Ngại Gì Yêu Nhau

Chương 70: Chương 70






Hứa Tử Ngư đã sớm nóng lòng muốn trở về rồi.

Từ sau khi cô bắt đầu sống chung với Tống Lương Thần, căn bản hai người cũng chưa có xa nhau lâu như vậy, lần này xa nhau gần nửa tháng cũng coi như nếm đủ tương tư nhớ nhung rồi. Cũng chính vì như vậy cho nên cô mới càng thêm cố gắng phối hợp với việc trị liệu của bác sĩ, chỉ khi bệnh tình ổn định thì cô mới có thể sớm được nhìn thấy anh.

Hoàn cảnh ở trên đảo rất tốt, đón ánh nắng mặt trời đầy đủ, thời tiết cũng không quá nóng, trong khoảng thời gian này Hứa Tử Ngư được nghỉ ngơi cũng không tệ, thoáng nhìn cô còn có chút hơi đen. Hôm nay cô căn bản là ngủ không yên, rất hưng phấn lôi kéo Đào Duy Hiên trò chuyện lảm nhảm, Đào Duy Hiên an tĩnh nghe cô nói, nhìn dáng vẻ vui vẻ hiện tại của cô, anh đột nhiên cảm thấy có chút cảm giác của thành tựu.

Anh muốn nói cho cô nghe tin tức mới nhất của Tống Lương Thần, nhưng còn đang lưỡng lự suy nghĩ xem mình nên nói như thế nào với Hứa Tử Ngư đây. Khi đó Hứa Tử Ngư đang nhìn bờ cát ấm áp phía trước, hai người đều đang theo đuổi dòng suy nghĩ của riêng mình, cũng không có ai nói lời nào.

Đào Duy Hiên chợt nghĩ đến cái gì đó, ngồi ngay ngắn nhìn Hứa Tử Ngư mà nói: “Tiểu Ngư, có một vấn đề anh muốn hỏi em, chỉ là nếu em không nguyện ý trả lời thì coi như xong.”

Hứa Tử Ngư vẫn đang nhìn nước biển màu xanh dương, trong đầu đang suy nghĩ đến khi cô trở về nhà trông thấy Tống Lương Thần thì sẽ như thế nào. Cô cũng không có quay đầu lại, dường như cô nhìn thấy cái gì ở trong biển vậy, cái cằm vừa động vừa nói: “Vấn đề gì thế?”

“Thật ra, Thích Uy và Tống Lương Thần, em yêu người nào hơn¬?” Hứa Tử Ngư nghe câu hỏi của Đào Duy Hiên liền sửng sốt một chút, quay đầu bày tỏ ý thật đáng tiếc: “Về vấn đề này. . . . . . Em không có cách nào để trả lời anh được.”

“Ha ha, vậy coi như xong, anh chỉ tò mò hỏi một chút thôi.” Đào Duy Hiên ngồi ở bên cạnh cô, cũng học theo bộ dáng của cô, nâng tầm mắt nhìn nơi xa xăm.

Hứa Tử Ngư cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Em yêu hai người đó không cùng một thời điểm mà tuổi tác khi yêu hai người đó cũng không giống nhau, khi còn trẻ đều là dùng hết tất cả sức lực, yêu với trái tim chân thành. Còn bây giờ thì khác, ngược lại với lối suy nghĩ trước kia rất nhiều.”

“Vậy.” Đào Duy Hiên nghiêng đầu nhìn cô: “Nói nghe một chút đi?”

“Lúc đi chung với Thích Uy, mỗi ngày tâm tình đều vui vẻ giống như được bay lên trời vậy, thật sự rất là vui vẻ. Khi đó hạnh phúc thì hạnh phúc muốn chết, nhưng đến khi khổ sở thì lại khổ sở muốn chết. Khi đó ý nghĩ của em rất ngây thơ, nói anh nghe anh đừng có cười nhạo, khi đó mỗi đêm trước khi đi ngủ em đều hi vọng ngày hôm sau khi mình tỉnh lại tóc đã bạc trắng, được cùng Thích Uy lập tức biến thành một đôi tình già, em tình nguyện không cần phải trải qua năm tháng dài như vậy, nói như vậy có thể cả đời không phải rời xa nhau rồi.”

“Vậy Tống Lương Thần thì sao?”

“Lương Thần? Khi em bắt đầu với anh ấy, cảm giác thật ấm áp, rất là thoải mái, ấm áp giống như nắng của cuối mùa xuân đầu mùa hạ vậy, cảm giác rất tự tại giống như một chiếc lá mới bắt đầu đâm chồi nảy lộc vậy. Mỗi một ngày em đều cầu nguyện chúng em có cuộc sống bình an và hạnh phúc, hy vọng có thể từ từ cùng anh ấy trải qua hết cuộc đời này, trân trọng hưởng thụ từng phút từng giây một, cho đến khi bọn em già đi. Em muốn như vậy, như vậy nhất định sẽ rất hạnh phúc.”

Đào Duy Hiên nghe vậy cười cười, sau đó nói: “Nói như vậy, anh đã biết rồi.”

Hứa Tử Ngư trả lời: “Anh thì biết cái gì chứ? Em đây còn không biết nữa là.”

Đào Duy Hiên cười nằm trên bờ cát, nhìn bầu trời trong xanh, lẩm bẩm nói: “Kẻ trong cuộc thì u mê a.”

Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố B cũng đã là quá trưa, chiếc xe cứu thương kia cũng đang đậu ở nơi đó giống như lúc đến vậy. Hứa Tử Ngư nói với Đào Duy Hiên là không cần ngồi xe đó về nữa, chỉ cần trực tiếp trở về nhà là được rồi, dù sao bây giờ cô cũng không cần phải nằm viện nữa. Đào Duy Hiên lắc đầu, nói với cô: “An toàn một chút thì tốt hơn.”

Chậm rãi leo lên xe, ngồi ở trong xe ngoài Hứa Tử Ngư và Đào Duy Hiên ra thì còn có vài chuyên gia cũng theo hai người trở về, còn một số chuyên gia nữa thì bây giờ đang vui vẻ tiêu dao ở trên đảo nhỏ rồi, dù sao bắt cóc cũng là bị bắt cóc rồi, bệnh nhân cũng chữa trị xong rồi, bọn họ nhất trí quyết định ở lại trên đảo một thời gian nữa, sau đó thì nhà ai nấy về.

Rời khỏi thành phố B mới có nửa tháng, bây giờ thành phố B đang vào thu, cảnh sắc rất là đẹp. Đón tiếp đầu tiên là hai hàng cây Lá Phong màu đỏ ở hai bên đường, gió thu thổi qua, những chiếc lá đỏ lất phất bay xuống đường. Bộ phận cây xanh môi trường của thành phố B thật là người có tế bào lãng mạn, trên con đường này toàn là lá của cây Lá Phong, khi xe hơi chạy ngang qua đều là chạy với tốc độ rất chậm, nhằm thưởng thức cảnh đẹp xuân sắc màu đỏ trên con đường này. Hứa Tử Ngư nâng tầm của mình nhìn ra phía hàng cây, nghĩ đến cảnh mình gặp lại Tống Lương Thần, biểu tình của cô sẽ như thế nào đây. Hiện tại cô đã khôi phục tốt như vậy, nhất định anh sẽ rất vui đó.

Đào Duy Hiên đưa tay quơ quơ ở trước mặt cô, sau đó nói: “Nói chuyện với anh thêm chút nữa đi, một lát nữa sẽ không có cơ hội nói nữa đâu.”

“Sao? Duy Hiên . . . . Anh phải đi đâu sao?”

“Trở về Anh, mẹ của anh ngày ngày thúc giục anh trở về, dù sao nhiệm vụ đến đây cũng xem như là đã hoàn thành rồi, anh là công thành thì phải rút lui chứ sao.”

“Thật sao?” Hứa Tử Ngư vuốt cái bụng nói với giọng điệu tiếc nuối: “Em còn muốn cho anh thấy mặt của bảo bảo nữa đó.”

“Ah, chuyện này thì em yên tâm, lúc bảo bảo sinh ra anh nhất định sẽ đến, anh chính là cậu của bảo bảo mà.”

“Ừh, anh cũng đừng quên mang theo quà tặng đó.” Hứa Tử Ngư được voi đòi tiên.

“Cái con bé này, biết rồi mà!” Đào Duy Hiên cười nói, sau đó lại thoáng nghiêm nghị nói: “Tiểu Ngư, bệnh tình của em mặc dù đã khôi phục rất tốt, nhưng cũng đừng để tâm tình ảnh hưởng đến nữa nhé. Về sau mọi việc đều nhất định phải tâm bình khí hòa, như vậy em và đứa nhỏ mới có thể bình an, có nhớ không?”

“Nhớ rồi.”

“Ừ, vậy thì tốt.”

Đào Duy Hiên thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, chiếc xe cấp cứu ngụy trang đã chạy được hai phần ba đoạn đường, thêm một chút nữa thì sẽ đến bệnh viện, anh quay mặt sang nói với Hứa Tử Ngư: “Tiểu Ngư, có một chuyện anh muốn nói cho em biết, nhưng em đừng kích động quá mức nhé, trước hết em hãy nghe anh nói xong có được không?”

Hứa Tử Ngư nghe trong giọng nói của anh có chút nghiêm trọng cho nên trái tim có chút hồi hộp, nhất thời trong đầu nảy ra ý nghĩ chẳng lành, vội vàng hít một hơi buông lỏng tâm tình, sau đó nói: “Anh nói đi.”

“Tống Lương Thần xảy ra tai nạn xe cộ, đang nằm ở bệnh viện.” Anh trấn an vuốt cái đầu của Hứa Tử Ngư rồi nói: “Chỉ là anh ta không có chuyện gì, chỉ là quá mệt mỏi, bị thương một chút, anh nghe bác sĩ nói ảnh hưởng cũng không lớn, chỉ là nếu có em ở bên cạnh có lẽ anh ta sẽ tốt hơn một chút. Vốn dĩ là anh muốn em tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa, để chữa hết bệnh cho em rồi mới về, nhưng anh thấy em luyến tiếc không rời xa anh ta, anh ta cũng không thể rời xa em, cho nên không muốn ngăn cách để đôi uyên ương này phải đau khổ vì nhớ nhung nữa.”

Nghe anh nói như vậy trái tim của cô cuối cùng cũng buông xuống, anh ấy không việc gì là tốt rồi. Hứa Tử Ngư gật đầu một cái nói: “Cho nên chúng ta mới đi thẳng đến bệnh viện sao?”

“Đúng vậy, em cũng đừng có sợ, anh ta không sao đâu, anh bảo đảm đó.”

“Ừh, cám ơn anh, Duy Hiên.”

Sau khi chiếc xe cấp cứu tiến vào bãi đỗ xe của bệnh viện, Hứa Tử Ngư cùng Đào Duy Hiên và một vài bác sĩ xuống xe, Đào Duy Hiên nhìn Hứa Tử Ngư, sau đó phất phất tay mà nói: “Người nhà của em và Tống Lương Thần đang ở trong phòng bệnh VIP đó. Tiểu Ngư, hẹn gặp lại, có chuyện gì nhớ gọi cho anh.”

“Duy Hiên, hẹn gặp lại.” Mặc dù Đào Duy Hiên chỉ nói mấy câu tạm biệt ngắn ngủi thôi, nhưng Hứa Tử Ngư cũng không hiểu tại sao, hai mắt của cô như sắp muốn khóc đến nơi rồi. Đào Duy Hiên xoay người mở cửa bên chỗ ghế lái phụ định leo lên xe, Hứa Tử Ngư lại gọi: “Duy Hiên!”

“Chuyện gì thế?” Anh quay đầu nhìn cô mà cười, hai mắt của cô bị nước mắt làm cho nhòe đi, trong giây phút còn tưởng rằng mình trông thấy được Thích Uy nữa, cô nói: “Em quên hỏi anh, trên bia mộ của Thích Uy đã khắc cái gì vậy?”

“Cái này à, giữ bí mật! Hay là tự mình em đi xem một chút đi.” Đào Duy Hiên chớp chớp mắt, phất tay một cái rồi lên xe.

Hứa Tử Ngư nhìn chiếc xe kia đi rồi, trong lòng có chút chua xót, nhưng khi nghĩ đến Lương Thần đang bị thương vẫn nằm ở trong phòng bệnh chờ cô, cô muốn lên thăm anh ngay, cô quay đầu nói với chuyên gia: “Chúng ta lên đi.”

Trong hành lang của phòng bệnh VIP rất an tĩnh, với kinh nghiệm lần trước, bảo vệ của bệnh viện cũng quyết chí không để xót một con ruồi nào bay qua, bọn họ cũng không muốn đắc tội với Tống Lương Thần, thương gia nổi tiếng của thành phố B. Trước cửa phòng bệnh đã tăng thêm một lớp cửa kính nữa, bên cạnh cửa kính được trang bị thiết bị bảo hiểm rất bền chắc, nghe nói tội phạm chỉ cần đến đây tuyệt đối không thể xông vào được nữa, có một người giám sát ở ngay cửa nữa.

Hứa Tử Ngư gõ vào lớp kính chống đạn, người giám sát phía trong vừa trông thấy cô, lập tức nhanh tay đem cửa mở ra, sau đó chào cô: “Tống phu nhân, các vị chuyên gia, mọi người đã trở lại rồi!” Hứa Tử Ngư có chút bất ngờ, cô nói: “Cảm ơn, cảm ơn. Tôi nghe nói chồng tôi đang ở trong đó, làm phiền cậu mở cửa giúp tôi.”

“Ah, đúng rồi đúng rồi, Tống phu nhân, các vị chuyên gia vui lòng đợi tôi một chút, cuối cùng mọi người cũng đã trở về rồi, phu nhân mau vào đi thôi!”

Hứa Tử Ngư đẩy cửa phòng bệnh ra, đập vào mặt chính là mùi thuốc sát trùng nồng đậm. Trên đầu của Tống Lương Thần đang quấn băng, anh yên lặng nằm ở trên giường bệnh truyền dịch, mợ của anh thì ngồi bên cạnh giường bệnh, Ngô Mạnh Kiệt thì đứng ở bên cửa sổ, còn có Robyn và mấy người khác của công ty nữa, không biết tại sao, tất cả mọi người đều chau mày, chẳng lẽ Đào Duy Hiên nói không đúng sao?

“Mợ.” Hứa Tử Ngư nhẹ giọng gọi một tiếng, bà nghe tiếng gọi quay đầu nhìn, sau khi trông thấy Hứa Tử Ngư bà vô cùng kinh ngạc, sau đó mừng rỡ đứng dậy: “Tiểu Ngư, con đã trở lại rồi.” Mấy người cùng công ty của Tống Lương Thần cũng không kịp phản ứng, cả đám trợn mắt há mồm nhìn người phụ nữ nửa tháng trước bị mất tích một cách thần bí, cho dù bọn họ đã lật cả cái thành phố B lên tìm mà cũng tìm không ra.

Mợ của Lương Thần đứng dậy đi tới đỡ Hứa Tử Ngư, nhìn sắc mặt của cô, sau đó lại nhìn cái bụng bầu gần 8 tháng, bà nói: “Đứa nhỏ này, chúng ta đi vào trong kia nói chuyện một chút đi.”

Ngô Mạnh Kiệt cũng vội vàng tiến lên tiếp mấy vị chuyên gia ở phía sau.

Sau khi Hứa Tử Ngư theo mợ vào trong phòng ngồi xuống cái ghế, bà còn chưa kịp lên tiếng thì mắt liền chuyển đỏ: “Hôm qua Lương Thần bị tai nạn xe cộ.”

“Mợ ơi, anh ấy . . . . . Có nguy hiểm không?” Lúc nói chuyện giọng của Hứa Tử Ngư cũng hơi run, mới rồi nhìn thấy bộ dáng của Tống Lương Thần như vậy, thật sự cô không biết anh có nguy hiểm gì hay không?

“Không có, tai nạn xe cộ lần này chỉ bị chấn thương ở đầu thôi, sau khi kiểm tra, thì không thấy chấn thương sọ não gì cả.” Mợ vừa rút khăn giấy ra vừa lau nước mắt vừa nói: “Nhưng mà nó không chịu ăn cơm, cả ngày hôm qua đến giờ cái gì nó cũng không ăn. Hiện tại vẫn cứ duy trì cách truyền dịch mà thôi.”

“Không ăn cơm? Sao lại không ăn cơm chứ? Có phải là bị tai nạn xe cộ cho nên tổn thương đến bao tử rồi phải không?”

“Không có, bác sĩ đã kiểm tra tổng quát cho nó rồi, mọi thứ đều bình thường cả, chỉ có phần đầu là bị va chạm mà thôi, thế nhưng không hiểu tại sao đứa nhỏ này không chịu ăn cơm. Mợ đều nóng lòng muốn chết rồi đây, buổi sáng ông ngoại con có đến, mắng chửi nó cả buổi nhưng nó cũng không chịu nói chuyện, ngủ thẳng một giấc đến bây giờ luôn.”

“Sao lại như vậy được chứ, lúc cháu rời đi chẳng phải anh ấy cũng đang rất tốt sao?”

Mợ liền chuyển tầm nhìn qua Hứa Tử Ngư, thở dài nói: “Tiểu Ngư à, Lương Thần là do mợ nuôi lớn, cũng coi như là con trai của mợ đi. Từ nhỏ cá tính của nó rất là mạnh mẽ, cũng sẽ không dễ dàng lộ ra tâm tình của mình, đối với con thì đây cũng là lần đầu tiên. Mợ cũng không gạt con làm gì, trước đây mợ cũng đã từng muốn giới thiệu người khác cho nó, nhưng khi nhìn đến dáng vẻ của nó đối với con, mợ cũng đã biết nó thật sự yêu con. Khi con đi, nó liền trở nên luống cuống. Những ngày qua mợ thấy nó trôi qua . . . . . .” Mợ lau khóe mắt nói: “Cơm ăn cũng không ngon, cả ngày lẫn đêm đều là công việc, khiến cho bản thân mình mệt mỏi và kiệt sức. . . . . . Cũng may hiện tại con cũng không có xảy ra chuyện gì, Tiểu Ngư à, không phải mợ bao che Lương Thần, nó đối với con thì không cần phải nói rồi, sau này con cũng đừng tự ý quyết định chuyện lớn như vậy nữa có được hay không?”

Hứa Tử Ngư kéo tay của mợ, đồng ý gật đầu một cái rồi nói: “Mợ yên tâm, con sẽ không đi nữa đâu.”

“Mợ biết con là cô bé ngoan, chuyện lúc trước mợ cũng có nghe nói, Lương Thần vẫn tự trách chính bản thân mình, nó cảm thấy cái chết của Tiểu Nhu là do nó gây ra, cho nên đối với chuyện của con nó cũng rất là khẩn trương, chỉ sợ con cũng sẽ gặp chuyện không may.”

“Mợ yên tâm đi, con nhất định sẽ khuyên nhủ Lương Thần ăn cơm lại.”

“Được, con đã đến đây rồi, mợ thấy nó cũng sẽ mau khỏe lại thôi.” Mợ cười rộ lên, đưa tay vuốt mặt và tóc của Hứa Tử Ngư, sau đó nói: “Cũng không tệ, sắc mặt đã khá hơn trước rất nhiều rồi, mập mạp như vậy cũng tốt nha, trông thấy dáng dấp của con như vậy mợ cũng yên tâm. Tiểu Ngư à, đoạn thời gian trước đây con như thế nào? Nhìn dáng vẻ của con chắc là đã được điều dưỡng rất tốt phải không?” Hứa Tử Ngư tìm những điều trọng điểm ra nói với mợ cô, bà ấy cũng hiểu ra: “Bởi vậy, mợ thấy Lương Thần tìm con ở thành phố B đến nghiêng trời lệch đất mà cũng tìm không ra, thì ra là con xuất ngoại.” Hứa Tử Ngư cười hắc hắc hai tiếng, hồi tưởng lại, cô còn cảm thấy đoạn thời gian trước rất ảo tưởng giống như một giấc mơ vậy.

Mợ của Lương Thần đã túc trực ở trong bệnh viện hai ngày nay rồi, thấy Hứa Tử Ngư đến bà cũng thoáng yên tâm, nói là về nhà thay bộ quần áo lát nữa sẽ lại đến.

Sau khi bà rời khỏi, những người khác cũng lần lượt ra về, giống như đặc biệt để lại chút không gian riêng cho hai người vậy. Hứa Tử Ngư ngồi ở bên giường nắm lấy cánh tay không truyền dịch của Tống Lương Thần, nhẹ nhàng đặt lên bụng của mình rồi nói: “Lương Thần, mẹ con em đã trở lại rồi. Anh có nhớ mẹ con em không?”

Tống Lương Thần nằm ở trên giường cũng không có tỉnh lại, cô cẩn thận quan sát anh. Băng gạc trên đầu rịn ra một ít vết máu nhàn nhạt, gương mặt có chút tiều tụy và gầy gò, trên cằm đều là râu ria. Chân mày co rút không biết là đang nằm mơ thấy cái gì đây nữa, đôi môi mím chặt, giống như đứa trẻ đang bị uất ức vậy. Trên tay còn có vết xước, Hứa Tử Ngư nhẹ nhàng đưa tay vuốt những vết thương kia, cô nói: “Lương Thần, anh không biết chăm sóc tốt cho bản thân mình, em rất là đau lòng.”

Cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh thấm ướt khăn lông, sau đó nhẹ nhàng trở lại lau mặt cho anh, lại xoa xoa cánh tay của anh, tựa như lúc trước anh chăm sóc cho mình vậy. Cô để cái khăn lông lên trên lưng ghế, kéo tay của anh mà nói: “Lương Thần, em phát hiện một điều nha, bản thân em đã không thể rời bỏ anh được nữa rồi. Anh thật là xấu, anh chăm sóc cho em tốt như vậy, săn sóc em như vậy, cả thế giới này tìm không được một người tốt giống như anh nữa rồi, làm thế nào đây? Cho nên anh mau tỉnh lại đi, em đã trở lại bên cạnh anh rồi nè.”

“Em biết anh vẫn còn trách em không chào mà đi, nhưng nếu em không chạy nhanh thì con của chúng ta sẽ chết mất . . . . Dù sao em cũng là mẹ của nó, có đúng hay không? Nếu như em không bảo vệ cho nó, cũng sẽ không có ai có thể bảo vệ nó. Hắc hắc, mấy vị chuyên gia kia rất muốn nói cho em biết con là trai hay gái, nhưng em vẫn kiên quyết không muốn nghe. Hiện tại em rất hy vọng có thể sinh một đứa con giống như anh vậy, như vậy trên thế giới này lại có biết bao cô gái được hạnh phúc.”

“Đúng rồi, Lương Thần, Duy Hiên có kể cho em nghe chuyện của anh và Thích Uy rồi, trước đây em cũng có suy nghĩ qua anh và anh ấy có phải có quen biết hay không, không nghĩ tới anh và anh ấy lại có mối quan hệ tốt như vậy, anh đó nha, là một tên cực kỳ ngốc nghếch, nếu yêu thích em thì cứ nói ra đi. Em có một bí mật cũng muốn lén nói cho anh biết, thật ra thì lúc học cấp 3 em cũng có chút thích anh, nhưng anh lúc nào cũng mắng em, cho nên em cũng không biết tình cảm của anh.”

“Còn có nữa. . . . . . Em bỏ đi đến chỗ đó ngày nào cũng đều nhớ anh, anh có nhớ em không?” Hứa Tử Ngư thấy bàn tay của mình có chút giật giật, Hứa Tử Ngư ngẩng đầu, trông thấy vẻ mặt cứng ngắc của Tống Lương Thần đang từ từ dãn ra, không khỏi hé miệng cười.

“Lương Thần, em nghe mợ nói anh không chịu ăn cơm. Có phải là anh đang trách em có phải không vậy? Anh nhất định phải ăn cơm thật ngon nha, chứ không thì sau này ai sẽ chăm sóc cho em và con đây? Ah, nếu mà anh không mau mau khỏe lại, em và con bị người ta coi thường cũng không có ai đứng ra bảo vệ cả. . . . . .” Biểu tình của người kia cũng đã sắp không kềm được rồi.

“Em biết rõ em đã làm sai rồi, hại anh bị thương, trong lòng của em cũng rất khổ sở, cũng không còn mặt mũi để nhìn anh nữa rồi. Thừa dịp anh còn đang ngủ, em nên là đi thôi.” Hứa Tử Ngư nói xong thở dài một tiếng, đứng dậy làm bộ muốn rời đi, nhưng còn chưa có xoay người, tay của cô liền bị anh nắm lấy thật chặt.

“Không cho em đi.” Giọng nói khô khốc vang lên, cảm giác trong lòng giống như đang bị giấy nhám chà vậy. Tống Lương Thần mở mắt ra, Hứa Tử Ngư lập tức bày ra gương mặt vô tội nhìn anh. Cô nắm lấy tay của anh lắc lắc rồi nói: “Lương Thần, em ngồi máy bay hơn nửa ngày trời rồi, cũng không có gì trong bụng cả, hai mẹ con em cũng sắp chết đói rồi đây này, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi?”

“Ừh.” Người kia không được tự nhiên trả lời một tiếng, đưa tay kéo Hứa Tử Ngư ngồi lên giường, sau đó dùng tay ôm lấy cô thật chặt.

“Chuyện này, em có thể đi ra ngoài gọi điện thoại được không, em đặt thức ăn cho chúng ta.”

“Không cho đi.”

“Tiểu Tống ngoan đi mà.” Hứa Tử Ngư nghiêng đầu hôn cái cằm của anh một cái, dùng ánh mắt sắc mê mà nói: “Không cạo râu mà còn đẹp trai như vậy, thật là một món ăn ngon nha!”

Rốt cuộc cũng có người biểu tình.

“Ọc ọc . . . . . .” Bụng của Hứa Tử Ngư kêu rất đúng lúc, Tống Lương Thần vội vàng cầm cái điện thoại lên: “Robyn, giúp tôi đi mua chút thức ăn. . . . . .”

Lúc mợ và ông ngoại cùng nhau đến cửa phòng bệnh, thì thấy hai vị bệnh nhân đang cúi đầu xì xụp húp cháo.

“Cái thằng nhóc này. . . . . .” Mợ của Tống Lương Thần cười cười nhìn hai người, cuối cùng trong lòng cũng yên tâm.

“Thằng nhóc chết toi!” Ông ngoại Tống mắng chửi một câu, sau đó quay đầu lại nói với con dâu của mình: “Thôi đi, ngày mai chúng ta quay trở lại đi!”

“Dạ được. Ngày mai bà thông gia cũng sẽ đến đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.