Sau khi ba Hứa và mẹ Hứa đến, phòng bệnh trở nên rất náo nhiệt, ngoài việc
bọn họ đem theo một đống lớn rau dưa và trái cây ra thì không nói làm
gì, mẹ Hứa liền nhéo ngay cái lỗ tai của Hứa Tử Ngư, sau đó ba láp ba
láp mà giáo dục, bị nhéo đau, Hứa Tử Ngư khóc toáng lên. Ba Hứa sợ vợ
nên cũng không dám ngăn cản bà, ông ngoại và mợ trông thấy trường hợp
này cũng khiếp sợ không kém cho nên cũng quên ra tay giúp đỡ, Tống Lương Thần nằm ở trên giường bệnh không chịu nổi liền định rút cây kim trên
tay ra, nhưng lại bị ba Hứa đè lại.
Từ nhỏ Hứa Tử Ngư đã được
giáo dục bằng phương pháp này, thật sự thì cô chỉ là phối hợp gào cho
thật to thôi, nếu không phối hợp một chút thì cơn tức giận của mẹ sẽ
không giảm bớt — Mà cô còn bị chửi thảm hơn nữa. Cô thấy Tống Lương Thần tưởng thật, cho nên hoảng sợ, cũng vội vàng gào: “Mẹ, mẹ ơi, con không
dám nữa đâu, Lương Thần sắp trèo xuống giường rồi kìa.” Mẹ Hứa cũng
buông tay, sau đó an vị ở trên ghế so¬fa bắt đầu khóc, vừa khóc vừa
mắng, nói cô đã đủ lông đủ cánh rồi, bụng mang dạ chửa một thân một mình dám bỏ nhà đi ra ngoài. Hứa Tử Ngư vội vàng bước đến ôm lấy bà, miệng
nói không dám nữa, Hứa Tử Ngư cố gắng dụ dỗ để bà không phải khóc nữa.
Thật ra thì Tống Lương Thần vẫn giấu chuyện cô bỏ đi, cho đến khi Hứa Tử Ngư trở về mới để cho mợ gọi điện thoại thông báo cho mẹ Hứa biết, mẹ
Hứa chỉ biết là huyết áp của Hứa Tử Ngư có chút cao, nhưng không ngờ
bệnh của cô lại trở nặng như vậy, đến đây bà mới nghe mợ kể cho nên vừa
tức vừa đau lòng. Cảm giác giống như cắt mất một miếng thịt trên người
của bà vậy, thật sự không có ai thương con bằng mẹ cả, mẹ Hứa nhìn Hứa
Tử Ngư khóc, bà lại sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của con bé, cho nên bà vội vàng lau nước mắt kèm theo thêm vài câu dạy dỗ nữa.
Giải Triều
Chính tới cũng rất đúng lúc, trong phòng đều có mặt đầy đủ trưởng bối
của hai bên, lần đầu tiên ông gặp trường hợp đông đủ như thế này. Đương
nhiên cảm thấy không khí có chút phức tạp, nhất thời cũng lúng túng
không biết phải như thế nào.
Giải Triều Chính đứng ở cửa nhìn
Tống Lương Thần, Tống Lương Thần cũng nhìn Giải Triều Chính, miệng của
Tống Lương Thần mấp máy, nói hai tiếng: “Cám ơn.” Ngày đó anh xảy ra tai nạn xe cộ, người đầu tiên đến cứu anh cũng là người của Giải Triều
Chính. Thời gian đó Tống Lương Thần lao đầu vào công việc như một con
thiêu thân cho nên Giải Triều Chính không yên tâm, đặc biệt phái Tiểu
Ngô, thuộc hạ đắc lực nhất của ông ngày ngày lái xe đi theo Tống Lương
Thần. Thời điểm xảy ra tai nạn xe cộ, Tiểu Ngô ở gần anh nhất, cho nên
vội vàng xuống xe cứu người, đưa Tống Lương Thần đến bệnh viện, anh vừa
tới bệnh viện thì Giải Triều Chính cũng đã đến. Lúc ấy Tống Lương Thần
bị đụng trúng đầu, đầu óc cũng trở nên choáng váng, cộng thêm chuyện làm việc quá sức một thời gian dài, Tống Lương Thần mơ mơ màng màng mở mắt
không nổi, chỉ là cảm thấy bàn tay của mình được một bàn tay khác nắm
lấy, còn nghe người bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện, sau khi đã dặn dò mọi chuyện, người đó mới cho người đi thông báo cho Tống gia biết chuyện.
Sau khi tỉnh táo anh mới nghĩ ra, giọng nói đó chính là của Giải Triều
Chính.
Ông ngoại thấy Giải Triều Chính đến, ông cũng không muốn ở chung một chỗ với người này, nhưng nghĩ lại người này đã cứu đứa cháu
ngoại bảo bối của mình, làm một người đàn ông chính trực ông cảm thấy
không thể lấy oán báo ơn mà đuổi người ta ra ngoài như vậy, ông dứt
khoát cũng không lên tiếng đuổi người, vẫn an vị mà ngồi ở trên ghế
sa-lon.
Cậu của Tống Lương Thần làm chính trị ở thành phố B, cho
đến nay chính trị và kinh tế cũng không hề tách rời, Giải Triều Chính là ông trùm ở thành phố B này, cũng là cúi đầu không thấy nhưng ngẩng đầu
sẽ thấy. Ông cũng thoáng gật đầu đồng ý với suy nghĩ của mình, sau đó
ông ngồi ở bên cạnh ba của mình, đồng thời cũng biểu đạt rõ lập trường
cách mạng của mình.
Mẹ Hứa nhìn người đàn ông phía trước một
chút, sau đó nhỏ giọng hỏi Hứa Tử Ngư đang ngồi bên cạnh: “Người đàn ông đẹp trai này là ai vậy?”
“Là ba của Lương Thần.”
“Ah ~ ”
Mẹ Hứa nghe vậy liền hiểu ra, vội vàng đứng dậy chạy qua, cười ha ha
nhìn Giải Triều Chính mà nói: “Thì ra là anh thông gia, cũng là lần đầu
gặp mặt, chậc chậc, dáng dấp của Lương Thần rất giống anh đó, chính là
từ một khuôn mà đúc ra.”
Ông ngoại tức giận ho một tiếng, cây gậy trong tay rất không công nhận cho nên gõ xuống nền một cái, mẹ Hứa bị
vẻ mặt thần dũng này hớp hồn cho nên hoàn toàn không để mắt đến phản ứng của ông cụ. Hứa Tử Ngư cảm thấy đầu xuất hiện đầy vạch đen, nhưng khi
nghĩ lại, như vậy có lẽ cũng không tệ lắm. Cho nên liền hắc hắc cười hai tiếng.
Giải Triều Chính cũng miễn cưỡng cười cười, mẹ Hứa từ vị
trí khách nay đổi thành làm chủ, bà lôi kéo Giải Triều Chính ngồi ở trên ghế bên cạnh Tống Lương Thần. Còn mình cũng ngồi trên giường bên cạnh,
thở dài mà nói: “Phải nói nha, cha mẹ đẹp thì sinh con cũng sẽ đẹp, anh
thông gia nhìn lại khuôn mặt của mình một chút đi, Lương Thần mang theo
không ít nét của anh đó.” Ánh mắt của Tống Lương Thần không tự chủ nhìn
mặt của Giải Triều Chính một chút, sau đó lại vội vàng chuyển tầm nhìn
trở lại, sắc mặt của Giải Triều Chính hiện tại cũng không được tốt lắm.
Giải Triều Chính vội vàng nói: “Đâu có, bên chị dạy dỗ Tiểu Ngư thành một cô bé ngoan như vậy, có Tiểu Ngư ở chung với Lương Thần, tôi cũng thấy an
tâm.”
“Tôi cũng giống anh đó, Lương Thần đối với Tiểu Ngư tốt như vậy, tôi đây làm mẹ cũng thấy yên tâm.” Mẹ Hứa nhìn mọi người đang ở
trong phòng, bà thở dài một cái rồi nói: “Đáng tiếc Lương Thần vẫn còn
đang vô nước biển.”
Tất cả mọi người đều rướn cổ lên chờ câu tiếp theo của bà, Hứa Tử Ngư cũng đại diện mọi người mà hỏi: “Nếu không thì sao?”
“Nếu không thì chúng ta có thể mở được hai bàn mạt chược rồi.” Đầu của toàn thể nhân viên đầy vạch đen.
Cũng may là nhờ có mẹ Hứa ở chính giữa xen kẽ nói này nói nọ, cho nên người
của Tống gia cũng phối hợp nói vài câu, bất tri bất giác mối hận thù bao năm qua của hai nhà rốt cuộc cũng dần dần dãn ra.
Thời điểm hiện tại cũng đang là mùa thu hoạch, sức khỏe của Hứa Tử Ngư đã ổn định,
Tống Lương Thần cũng khôi phục nhiều rồi, ba Hứa mẹ Hứa ở lại chơi được
hai ngày liền vội vã đòi về nhà, nói là chờ sau khi thu hoạch xong hai
người sẽ quay lại phục vụ Hứa Tử Ngư ở cữ. Một tuần sau, Tống Lương Thần cũng đã khỏi hẳn, anh và Hứa Tử Ngư cùng nhau trở về nhà.
Trong phòng tắm.
Tống Lương Thần chỉnh độ nóng của nước, sau đó bế Hứa Tử Ngư vào trong phòng tắm, để cô ngồi trên ghế rồi nói: “Nâng tay lên nào.”
Hứa Tử Ngư ngoan ngoãn giơ cao hai tay lên, Tống Lương Thần từ phía dưới nắm lấy
làn váy của cô, thận trọng giúp cô kéo làn váy từ dưới lên qua bụng của
cô, rồi cởi ra.
Hứa Tử Ngư dùng tay che hai quả đào lại, đỏ mặt
nhìn Tống Lương Thần: “Cái đó, ở phía dưới hay là để em tự làm đi.” Tống Lương Thần cũng không thèm để ý đến lời của cô, anh ngồi chồm hổm
xuống, nhẹ nhàng nói: “Ôm cổ của anh đi, chân trái trước. . . . . .”
Hứa Tử Ngư vùi đầu vào cổ của anh, ngoan ngoãn đưa chân trái ra, quần lót
thoát khỏi chân trái xong: “Chân phải nào. . . . . .” Quần lót hoàn toàn được cởi ra. Cơ thể nho nhỏ mất cân đối nghiêm trọng được anh bế lên,
sau đó nhẹ nhàng bỏ vào trong bồn nước.
Hứa Tử Ngư ở trong bồn
tắm cảm thấy thoải mái hơn so với ở bên ngoài một chút, bụng của cô ở
trong nước cũng giảm bớt được phần nào trọng lượng, không cảm thấy nặng
nề nữa, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Thế nào, ở trong nước có thoải mái hơn không?”
“Ừh.” Hứa Tử Ngư gật đầu một cái, bắt được bàn tay của Tống Lương Thần, rất
không đàng hoàng mà lắc tay: “Lương Thần, anh đối với em thật tốt.”
“Ngốc quá, anh là chồng của em, anh không tốt với em thì còn đối tốt với ai đây?”
“Hắc hắc, đúng thế.”
Tống Lương Thần kéo cái ghế qua ngồi ở bên cạnh bồn tắm, mở vòi sen đồng
thời đưa tay thử độ ấm của nước, sau đó mới xịt nước lên tóc của Hứa Tử
Ngư, anh cúi đầu hỏi: “Nước như vậy đã đủ ấm chưa?” Hứa Tử Ngư gật đầu
nói: “Như vậy là vừa rồi.” Tống Lương Thần dùng vòi sen xịt ướt mái tóc
dài của cô, sau đó nhẹ nhàng bôi dầu gội đầu lên tóc, hiện tại Hứa Tử
Ngư giống như con mèo nhỏ vậy, chỉ việc hé mắt hưởng thụ sự phục vụ này. Tống Lương Thần buồn cười ngắt chóp mũi của cô một cái, bọt xà phòng
màu trắng bám đầy trên lỗ mũi cô.
“Anh dám ăn hiếp em!” Hứa Tử
Ngư ở trong nước đưa hai tay ra vịn lấy bả vai của Tống Lương Thần, mê
hoặc mà nói: “Lại đây, để bà trả thù xem nào.”
Tay của Tống Lương Thần cũng không ngừng hoạt động, mở vòi sen ra xịt về phía tóc, bọt xà
phòng từ đầu chảy xuống phía dưới bồn tắm, Hứa Tử Ngư mượn sức của Tống
Lương Thần mà ngẩng đầu lên, môi của cô chậm rãi di chuyển lướt qua môi
của anh, chỉ thêm 1cm nữa thôi là chạm đến, nhưng cô lại dừng lại.
Mới vừa rồi Tống Lương Thần còn rất bình tĩnh, nay lại bị mỹ nữ trong bồn
tắm quyến rũ cho nên nhất thời có chút xúc động, vòi sen vẫn còn xả
nước, nhưng nay lại xịt lung tung ở bên ngoài bồn tắm. Hứa Tử Ngư giương mắt lên nhìn vào mắt của anh, ánh mắt của hai người gi¬ao nhau giằng co với nhau, miệng cũng chậm rãi mà nhích lại gần, gần thêm chút, gần hơn
nữa, đột nhiên, môi lại không chạm môi như anh đã nghĩ, mà chính xác là
chóp mũi của cô cạ vào chóp mũi của anh, sau đó Hứa Tử Ngư liền trưng ra một nụ cười gian rồi lui trở lại, cô tiếp tục thoải mái tựa vào vách
bồn tắm. Hắc hắc, hiện tại toàn bộ bọt xà phòng nay đã chuyển sang mũi
của Tống Lương Thần rồi.
Quả thật Tống Lương Thần cũng hết cách
với Hứa Tử Ngư, bác sĩ nói không nên để cho cô quá kích động, anh chỉ sợ va chạm quá mức thân thiết sẽ dẫn đến chuyện lau súng cướp cò, cho nên
không thể làm gì khác hơn là cố gắng chịu đựng sự khó chịu ở nơi nào đó, trấn định mà tiếp tục công việc xịt nước của mình. Anh dùng nước xả
sạch bọt trên đầu của Hứa Tử Ngư, cầm lấy cái khăn lông giúp cô trùm
tóc. Sau đó lại giúp cô cọ rửa những vị trí mà Hứa Tử Ngư không với đến
được, toàn thân của Hứa Tử Ngư đều là thịt nhột, chạm đến chỗ nào cũng
cảm thấy nhột cả, bị anh kéo trở về cũng không ngồi đàng hoàng, Tống
Lương Thần cũng chờ cô ở trong nước nghịch đủ rồi mới bế cô ra khỏi bồn
tắm. Dùng cái khăn lông to bao lấy người, sau đó mới bế cô ra đặt lên
trên giường.
Cầm lấy cái quần lót sạch sẽ dành cho phụ nữ mang
thai, sau khi đã giúp cô mặc đồ ngủ xong, anh nghiêm túc lấy máy sấy tóc ra sấy cho cô. Hứa Tử Ngư ngẩng đầu nhìn Tống Lương Thần, từ góc độ này cô có thể nhìn thấy vết sẹo trên đầu của anh rất là rõ ràng. Kể từ sau
khi cô trở về thành phố B, mỗi ngày dưới sự giám sát của cô, anh cũng
đều ngoan ngoãn ăn cơm cho nên thân thể cũng tốt lên rất nhiều, mới có
thể khôi phục lại được như vậy.
Sau khi tháo băng ở trên đầu ra,
thì trên đó xuất hiện một vết sẹo dài khoảng 3-4cm, bác sĩ nói nếu như
khôi phục tốt, thì đến mùa hè sang năm có thể đến bệnh viện làm thẩm mỹ, hoặc là ra nước ngoài xóa sẹo, lúc đó Tống Lương Thần cự tuyệt tại chỗ. Hứa Tử Ngư vươn tay nhẹ nhàng sờ vết sẹo đó, thêm vết sẹo này mặc dù có chút khí phách nhưng cô vẫn không nhịn được mà đau lòng. Tống Lương
Thần thấy mắt của cô buồn buồn, anh tắt máy sấy rồi nói: “Chẳng phải anh đã nói với em rồi sao, cũng không còn đau nữa rồi.”
“Em đau lòng thì kệ em, ai cần anh lo chứ.” Hứa Tử Ngư nghĩ đến tình huống khi đó
cảm thấy có chút sợ. Một người có cuộc sống quy củ như Tống Lương Thần
đây, từ khi cô sống chung một chỗ với anh cũng chưa thấy anh vượt qua
đèn đỏ lần nào, thế nhưng nay lại bởi vì mệt mỏi mà lại xảy ra tại nạn
xe cộ. Ngoài ra còn phải chăm sóc cho mình nữa, ba bữa cơm, Tống Lương
Thần đều cẩn thận lên kế hoạch cô sẽ ăn cái gì. Đây cũng là bởi vì hậu
quả mặc kệ mọi chuyện mà bỏ chạy của cô, mỗi lần nghĩ đến chuyện này Hứa Tử Ngư liền tự trách bản thân mình.
“Được rồi được rồi, chẳng phải anh đã rất tốt rồi sao?”
“Về sau anh đừng làm như vậy nữa được không, Lương Thần? Anh như vậy thì chi bằng để em . . . . . .”
Tống Lương Thần vội vàng chặn miệng của cô: “Cũng sắp làm mẹ người ta rồi, đừng nói hưu nói vượn nữa.”
“Vậy anh hãy đồng ý với em đi, từ nay về sau đừng cố ý làm mình bị thương
tổn nữa.” Hứa Tử Ngư nghiêng bụng, đưa tay ra sức ôm lấy hông của anh,
mặt của cô áp vào lớp quần áo của anh, giọng buồn buồn nói: “Anh như vậy em sẽ rất là đau lòng đó.”
“Anh đồng ý với em.” Tống Lương Thần đưa tay sờ sờ tóc của cô, hôn lên trán của cô mà nói: “Tóc khô rồi, đã muốn ngủ chưa?”
“Chưa đâu, em muốn đọc tiểu thuyết một chút nữa, em cũng chưa thấy buồn ngủ.” Bây giờ bụng của Hứa Tử Ngư đã rất lớn, trước đây cô rất thích nằm
ngửa, nhưng bây giờ nếu nằm ngửa, bụng của cô cũng không có điểm tựa
đồng thời cũng không chịu nổi áp lực của sức nặng. Cho nên cô đành nằm
nghiêng về bên trái, bụng của cô liền tựa trên mặt giường, mặc dù phụ nữ mang thai bình thường ngủ cũng ôm gối ôm để ngủ nhưng đều là không được thoải mái, cho nên anh thích đợi đến khi cô ngủ rồi anh mới lên giường
ngủ, như vậy cũng sẽ không quá khó chịu rồi.
Tống Lương Thần gật
đầu một cái, đưa một cuốn tiểu thuyết cho cô, sau đó anh xoay người đi
vào phòng tắm. Sau khi đóng cửa lại, anh bất đắc dĩ lấy tay giúp mình tự giải quyết vấn đề đã xuất hiện từ lâu, Hứa Tử Ngư đọc sách cũng cảm
thấy có chút mệt nhọc, căn bản cô cũng không có nghe thấy tiếng thở dốc
ẩn nhẫn của Tống Lương Thần ở bên trong phòng tắm.
Tống Lương
Thần giải quyết ở trong phòng tắm xong, lúc quay trở lại Hứa Tử Ngư vẫn
còn dựa trên thành giường, cô ngủ từ lúc nào mà cái đầu gật gật xuống
giống như gà mổ thóc vậy, còn cuốn truyện trên tay cũng đã sắp rớt xuống đến nơi rồi. Anh tắt đèn lớn ở trong phòng, chỉ chừa lại cái đèn ngủ
màu cam ở đầu giường, nhẹ nhàng lấy cuốn sách trên tay của cô để qua một bên, anh rón rén lên giường đem cô ôm vào trong ngực của mình, đắp cái
chăn tơ tằm lên người cô, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ giống như dỗ cô vào
giấc ngủ vậy.
Hứa Tử Ngư lầu bầu một tiếng, chui vào trong ngực
của anh mà cọ cọ, tìm một tư thế thoải mái mà ngủ tiếp. Tống Lương Thần
lẳng lặng ngồi thêm một lát, nhìn cô chìm vào giấc ngủ, mới nhẹ nhàng
đem cái gối đặt dưới đầu của cô, cẩn thận lấy cái gối ôm của phụ nữ mang thai đệm bên cạnh người của cô.
Hứa Tử Ngư chìm vào giấc ngủ, Tống Lương Thần cúi đầu hôn lên trán cô một cái, tắt đèn ngủ.
Rạng sáng khi Tống Lương Thần tỉnh lại, tay của anh chạm qua phần giường bên cạnh phát hiện bên đó rất là lạnh. Anh liền ngồi dậy mở đèn ngủ lên,
chỗ nằm của Hứa Tử Ngư chỉ có một cái gối ôm mà thôi, đầu óc của anh nổ
một tiếng vang lớn, anh đứng dậy chạy đến phòng vệ sinh, bên trong không có ai cả. Lại chạy đến phòng bếp, cũng không có người. Chạy xuống lầu,
phòng khách lầu một cũng không thấy người. Anh lập tức cảm thấy bối rối, mở cửa phòng chạy ra ngoài gọi: “Hứa Tử Ngư, Hứa Tử Ngư. . . . . .” Một mình anh đứng ở trong sân rộng rãi, bóng dáng của anh dưới ánh đèn
đường dường như có chút vô dụng.
Cô ấy lại bỏ đi nữa rồi.
Tống Lương Thần sững sờ đứng ở giữa sân, chợt phát hiện không khí mùa thu
dày đặc bao trùm. Anh chậm rãi ngồi xuống đất dưới cái đèn đường, thế
gian này cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình anh mà thôi.
“Lương
Thần, sao anh lại ngồi ở đây vậy?” Ngủ không ngon, nửa đêm Hứa Tử Ngư
tỉnh lại đến phòng trẻ viết vài dòng nhật ký, vừa nãy cô nghe ai đó gọi
tên của mình, cô còn tưởng là ảo giác, từ trên cửa sổ cô trông thấy Tống Lương Thần đang mất hồn ngồi ở trong sân khiến cho cô sợ hết hồn. Cô đỡ eo đi đến bên cạnh anh, đưa tay kéo áo của Tống Lương Thần: “Lương
Thần, em đều ở trong nhà mà, cũng không có đi ra ngoài. Anh mau vào nhà
đi, chứ không sẽ lạnh đấy.”
“Tiểu Ngư?” Tống Lương Thần ngẩng đầu nhìn cô, nhìn ánh mắt mê mang của cô trái tim của anh như bị người khác nhéo một cái. Tống Lương Thần chợt nhận ra cô cũng chỉ mặc một cái áo
ngủ mà đi ra sân, anh liền vội vàng đứng dậy đỡ cô vào nhà. Hứa Tử Ngư
nắm lấy tay của anh rồi nói: “Lương Thần, anh nhìn em đây.”
Tống
Lương Thần quay đầu lại, Hứa Tử Ngư tiến lên ngẩng đầu nhìn anh, rất
nghiêm túc mà nói: “Lương Thần, em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa, em
bảo đảm đó.”
Tống Lương Thần gật đầu một cái trả lời: “Ừh. Anh biết rồi.”
“Ngốc quá, vậy sao anh còn chạy ra đây làm gì, cũng không biết khoác thêm một cái áo nữa, ở ngoài này rất lạnh đó!”
“Ai bảo trước đó em làm anh sợ chứ.” Tống Lương Thần ôm lấy Hứa Tử Ngư rồi
nói: “Em cứ chờ đi, xem sau này anh sẽ thu thập em như thế nào đây.”
“Em sợ anh sao.” Hứa Tử Ngư ôm cổ của anh, giọng nói có chút dương dương tự đắc, hả hê đung đưa.
Hai người sánh bước từ từ đi vào nhà, sau đó khóa cửa lại. Mặc dù buổi sáng sớm của cuối tháng 9, không khí có chút lạnh, nhưng ở trong nhà vẫn
luôn ấm áp.