“Lương Thần, anh có quen biết tác giả của cuốn tiểu thuyết này không?” Hứa Tử
Ngư dựa vào xích đu, giơ cuốn tiểu thuyết trên tay lên, Tống Lương Thần
đang vùi đầu vào trong tài liệu cũng dừng lại ngẩn đầu lên nhìn một
chút: “Nhĩ Đông? Chưa có nghe qua nha.”
“Kỳ lạ thật.” Hứa Tử Ngư
để cuốn sách trong tay xuống, sao cô càng đọc càng cảm thấy nhân vật
trong truyện này lại giống hai người bọn họ vậy, nhất là nội dung của
phần một, rất giống với những chuyện mà bọn họ trải qua, có khác thì
cũng khác một chút mà thôi. Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?
“Vậy anh có đọc qua cuốn sách này chưa?”
Tống Lương Thần trả lời: “Không có, anh chẳng bao giờ đọc truyện tiểu thuyết ngôn tình cả.”
Hứa Tử Ngư: “. . . . . . Vậy tại sao anh lại mua nhiều như vậy làm gì chứ, cả một cái kệ sách lớn?”
Tống Lương Thần ngẩng đầu nhìn đống sách của Hứa Tử Ngư ở trong phòng, chiếm hết cả một dãy tường, mặt của anh không đổi tim cũng không đập nhanh mà nói: “Câu cá, muốn câu cá thì phải chuẩn bị mồi câu chứ.”
“Tống
Lương Thần!” Hứa Tử Ngư tức giận, làm bộ muốn dùng sách để đập anh. Tống Lương Thần cười to đến nỗi không nhịn được nữa, liền vội vàng đứng dậy
đi tới trước mặt cô.
“Ngốc quá, là anh sợ em đến đây không có gì
làm sẽ buồn chán, cho nên mới mua.” Tống Lương Thần ngồi xổm xuống nhìn
Hứa Tử Ngư, giở tính nhõng nhẽo của trẻ con mà nói: “Nhức đầu quá, mau
giúp anh xoa được không?”
“Đầu lại đau à?” Hứa Tử Ngư nghe anh
nói như vậy vội vàng đặt sách sang một bên, đưa tay xoa lên hai bên
huyệt thái dương cho Tống Lương Thần, kỹ thuật có vẻ tiến bộ hơn trước
rất nhiều rồi.
“Không có sao, chỉ là hơi mệt mà thôi.”
“Vậy anh cũng đừng làm quá sức, chỉ mới khôi phục chưa được bao lâu.”
“Yên tâm đi.” Tống Lương Thần nắm lấy tay của Hứa Tử Ngư: “Những ngày đó đã
qua, sau này có thể ngày ngày cùng em rồi.” Hứa Tử Ngư gật đầu đồng
tình, Tống Lương Thần đứng dậy nhìn đồng hồ: “Bốn giờ hơn rồi, uống chút sữa chua nhé?”
“Ừh, được, em muốn uống sữa chua dâu tây.”
“Được thôi.” Tống Lương Thần ngắt lỗ mũi của cô, xoay người bước ra khỏi phòng.
Nếu như hiện tại hỏi Hứa Tử Ngư khâm phục Tống Lương Thần chuyện gì nhất,
thì cô nhất định sẽ trả lời là: “Rất dụng tâm.” Ở phòng đọc sách, trên
bàn làm việc của anh có dán một bảng ex¬cel, trên đó có ghi chi tiết
thời gian cần bổ sung dinh dưỡng, những thức ăn nào của từng thời điểm
trong ngày và trong tuần của Hứa Tử Ngư, mặc kệ là anh đang bận đến mức
nào, anh cũng đều đúng giờ nhắc nhở cô nên ăn món gì.
Điện thoại
di động chợt vang lên, Hứa Tử Ngư đứng dậy chậm rãi bước tới. Còn 6 tuần nữa là đến ngày dự sinh rồi, bụng của cô bây giờ to giống như một quả
bóng vậy, mỗi khi cô đi bộ cũng đều lo lắng bụng của mình đột nhiên sẽ
rớt xuống, cho nên cô luôn phải dùng một tay kia để đỡ cái bụng của
mình. Đầu dây bên kia cũng rất kiên nhẫn, cô chậm rãi tốn sức bước qua
cũng mất hết nửa ngày, cô tìm điện thoại của mình dưới đống tài liệu
kia, là Tiểu Bạch gọi đến: “Tiểu Bạch, sao vậy?”
Người phụ nữ ở
đầu dây bên kia ấp a ấp úng, cuối cùng mới rầm rì nói: “Chị Ngư, em nhớ
chị quá, ngày mai chúng ta gặp mặt một chút có được hay không?”
“Đi ra ngoài sao?” Hứa Tử Ngư có chút khó xử, sau khi tiết trời có chút hơi lạnh cô cũng rất ít khi đi ra ngoài, không biết Tống Lương Thần có đồng ý hay không.
“Kêu anh Tống đi cùng nữa nha. . . . . .”
“Lương Thần, anh ấy rất bận . . . . . .”
“Sao thế?” Tống Lương Thần bưng sữa chua vào phòng, thấy Hứa Tử Ngư đăm chiêu.
“Ah, Lương Thần qua đây đi, em muốn hỏi ý kiến của anh một chút” Hứa Tử Ngư
che điện thoại lại nói với Tống Lương Thần: “Tiểu Bạch muốn hẹn em ra
ngoài gặp mặt đấy.”
“Được thôi, anh sẽ đưa em đi.”
“Sao? Có thể đi à?”
“Dĩ nhiên là có thể, gần đây thời tiết cũng không tệ, cũng nên đi ra ngoài hóng mát một chút chứ.”
“Ừh!” Hứa Tử Ngư vui vẻ cười cười, đưa điện thoại lại gần mà nói: “Tiểu Bạch, chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu đây?”
“Đối diện nhà chị có một công viên Hồ Nguyệt Nha, gần nơi đó có một phòng cà phê cũng không tệ nha.”
“Được, vậy chúng ta cũng không cần phải lái xe nữa. . . . . .”
Kể từ sau khi xuất viện, cũng đã rất lâu rồi Hứa Tử Ngư không có đi chơi, lần này có thể đi ra ngoài cô cảm thấy rất vui.
Cuối tháng 11 nhiệt độ cũng không nói là lạnh lắm, hôm nay ánh nắng mặt trời rất rực rỡ, gió thu cũng không lạnh chút nào. Tống Lương Thần mặc một
cái áo khoác đơn giản màu đen, chiếc khăn quàng cổ carô vắt lỏng lẻo
trên cổ, vẻ đẹp trai khiến người khác mê mẩn; Hứa Tử Ngư mặc một cái áo
lông màu trắng làm bằng sợi tổng hợp vừa ấm cùng vừa mềm mại, phối hợp
với một cái áo đầm bầu không tay màu đỏ, cộng thêm vớ chân màu đen, còn
choàng thêm cái khăn quàng cổ giống của Tống Lương Thần, cả người cô
căng tròn giống hệt một con gà công nghiệp mới được ấp nở ra vậy.
Công viên Hồ Nguyệt Nha cách nhà hai người không đến 1km, trên đường đi có
trồng hai hàng cây Ngô Đồng Pháp cao to, cho nên dù là hẹn vào buổi trưa nhưng họ cũng quyết định nắm tay nhau từ từ đi tản bộ.
Dọc đường đi cô thấy có người ngồi trên ghế dài tụ tập hai ba người nào là uống
nước, nói chuyện phiếm, còn người già vai kề vai ngồi đó phơi nắng, tâm
tình của Hứa Tử Ngư rất tốt, nắm lấy tay của Tống Lương Thần lúc ẩn lúc
hiện.
Một chiếc xe chở du khách chậm rãi chạy qua, Hứa Tử Ngư
kinh ngạc nghiêng đầu, cô có hoa mắt không? Trên sườn xe có một tấm hình áp phích to trông sao giống mình quá vậy? Đây là cái gì đây, một bộ
phim mới ra lò hả?
“Sao vậy?” Tống Lương Thần dừng lại cười cười nhìn cô, cô xoay người nói: “Không có việc gì không có việc gì, nhìn lầm rồi.”
“Ngốc quá!” Tống Lương Thần cưng chìu vén tóc của cô ra sau tai, bàn tay kia
cẩn thận vòng qua sau lưng Hứa Tử Ngư, nhẹ nhàng ôm lấy cô cùng nhau đi
về phía trước.
Bảng chỉ đường màu nâu mang phong cách Châu Âu,
mũi tên chỉ hướng công viên Hồ Nguyệt Nha, nhưng mà chờ một chút, Hứa Tử Ngư chỉ vào cái bảng hiệu rồi nói: “Lương Thần anh xem đi, tấm bảng này người ta làm quá lãng mạn rồi, ở phía trên còn viết chữ I love you
nữa.”
“Viết cái gì?”
“I love you đó!”
“Ừ, anh cũng yêu em.” (diepdiep: ha ha đê tiện thật)
Khi Hứa Tử Ngư phản ứng kịp thì đã nhận ra mình bị lừa thổ lộ trước, cô đỏ
mặt làm bộ muốn buông tay Tống Lương Thần, nhưng tay của cô lại bị anh
chộp lại nắm lấy thật chặt, cảm giác vui vẻ ấm áp lan tỏa từ đầu ngón
tay chạy thẳng đến tim.
“Ghét quá, không thèm để ý đến anh nữa.”
Hứa Tử Ngư mặc dù mạnh miệng, nhưng thái độ cũng là gạt người mà thôi,
nở nụ cười đến tận mang tai rồi.
Hai đứa nhỏ khoản chừng sáu bảy
tuổi đùa giỡn trên sân cỏ ở bên cạnh bọn họ chạy qua, bé trai hơi lớn
hơn một chút nói: “Cậu mới đi nhà trẻ, nên cậu nhỏ hơn tôi.”
“Ai
nói chứ, tôi biết chữ nhiều hơn cậu, cho nên không thèm gọi cậu là anh
đâu.” Cô bé có đôi mắt đen nhánh khinh thường quay đầu đi chỗ khác, đồng thời nhặt một chiếc lá cây ngô đồng ở trên bãi cỏ lên.
“Ai nói,
tôi biết nhiều chữ hơn cậu đó.” Cậu bé đó nhanh nhẹn ngồi xổm xuống mà
nói: “Tôi nói thật đó, mấy chữ trên tấm bảng hiệu kia tôi đều đọc được
hết đó.”
Cô bé quay đầu lại nhìn một chút rồi nói: “Gạt người.”
“Không lừa cậu đâu, cậu nghe nè, Hứa - Tử - Ngư, anh – thấy - em, có đúng hay không?”
“Ha ha, không đúng, không đúng rồi, mà phải đọc là Hứa Tử Ngư, anh yêu em!”
“Hả?” Hứa Tử Ngư mơ hồ nghe thấy cô bé ở sau lưng dùng giọng thanh thúy để
thổ lộ, cô kinh ngạc quay người sang nhìn, nhưng hai đứa nhỏ đó đã cao
chạy xa bay rồi.
Hứa Tử Ngư xoay người lại, bày tỏ mình đã nghe nhầm, nhưng lúc nãy hình như cô nghe thấy rõ ràng mà.
“Ha ha, cô bé ngốc.” Tống Lương Thần im lặng nắm tay Hứa Tử Ngư đi về phía
trước. Nếu như nhìn kỹ có thể phát hiện ra, cách đó không xa ở trước cửa rạp chiếu phim, nằm xen lẫn ở trong những tấm quảng cáo《Har¬ry Pot¬ter
cùng tử vong thánh khí hạ》, 《Trans¬form¬ers 3》, 《Đại Trinh Thám Holmes 》 . . . . Nhưng khiến người ta hoa cả mắt chính là tấm biển quảng cáo cực lớn nằm ở chính giữa kia, tấm bảng đó thiết kế cực kỳ bắt mắt, trên
bảng có hình một cô gái với nụ cười rất vui vẻ. Ở bên cạnh còn viết 6
chữ cực lớn: “Hứa Tử Ngư, anh yêu em”, ở phía dưới còn ký tên “Lương
Thần” nữa.
Lúc sắp đến cửa công viên, Hứa Tử Ngư dần dần cảm thấy mấy người ngồi trên ghế của công viên thật kỳ lạ, bọn họ đều là dùng
ánh mắt kinh ngạc hoặc là mỉm cười ngưỡng mộ mà nhìn bọn họ. Cô quay đầu lại nhìn Tống Lương Thần, thật sự là rất đẹp trai. Cô lại cúi đầu nhìn
bản thân mình một chút, ưm chỉ là thấy cái bụng bự mà thôi, cũng không
nhìn thấy chân đâu cả.
“Lương Thần, trên mặt của em có dính gì
không? Có phải tóc của em bị rối hay không vậy? Hay là quần áo của em có vấn đề gì?” Hứa Tử Ngư xích lại thật gần Tống Lương Thần sau đó nhỏ
giọng hỏi, Tống Lương Thần cũng rất phối hợp, quan sát từ đầu nhìn đến
chân rồi nói: “Quả thật có chỗ không đúng.”
“Thiệt hay giả, ở đâu vậy?”
“Cũng sắp làm mẹ người ta rồi mà còn đáng yêu như vậy, dẫn ra ngoài rất không yên tâm nha!”
“Ai nha, anh. . . . . .” Hứa Tử Ngư định nói gì đó, nhưng chợt thấy một
chiếc xe buýt chạy ngang qua, bên hông sườn xe có treo một tấm bảng
quảng cáo, giống y chang tấm hình lúc nãy cô trông thấy, cô cẩn thận
nheo đôi mắt cận thị của mình lại mà nhìn, xác định trên đó là một tấm
hình, bên cạnh còn ghi mấy chữ, nếu cô không nhìn nhầm thì thì đó chính
là: “Hứa Tử Ngư, anh yêu em”. Ở phía dưới một chút có ghi 2 chữ, hình
như là “Lương Thần”.
“Lương Thần?” Hứa Tử Ngư từ từ dừng bước,
nhìn sườn xe của chiếc xe kia, chiếc xe chạy ngang qua, hình ảnh trên
chiếc xe buýt đó giống y như tấm hình quảng cáo đó, Hứa Tử Ngư nhìn
chung quanh bốn phía, tòa cao ốc cách đó không xa cũng đang treo tấm ảnh quảng cáo đó.
“Đây là sao, sao lại có nhiều như vậy. . . . . .”
Hứa Tử Ngư quay đầu nhìn Tống Lương Thần đồng thời cũng muốn anh chứng
thực, khi nói chuyện lỗ mũi cũng có chút chua chua, Tống Lương Thần vội
vàng khom lưng bế cô lên rồi nói: “Ngốc quá, cười một cái đi nào, chúng
ta cùng nhau đi công viên thôi.”
Tống Lương Thần còn nhớ cô tốt
nghiệp ngành quảng cáo, cho nên mới nghĩ ra cách dùng hình ảnh quảng cáo để dụ dỗ Hứa Tử Ngư, thật sự là không lãng mạn thì thôi đó, một sáng
kiến mới mẻ cùng hiệu quả kinh người. Nào là từ sườn xe buýt, cột mốc
quảng cáo, cho đến tòa nhà cao tầng, khắp nơi đều là hình ảnh của Hứa Tử Ngư cả, Hứa Tử Ngư theo Tống Lương Thần đến quán cà phê đã hẹn với Tiểu Bạch. Quán cà phê này rất lớn nhưng mà cũng không có bao nhiêu người,
hình như Tiểu Bạch còn chưa có đến nữa, sau khi Tống Lương Thần giúp Hứa Tử Ngư ngồi vào ghế thì cô liền nhận được điện thoại của Tiểu Bạch, cô
ấy nói là định vị GPS của cô ấy không được tốt, cho nên bị lạc trong
công viên, muốn nhờ Tống Lương Thần đến giúp cô ấy. Hứa Tử Ngư im lặng
đưa di động cho Tống Lương Thần, Tống Lương Thần nhận lấy điện thoại sau khi trả lời hai câu liền đi, trước khi đi đón Tiểu Bạch, anh liền gọi
một ly nước cho Hứa Tử Ngư.
Nước uống đem lên rất nhanh, Hứa Tử
Ngư đang bận đắm chìm trong niềm vui và xúc động vừa rồi, căn bản cũng
không phát hiện người trong quán cà phê mỗi lúc một đông. Vốn dĩ ánh đèn cũng hơi tối, sau thì lại càng tối hơn. Cho đến khi ánh đèn màu cam của khán đài phía Bắc trong quán cà phê chậm rãi sáng lên.
Tiếng đàn du dương của Vi¬olin chậm rãi vang lên, gi¬ai điệu quen thuộc khiến cho Hứa Tử Ngư kinh ngạc ngẩng đầu lên, trên sân khấu là hình ảnh một người đàn ông cao lớn rất anh tuấn, dưới ánh sáng của đèn, ánh mắt đó rất dịu dàng nhìn về phía cô. Tống Lương Thần, Vi¬olin, và Kanon?
Hứa Tử Ngư lấy tay đỡ bụng đứng dậy, rốt cuộc mới hiểu ra Tiểu Bạch chính là
đồng bọn của Tống Lương Thần, chuyện ngày hôm nay có lẽ bọn họ đã sớm có kế hoạch thật tốt rồi. Mà cô cũng đoán biết vì sao lúc này Tống Lương
Thần lại phải làm như vậy rồi, cũng giống như việc vì sao anh lập di
chúc sớm, vì sao lại vội vàng đem toàn bộ sản nghiệp đầu tay sắp xếp ổn
thỏa xong xuôi.
Cô hít một hơi thật sâu nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, một người kiên cường cùng nhẫn nại như vậy, một mặt thì cười
nói với người vợ không biết giờ phút nào sẽ rời khỏi anh, một mặt thì
lập di chúc cho bản thân mình, tất cả anh đều đã chuẩn bị kỹ cho những
tình huống đáng sợ? Tống Lương Thần của cô, Tống Lương Thần kiên cường
mà mềm mại, phải làm như thế nào mới có thể bảo vệ được anh đây?
Kỹ thuật kéo đàn Vi¬olin của Tống Lương Thần cũng không khá lắm, cho nên
phải vừa nhìn vào bảng khúc phổ dán trên bàn vừa kéo, anh mím môi bộ
dáng chăm chú thật rất dễ thương, Hứa Tử Ngư không nhịn được cười ra
thành tiếng, nhưng mà nước mắt cũng theo khóe mắt mà chậm rãi lăn xuống. Trình diễn bằng Vi¬olin âm phù không mãnh liệt giống như Pi¬ano, nhưng
mà trong tiếng đàn lại mang theo một chút dịu dàng và uyển chuyển, nếu
như nói Pi¬ano là bầu trời mùa hè nắng chói lọi, thì Vi¬olin lại giống
như là ánh nắng của mùa đông nhẹ nhàng mà có chút ấm áp.
Hứa Tử
Ngư đưa tay lau nước mắt, cho đến nốt nhạc cuối cùng chậm rãi kết thúc,
Tống Lương Thần để cây đàn Vi¬olin xuống, sau đó thẳng một đường đi về
phía cô, Tống Lương Thần quỳ một chân trước mặt cô, bên tay phải cầm cái hộp nhỏ bằng nhung màu xanh dương, sau đó nhẹ nhàng mở ra.
Hai
chiếc Kim Cô Chú nằm ở bên trong, một lớn một nhỏ, anh ngẩng đầu lên
dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn cô, với nụ cười dịu dàng anh nói:
“Tiểu Ngư, con người anh không quá lãng mạn, lúc đầu chúng ta đi đăng ký kết hôn, anh cũng chưa có chính thức cầu hôn với em. Còn nữa, anh cũng
không biết đánh đàn dương cầm, anh luyện kéo Violin nhiều năm như vậy
giờ mới dám kéo cho em nghe. Tiểu Ngư, anh chỉ muốn nói cho em biết, anh yêu em. Cám ơn em đã gả cho anh.”
Nước mắt của Hứa Tử Ngư khiến
cho tầm mắt của cô mơ hồ, cô nhắm mắt lại khiến nước mắt lăn xuống, sau
đó mới mở mắt ra, lần nữa khóe môi nở nụ cười, cô dùng sức gật đầu một
cái, Chu Tấn An nãy giờ núp ở trong bóng tối nay cũng đã chạy tới giúp
cầm lấy cái hộp nhẫn, để cho Tống Lương Thần rảnh tay để lấy cái nhẫn ra trao cho Hứa Tử Ngư, Hứa Tử Ngư kinh ngạc nhìn qua, cũng thấy Bạch Hinh đang vác cái bụng từ từ bước tới, đứng ở bên cạnh Chu Tấn An mà cười,
sau đó nháy mắt với cô một cái.
Sau khi cầm chiếc nhẫn lớn đeo
vào tay cho Tống Lương Thần, hai người nắm lấy tay nhau, Hứa Tử Ngư hít
mũi một cái, nhỏ giọng hỏi: “Anh có biết ý nghĩa của cái Kim Cô Chú này
là gì không?”
Tống Lương Thần đứng dậy lau nước mắt trên mặt của cô, sau đó nói: “Yêu em, một nghìn năm.”
“Oh. . . . . . Thật cảm động. . . . . .” Không khí trong phòng đang yên
tĩnh, tiếng khóc của Tiểu Bạch từ trong góc truyền đến, khiến cho Hứa Tử Ngư cười rộ lên. Ánh đèn dần dần sáng lên, Hứa Tử Ngư nhìn khắp bốn
phía, phát hiện toàn bộ người đang ngồi trong quán cà phê này đều là
người mà cô quen biết cả.
Bạn học tốt nhất thời cấp 3 chính là
Bạch Hinh, Chu Tấn An, chị Tiểu Trần, còn có Ngô Thạc nữa, bạn học thời
đại học thì có Dương Lục Lục, Mã Đại, Trương Na, đồng nghiệp trong công
ty thì có Tả Trung Đường đang ngồi ở bên quầy bar, bên cạnh là Tiểu Bạch đang lau nước mắt, ai . . . Ai . . . .Người đang khoát vai của cô ấy
chẳng phải là tổng giám đốc Lăng đó sao? Rất nhiều rất là nhiều người
nha, không được, cô cũng sắp cảm động muốn chết rồi đây.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, nếu khóc nữa bảo bảo sẽ khó chịu đó.”
“Ừ. Tất cả mọi người đều tới, em thấy rất vui a. . . . . .”
“Hứa Tử Ngư, cậu phải giải thích rõ ràng cho mình biết, cậu bắt đầu với phù
rể từ khi nào vậy?” Bạch Hinh đỡ bụng đi tới, so về kích thước của bụng
bầu thì cô cảm thấy rõ ràng mình đã thua rồi.
“Chuyện này, chính
là. . . . . .” Hứa Tử Ngư im lặng nhìn Tống Lương Thần, Tống Lương Thần
cười cười ôm cô vào trong ngực rồi nói: “Từ hồi học cấp 3 tôi đã thầm
mến Tiểu Ngư rồi, tính đến bây giờ cũng không nói là ngắn nữa.”
“Ai da, Lương Thần. . . . . .” Hứa Tử Ngư ngại ngùng kéo Tống Lương Thần,
mọi người ở đây đều cười, chị Tiểu Trần uống một hớp cà phê rồi nói:
“Mà, trừ Hứa Tử Ngư cùng Ngô Thạc ra, cả lớp những bạn nào có đầu óc
cũng đều biết hết cả, nói như vậy có phải hay không?”
Ngô Thạc
đứng một bên đưa tay gãi gãi đầu, mọi người bắt đầu cười như điên. Hứa
Tử Ngư nhìn chị Tiểu Trần như bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện, cô dùng khẩu hình hỏi lại chị Tiểu Trần muốn xác định xem có phải thật như vậy
không, chị Tiểu Trần gật gật đầu xác nhận.
Những người bạn thân ở trước mặt đã lâu cô cũng không có gặp lại, khỏi nói đương nhiên là Hứa
Tử Ngư rất vui vẻ rồi. So với nghi thức mà nói, đây cũng giống như tụ
hội vậy, Tống Lương Thần mời những người bạn thân thiết nhất, tốt nhất
của cô mời đến đây, mọi người vừa nói vừa cười, giống như đang trở lại
thời còn đi học vậy.
Sau khi trở về nhà, Hứa Tử Ngư cảm thấy hơi
chóng mặt, Tống Lương Thần trước sau như một tự thân tự lực phục vụ cô
tắm rửa thay quần áo, sau đó bế cô đi ngủ, Hứa Tử Ngư mơ mơ màng màng
hỏi: “Lương Thần, vì sao anh lại thích em vậy?”
“Vấn đề này, anh cũng không rõ ràng lắm. Dù sao thì thích chính là thích thôi.”
“Vậy, bắt đầu từ lúc nào?”
Tống Lương Thần suy nghĩ một chút rồi nói: “Có thể là từ lần đầu tiên trông thấy em.”
Đó là lúc tự giới thiêu của năm lớp 11, bản thân là lớp trưởng nên Tống
Lương Thần là người đầu tiên lên bục giảng giới thiệu, mở lời giới thiệu chính là: “Tôi tên là Tống Lương Thần.” Khi đó Hứa Tử Ngư liền ở dưới
chỗ ngồi nâng quai hàm thuận miệng nói một câu: “Lương Thần mỹ cảnh
không biết phải làm sao?” Đến đây Tống Lương Thần lạnh lùng nhìn cô một
cái, lại thấy cô đã nghiêng người sang híp mắt cười cười nói nói gì với
người bạn ngồi cùng bàn rồi. Ngày thu, ánh mặt trời chiếu lên má của cô, mặt mày cong cong rất đẹp mang theo hơi thở khói lửa, Tống Lương Thần
không thể giải thích vì sao giây phút đó anh lại cảm thấy trong lòng như có một tia ấm áp xâm chiếm. Đó chính là lần đầu tiên anh trông thấy cô.
Người bạn nhỏ Tống Thiên Thiên mang cung Nhân Mã, từ nhỏ đã rất khó thu phục, cụ thể là biểu hiện
nhiệt tình không cản trở nổi, mọi việc đều dùng đến một từ “Nhanh” để
hình dung.
Nói thí dụ như lúc Hứa Tử Ngư mới mang thai được 36
tuần thì đã vội vàng muốn từ trong bụng của cô mà chui ra ngoài, khiến
cho ba mẹ đều bị dọa cho sợ hãi ứng phó không kịp, vội vàng chạy tới
bệnh viện. Khi đó tinh thần của ba Tống đều loạn cả lên, toàn thân đều
run rẩy, giọng có chút không rành mạch mà nói với bác sĩ hãy dùng phương pháp nào an toàn nhất để đỡ đẻ, thời khắc mấu chốt nhất định phải giữ
lại người mẹ (dĩ nhiên những lời như vậy đương nhiên không thể cho bạn
nhỏ nghe thấy nha), hoàn toàn quên mất phương án giải phẫu mà hai tuần
trước đã quyết định chuẩn bị rồi. Nhưng khi bác sĩ đem dụng cụ giải phẫu vào phòng mổ thì y tá liền sợ hãi kêu lên, nói đầu của đứa bé đã ra
rồi.
Người bạn nhỏ Tống Thiên Thiên này vội đến mức không kịp đợi nữa, rất mau nỗ lực mà chui ra để gặp mặt ba mẹ. Vốn dĩ dự sinh bằng
phương pháp giải phẫu (c-sec¬tion), nay lại biến thành sinh thường,
trong đó không thể phủ nhận công lao của Tống Thiên Thiên này nha.
Hứa Tử Ngư sợ Tống Lương Thần lo lắng, cô chỉ dám cắn răng mà không dám
thốt lên tiếng nào, Tống Lương Thần không nghe thấy tiếng động gì càng
thấy sợ hơn, ngồi ở trên ghế đợi mà mồ hôi lạnh lả tả chảy ra. Ông ngoại nhận được tin liền chạy tới, mợ và Giải Triều Chính thì gặp mặt nhau ở
đầu hành lang, liếc mắt nhìn nhau sau đó ăn ý vội vàng đi vào trong. Còn chưa kịp trấn an Tống Lương Thần thì đã nghe thấy tiếng khóc của đứa
nhỏ rồi.
Y tá ôm đứa bé ra ngoài, nở một nụ cười tươi đang muốn
nói lời chúc mừng đã sinh con trai với vị trai đẹp kia, nhưng khi đó
Tống Lương Thần vọt đến giống như mũi tên rời khỏi cung vậy, liền đặt
câu hỏi: “Cô ấy sao rồi? Vợ của tôi thế nào rồi?”
“Rất tốt, tất cả đều bình thường. . . . . .”
Tống Lương Thần lau mồ hôi, sau đó vội vàng chạy vào phòng sinh, còn đám
trưởng bối vừa mới đến thì vội vàng vây quanh Tống Thiên Thiên vừa bị
cha Tống xem nhẹ mà khóc oa oa lên.
Vóc dáng của Tống Thiên Thiên không nhỏ, mặc dù bản thân mình đã rất nỗ lực để ra ngoài, nhưng vẫn là khiến cho Hứa Tử Ngư mệt đến ngất ngư luôn, lúc Tống Lương Thần lao vào thì cũng là lúc cô vừa mới ổn định lại hơi thở của mình, cũng không còn hơi sức để nói chuyện nữa.
Tống Lương Thần lôi kéo tay của cô,
đưa tay định sờ cánh môi dưới đang sưng đỏ mà rướm máu của cô, nhưng tay còn chưa có chạm đến vết thương thì nước mắt đã ồ ạt nhỏ xuống rồi. Hứa Tử Ngư cố sức đưa tay lên lau nước mắt cho anh, nhẹ giọng nói: “Đừng
khóc, anh xem đi, xem em có lừa gạt anh không?”
“Không có lừa gạt anh, Tiểu Ngư nói chuyện rất có uy tín.”
“Con đâu rồi, có đẹp trai hay không?”
“Còn chưa kịp nhìn. . . . . .”
Tống Thiên Thiên được ông nội bế vào trong phòng thấy cảnh tượng trước mắt,
cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu móp méo, lại một lần nữa khóc toáng lên.
Tình huống nguy hiểm theo dự đoán không hề xuất hiện, toàn bộ hành trình đều được chuyên gia Văn Đào quan sát cẩn thận, sau đó anh ta móc điện thoại di động ra gửi một tin nhắn, trên đó viết: “Mẹ tròn con vuông” .