Nhận được điện thoại của Rita, Hứa Tử Ngư cảm thấy rất ngạc nhiên.
Trong ấn tượng của cô, thì phải có chuyện bất đắc dĩ lắm Rita mới đến tìm cô, hai người toàn bộ cũng chưa nói quá mười câu, ngoài ra giọng nói của cô ấy đều mang vẻ lạnh lùng và bức người nữa. Thế nhưng lần này giọng của
cô ấy lại có chút hoảng hốt, mặc dù cô ấy đã cố gắng kìm nén nhưng Hứa
Tử Ngư vẫn có thể cảm nhận được.
“Cô Hứa Tử Ngư, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Tìm tôi sao?”
“Đúng vậy, lát nữa tôi đến chỗ cô, có được không?”
“Ah, được được, cô cứ đến đây đi.”
Kể từ sau khi Hứa Tử Ngư về nhà nghỉ ngơi, trên căn bản Tống Lương Thần
đều là ở nhà xử lý công việc, lầu dưới có một phòng đọc sách bị anh dùng làm phòng làm việc, một tuần đều có vài nhân viên thân tín đến đây báo
cáo tình hình với Tống Lương Thần mấy lần, đều là bàn bạc chuyện công
việc cả, đáng tiếc trong những lần đó không hề thấy qua trợ lý Rita, Hứa Tử Ngư cũng lờ mờ hiểu ra tại sao hôm nay cô ấy lại muốn đến đây. Hôm
nay Tống Lương Thần có một hội nghị quan trọng nên không có ở nhà, vừa
mới rời khỏi nhà không bao lâu thì cô ấy nói sẽ đến, chẳng lẽ Rita không muốn cho Tống Lương Thần biết chuyện này?
Tốc độ của Rita tương
đối nhanh, chưa đến nửa giờ đã đến nơi. Cô ấy lái xe vào nhà để xe, sau
đó vội vã ôm một xấp tài liệu đi vào nhà.
Hứa Tử Ngư không nghĩ
tới tốc độ của Ri¬ta lại nhanh như vậy, Hứa Tử Ngư vẫn còn đang ở trong
phòng khách nói chuyện phiếm với bác sĩ gia đình Văn Đào mà Tống Lương
Thần mời về chăm sóc cho cô, sau khi Rita vào đến liền nói ngay: “Cô
Hứa, tôi có chuyện muốn nói riêng với cô.”
Hứa Tử Ngư nhìn Văn
Đào, sau đó ra hiệu cho anh ta tránh mặt một lát. Thật ra thì Văn Đào
chính là nội gián trong đoàn chuyên gia mà trước kia Đào Duy Hiên đã
nhắc đến, bị Đào Duy Hiên gọi đùa là “Thánh Thủ Phụ Khoa” nổi tiếng của
thành phố B. Nguyên nhân khiến anh ta ở lại cũng một phần là nhận sự phó thác của Đào Duy Hiên, ngoài ra thì là do tiếp xúc với Hứa Tử Ngư, anh
ta cảm thấy cô là một cô gái tốt, cho nên anh ta cũng đồng ý ngày ngày
đến xem xét tình hình của cô. Bác sĩ Văn Đào đứng dậy nói: “Vậy tôi đi
trước, có gì thì cứ gọi cho tôi.” Xoay người qua nhìn Rita mà nói: “Hiện tại phụ nữ mang thai rất cần tĩnh dưỡng và nghỉ ngơi, hy vọng cô sẽ
không bàn luận đến chủ đề quá bén nhọn.”
Rita không nói gì, Hứa Tử Ngư vội vàng đem Văn Đào đẩy ra ngoài.
“Rita, ngồi bên này¬ đi.” Hứa Tử Ngư chỉ vào cái ghế sa-lon bên cạnh, sau đó
rót cho cô ấy một ly nước rồi hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì không?”
“Tôi. . . . . .” Rita đứng đó có chút xấu hổ, cô ấy nói: “Thật ra thì cũng
không có chuyện gì cả, hay là để hôm khác nói cũng được.”
“Rita!” Hứa Tử Ngư thấy cô ấy xoay người muốn rời đi, cũng vội vàng gọi cô ấy
lại: “Chuyện này có liên quan đến Tống Lương Thần phải không?” Rita dừng bước.
“Không sao đâu, cô cứ nói đi.” Hứa Tử Ngư đứng dậy kéo cô
ấy ngồi xuống ghế sa-lon rồi nói: “Cô đừng nghe bác sĩ hù dọa, hiện tại
sức khỏe của tôi đã rất tốt rồi. Cho nên, có chuyện gì cô cứ nói đi.”
Rita do dự một lúc, rốt cuộc cũng nói: “Hôm trước tôi ở bên bộ phận Pháp Vụ
có xem được một phần tài liệu mà tổng giám đốc Tống đã ký duyệt . . . . . .”
Hứa Tử Ngư: “?”
Rita ngập ngừng, cuối cùng cũng đem
xấp tài liệu mà nãy giờ cô ấy nắm rất chặt trong tay, đưa cho Hứa Tử Ngư xem đồng thời nhẹ giọng nói: “Là di chúc của tổng giám đốc Tống.”
“Di chúc?” Hứa Tử Ngư kinh ngạc nhìn xấp tài liệu, trong ấn tượng của cô,
chỉ có người sắp chết mới lập di chúc mà thôi, chẳng lẽ Tống Lương Thần . . . . . . Nghĩ đến đây, Hứa Tử Ngư không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn
Rita.
“Cô yên tâm, tổng giám đốc Tống rất khỏe mạnh. Khi xảy ra
tại nạn cũng đã có làm xét nghiệm tổng quát rồi.” Rita hiểu vấn đề mà
Hứa Tử Ngư đang lo lắng, thật ra thì lúc cô ấy vừa trông thấy bản di
chúc này cô ấy cũng nghĩ giống như vậy, cho nên cô ấy đã đặc biệt hỏi
thăm Robyn về tình hình sức khỏe của tổng giám đốc Tống.
“Vậy. . . . . .” Hứa Tử Ngư vỗ ngực một cái, đề tài này quả thật có chút kích thích nha, khiến cô sợ hết hồn.
“Trước tiên cô xem nội dung ở bên trong đi, sau đó tôi sẽ giải thích với cô
sau.” Sau khi nghe Rita nói, Hứa Tử Ngư nhìn Rita rồi gật đầu một cái.
Sau khi cô ấy vừa nói dứt lời thì liền cúi đầu xuống không biết là đang
suy nghĩ cái gì nữa, nhưng đôi môi lại mím thật chặt, sắc mặt có chút
tái nhợt.
“Rita, hay là cô cởi áo khoác ra trước đi?”
“Àh? Được.” Rita lấy lại tinh thần, cởi cái áo khoác ra, xoay người mờ mịt
nhìn một lát. Hứa Tử Ngư vội vàng chỉ chỗ treo áo khoác cho cô ấy, sau
đó Rita bước đến cái tủ để áo và nón ở cửa chính phía bên phải.
Trong lòng của Hứa Tử Ngư khẽ thở dài một hơi, đưa tay mở bản di chúc ở trong tay ra xem. Đó là một bản di chúc pho¬to¬copy được in một cách vội
vàng, có chút nhòe nhưng cô ấy cũng không có in lại bản khác, có thể
tưởng tượng lúc đó Rita đã kinh hoảng đến mức nào.
“Người lập di chúc: Tống Lương Thần, nam, sinh ngày 3 tháng 1 năm 1983, mã số giấy CM¬ND: . . . . . .”
Hứa Tử Ngư đọc nội dung trong xấp tài liệu, vẻ mặt bình tĩnh của cô lúc nãy cũng từ từ thay đổi. Phần di chúc này viết rất rõ ràng, cũng là phong
cách của Tống Lương Thần, anh đem toàn bộ công ty, cổ phiếu, bất động
sản, tiền trong ngân hàng, nội dung thực nghiệp đầu tư được liệt kê cặn
kẽ trong danh sách, theo tỷ lệ, chủng loại đều nói rất cặn kẽ, nếu như
anh bất hạnh mà qua đời thì tài sản đó sẽ chia cho ai, thậm chí anh còn
ghi rõ ràng người thụ hưởng trong thời gian và trong gi¬ai đoạn nào nữa, còn có ghi do người nào phụ trách điều hành.
“Nhà kính ươm trồng hoa Tiểu Ngư, nằm ở số 23, khu X, thành phố B, chiếm diện tích 18
héc-ta (bao gồm cả hồ nước), tặng cho cha vợ của tôi là Hứa Gia Tường và mẹ vợ Triệu Mẫn, do Robyn thuộc tập đoàn Thời Hạ trực tiếp phụ trách hỗ trợ quản lý. . . . . .”
Hứa Tử Ngư chợt nhớ trước đó vài ngày
Tống Lương Thần hỏi cô, hiện tại bọn họ có điều kiện có thể giúp đỡ
người của Hứa gia, hỏi cô có muốn anh hỗ trợ về vật chất cho bên nhà cô
hay không. Hứa Tử Ngư cự tuyệt quyết liệt, đầu tiên là với tính tình
bướng bỉnh của ba mẹ cô thì chắc chắn sẽ không muốn nhận những vật chất
như vậy, cho dù là không giàu có gì nhưng bọn họ cảm thấy nhận sự giúp
đỡ ấy cũng không mấy tốt đẹp gì. Đối với ba mẹ mà nói cuộc sống ở nông
thôn cũng đã hơn nửa đời người rồi, hiện tại cũng coi như là có một cuộc sống khá đầy đủ rồi, nếu như bây giờ dư tiền thừa của, ngược lại sẽ
khiến cuộc sống của bọn họ trở nên ngổn ngang hơn.
“Cũng giống
như một người đang có cuộc sống bình thường và rất tốt đẹp, tự nhiên có
một món tiền lớn như vậy cũng không biết nên sử dụng số tiền ấy như thế
nào cho phải, cuối cùng rất nhiều người tự khiến cho cuộc sống của mình
trở nên rối loạn. Em cảm thấy hạnh phúc nhất chính là trạng thái, chính
là lấy thành quả của mình từng chút từng chút một thỏa mãn chính mình,
ừ, hiện tại gia đình của em cũng đã rất tốt rồi.” Hứa Tử Ngư dựa vào vai của Tống Lương Thần nói cả nửa ngày trời, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn Tống Lương Thần một chút, anh ôm Hứa Tử Ngư, sau đó hôn lên trán
cô một cái, mỉm cười nói: “Chỉ có Tiểu Ngư nhà ta nói đúng, là anh nghĩ
không chu đáo.”
Hứa Tử Ngư cắn cắn ngón tay, không muốn mình quá
mức luống cuống, nhưng có mấy giọt nước nhỏ lên xấp tài liệu đó. Anh vốn dĩ đều là như vậy cả, muốn tự bản thân mình sắp xếp những chuyện này
cho thật chu đáo, bên ngoài nhìn vào bộ dạng của anh vẫn là cứng nhắc,
nhưng thực tế lại không như vậy, anh rất biết suy nghĩ cho người khác.
“Hứa. . . . . . Hứa Tử Ngư, cô đừng có khóc, bác sĩ nói cô không nên quá kích động.” Tay chân của Rita có chút luống cuống rút khăn giấy ra đưa cho
Hứa Tử Ngư, Hứa Tử Ngư nhận lấy mà lau nước mắt, sau đó hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng cười nói: “Ngại quá, từ sau khi mang thai tôi rất dễ
xúc động.”
“Tôi thấy ngại quá, vừa nãy tôi cũng có nghĩ qua,
nhưng không ngờ lại ảnh hưởng đến tâm tình của cô, là tôi. . . . . .”
Rita nghẹn ngào quay mặt đi chỗ khác, khóe mắt có nhòe đi, sau đó mới
quay đầu lại nói: “Chuyện này, là tôi đã không bình tĩnh.”
“Không sao.” Hứa Tử Ngư nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay lạnh lẽo của Rita rồi nói: “Cám ơn cô đã nói cho tôi biết chuyện này.”
Hít một hơi thật sâu, Hứa Tử Ngư tiếp tục xem bản di chúc, trong đó lần
lượt từng cái tên được xuất hiện, có xa lạ có quen thuộc. Ít ra Hứa Tử
Ngư cũng cảm thấy quen thuộc. Hứa Tử Ngư lật đến trang cuối cùng, trên
đó viết: “Người lập di chúc: Tống Lương Thần.”
Bản copy còn có
chữ ký của Tống Lương Thần nữa, nét chữ cứng cáp tinh tế và lưu loát. Từ hồi học cấp 3 chữ viết của anh đã luyện được rất đẹp rồi, hiện tại nét
chữ này so với trước kia đã cứng cáp hơn rất nhiều.
Hứa Tử Ngư khép xấp tài liệu lại, chậm rãi nói: “Bản di chúc này mới được lập gần đây thôi sao?”
“Đúng vậy, là sau khi tổng giám đốc Tống khỏi bệnh mới gặp luật sư để trao
đổi và lập ra bản di chúc này.” Rita cầm lấy bản di chúc, lật tới một tờ trong xấp giấy đó, cô ấy nhấn mạnh: “Không biết cô có chú ý đến chỗ này hay không. Trong bản di chúc này có ghi rõ ràng và chia làm hai tình
huống, tình huống thứ nhất là: Trong thời gian cô mang thai đứa nhỏ,
trường hợp nếu cô qua đời trong lúc sinh nở, anh ấy cũng qua đời theo.
Còn tình huống thứ hai là: Trường hợp cô qua đời, tổng giám đốc Tống
cũng qua đời. Nhưng lại không có loại tình huống thứ ba. Cho nên, cô đã
hiểu ý của tôi chưa?”
Rita giương mắt lên nhìn Hứa Tử Ngư, Hứa Tử Ngư không nói gì cả. Hoặc có thể nói, hiện tại cô không biết nên nói
cái gì đây nữa, cô cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp mạnh, khiến cô
không còn sức lực để trả lời.
Rita không đợi Hứa Tử Ngư trả lời,
cô ấy tiếp tục nói: “Cho nên trong lòng tổng giám đốc Tống cũng đã chuẩn bị hết rồi, nếu như cô còn có chuyện ngoài ý muốn, ngài ấy sẽ cùng chết với cô.”
Ý nghĩ xấu nhất trong lòng của cô đã bị người đối diện
nói toạc ra, Hứa Tử Ngư có chút bối rối: “Cô yên tâm, tôi rất hiểu anh
ấy, mặc kệ là tình huống như thế nào, tôi cũng sẽ có cách khiến anh ấy
phải tiếp tục sống cho thật tốt . . . . . .”
“Vừa bắt đầu tôi
cũng nghĩ như vậy, tôi cũng là vì chuyện này cho nên mới đến đây.” Rita
ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Tử Ngư sau đó quan sát chung quanh căn phòng một lượt rồi nói: “Nhưng từ khi bước vào căn phòng này, từ sau cái giây
phút tôi trông thấy cô trở đi, tôi mới dần dần phát hiện hy vọng của tôi cũng không chỉ có như vậy thôi đâu, tôi đưa cho cô xem bản di chúc cũng không phải là vì cái này.” Gương mặt lạnh lùng của Rita thoáng xuất
hiện một nụ cười ấm áp, cảnh tượng trước mắt giống như Băng Sơn Tuyết
Liên nở rộ vậy: “Thật sự tôi chỉ muốn nói cho cô biết, mong cô phải chăm sóc cho bản thân mình thật tốt, thật tốt hơn nữa.”
Hứa Tử Ngư
nhìn Rita, cô biết Rita cũng rất yêu Tống Lương Thần, cũng vì vậy mà
trong lòng Hứa Tử Ngư đối với cô ấy có chút ngăn cách, nhưng đến hôm nay cô mới không thể không thừa nhận, có lẽ sâu trong lòng của Rita đã có
một cái nhìn khác.
Rita vừa dứt lời liền cầm xấp tài liệu đứng
dậy mà nói: “Hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe của cô, nếu như
thật là vậy, tôi phải xin lỗi hai người. . . . . .”
“Không có,
một chút cũng không hề có, ngược lại tôi cảm thấy cô như tiếp thêm động
lực cho tôi nữa, khiến cho mình phải sống cho thật tốt nữa.” Hứa Tử Ngư
đứng dậy nói: “Rita, rất cám ơn cô.”
Rita mỉm cười, xoay người
cầm lấy áo khoác lên sau đó bước ra cửa. Hứa Tử Ngư đưa mắt nhìn Rita
rời đi, ngồi lại trên ghế sa-lon cho đến khi bác sĩ Văn Đào từ trên lầu
bước xuống mới hồi hồn lại: “Thế nào, cơ thể có chỗ nào không thoải mái
hay không?”
Hứa Tử Ngư lắc đầu một cái, cười nói: “Không có, Rita chỉ là đến nhắc nhở tôi thôi.”
Sau khi Tống Lương Thần về đến nhà, đã theo thực đơn của chuyên gia dinh
dưỡng nấu xong bữa tối. Hứa Tử Ngư ngồi ở bên cạnh bàn ăn ngoan ngoãn
ngồi chờ, Tống Lương Thần vào nhà một lúc, rồi mới yêu cầu ôm bà xã.
Hứa Tử Ngư dính lên người của anh giống như con bạch tuộc vậy, Tống Lương
Thần thuận thế ôm lấy cô, sau đó cân nhắc mà nói: “Vợ của anh hình như
nặng thêm 2kg nha, hiện tại thịt heo rất có giá, có thể đem đi bán rồi.”
Hứa Tử Ngư chu miệng nhìn anh, không có bất kỳ phản bác nào mà là ngẩng đầu hôn lên môi của anh. Tống Lương Thần được sủng mà kinh ngạc, cẩn thận
đặt cô lên ghế so¬fa sau đó đáp lại nụ hôn của cô, sau đó nói: “Ngoan,
muốn chiếm tiện nghi của ông xã thì sau này còn có rất nhiều cơ hội,
chúng ta đi ăn cơm trước đi.”
“Em không muốn ăn cơm, em muốn
hôn.” Hứa Tử Ngư lôi kéo cổ của anh chết sống không chịu buông, Tống
Lương Thần cười, cẩn thận ôm cô vào lòng, nhỏ giọng nói ở bên tai cô:
“Bà xã ngoan, em tha cho anh đi, anh sợ mình không thể kìm giữ được. . . . . .”
Lúc nói chuyện, hơi thở của anh phả vào tai của Hứa Tử
Ngư, khiến cho mặt của cô đỏ như gấc, rốt cuộc cô cũng là buông anh ra,
cô đưa tay giữ lấy mặt của anh, nhìn vào đôi mắt của anh mà nói: “Được
rồi, vậy sau này nhớ trả lại cho em nha.”
“Được rồi, em muốn bao
nhiêu cũng được, bảo đảm em sẽ hài lòng. Được rồi, chúng ta mau đi ăn
cơm thôi.” Tống Lương Thần lôi kéo Hứa Tử Ngư đứng dậy, đỡ cô đứng dậy.
Hứa Tử Ngư cũng không nhắc đến chuyện di chúc gì cả, cũng giống như
chuyện trước đó vài ngày cô phát hiện anh đem phương án thu mua Giải thị đổi thành một phương pháp khác hợp lý hơn.
Nếu có ai hỏi điều gì khiến cho Hứa Tử Ngư cảm thấy hạnh phúc nhất trên đời, thì đó chính là khi cô yêu Tống Lương Thần này đây.