta đơn giản muốn chết, trừ đi làm rồi tan ca thì là về nhà nghỉ ngơi, thỉnh thoảng sẽ có một vài hôm đi ăn uống xã gi¬ao. Đào Duy Hiên còn nói sau khi bọn họ trên đường bỏ trốn, Tống Lương Thần dường như đã tập trung hết toàn bộ lực lượng vũ trang của thành phố B ra để tìm người, nếu như không phải là Đào Duy Hiên có được chiếc máy bay kia, thì đoán chừng đã bị Tống Lương Thần bắt lại rồi. Dĩ nhiên Đào Duy Hiên cũng rất mưu mô, nhắc tới chiến công hiển hách ra tay bắt cóc cướp bệnh nhân của bệnh viện, cả in¬ter¬net một lần sôi nổi đoán mò thành phố B đã phát sinh sự kiện đặc biệt gì khiến cho tình hình bảng xếp hạng của Mi¬croblog¬ging lộn xộn, cuối cùng còn thuận tiện đưa ra tin tức Quách tiểu thư lên trên web nữa, khuynh hướng bà tám trên mạng bắt đầu phát triển: “Tống Lương Thần vì giải quyết những chuyện này cũng tốn không ít tiền đầu tư nha, thật là có đầu óc buôn bán!” Cuối cùng Đào Duy Hiên tổng kết lại nói với Hứa Tử Ngư: “Anh cảm thấy được Tống Lương Thần còn rất giỏi, nếu không phải là tình địch của nhau, thì anh nhất định sẽ kết gi¬ao với anh ta.”

Ánh nắng vàng chiếu sáng giữa buổi trưa, Đào Duy Hiên đi đến phòng bệnh của Hứa Tử Ngư, nhìn gió biển thổi cái rèm cửa sổ màu trắng kem bên cạnh, sắc mặt đỏ hồng của cô gái đã khôi phục đang cắm cúi mà ngồi viết nhật ký.

“Tiểu Ngư, chuẩn bị một chút đi, anh đưa em về nhà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.