Chỗ ngồi của thanh niên phần lớn đều là quen biết lẫn nhau, mặc dù Hứa Tử
Ngư là người không biết ăn nói gì, nhưng là lung tung ứng phó nên cũng
được, mà những người đàn ông kia đều là những người mà năm đó đã từng
theo đuổi Bạch Hinh, hôm nay ghen ghét với chú rể nên liền mời rượu tới
tấp, việc này cũng được Tống Lương Thần tìm mọi lý do để cản lại, nếu
cản không được thì bản thân anh đành uống thay —— Vị phù rể làm thật
giỏi, có thể được gọi là ‘một lòng cúc cung tận tụy’ đó.
Mới được nửa vòng thôi, Chu Tấn An đã uống hết một chai nước lọc, bao tử cũng đã no thiếu điều chưa có ợ ra mà thôi, rượu mà Tống Lương Thần uống vào
cũng không chỉ có một hai chai. Anh đi bên cạnh chú rể Chu Tấn An bước
chân vẫn còn rất vững vàng, tốc độ thong thả, sắc mặt có chút trắng. Lúc Hứa Tử Ngư cầm một bình rượu giả khác chạy tới, thì bọn họ đang bị mắc
kẹt ở chỗ người đàn ông trước kia theo đuổi Bạch Hinh lâu nhất —— Chính
là đồng chí Ngô Thạc. Ngô Thạc cũng là một người rất si tình, lúc trước
vì theo đuổi Bạch Hinh, mà khi thi đại học cậu ta đã hạ thấp nguyện vọng của mình xuống, chỉ vì muốn học cùng một trường đại học với cô ấy, kết
quả trải qua bốn năm theo đuổi, vượt qua mọi khó khăn gian khổ nhưng
cuối cùng cũng không có được kết quả gì. Lúc này Ngô Thạc đã uống đến
chóng mặt rồi, cậu ta lôi kéo chú rể, muốn ép Chu Tấn An uống ly rượu
trắng trong tay của mình. Đoán chừng rượu này uống vào, chắc chắn Chu
Tấn An sẽ phải nhờ người khiêng đi thôi.
Tống Lương Thần ở một
bên nói thật lâu, nhưng bất luận như thế nào cậu ta cũng không chịu để
cho phụ rể uống thay. Ngô Thạc kéo tay của Tống Lương Thần, uất ức liền
than ra một tiếng: “Lương Thần, tôi hiểu rõ nỗi khổ của cậu, chúng ta
cũng được coi như là đồng bệnh tương liên, cậu không cần phải lo cho
tôi, ly rượu này hôm nay nhất định phải dành cho người đã cướp đi người
yêu của chúng ta uống thôi.”
Tuy thua thiệt nhưng mồm mép vẫn còn rất lưu loát, lời nói này của cậu ta giống như ra lệnh vậy.
Tống Lương Thần vừa định nói gì đó, nhưng lại thấy Hứa Tử Ngư vừa nãy mới
cầm bình rượu đến đã tiến lên giành lấy ly rượu, ngửa đầu liền uống một
hơi.
“Ah, Hứa Tử Ngư. . . . . .”
“Thế nào?” Hứa Tử Ngư nhìn Chu Tấn An đang đứng đó hỏi, sau đó nhỏ giọng quay sang nói: “Ngô Thạc, mình phản cậu?”
“Tôi nào dám, chị hai.” Ngô Thạc thấy khắc tinh Hứa Tử Ngư năm đó của mình
tới, tuy trong lòng còn có chút không vui, nhưng rốt cuộc vẫn phải ngồi
xuống đàng hoàng. Hứa Tử Ngư vội vã rời khỏi đại sảnh, để cô dâu ở lại
nâng cốc với mấy người của công ty Hôn Khánh.
Cô chưa bao giờ
uống qua rượu trắng, mới vừa nãy uống một ly, chưa xuống đến bụng mà dạ
dày đã sôi trào rồi, cố gắng đi vào nhà vệ sinh liền nôn ra. Tứ sáng đến giờ cô vẫn chưa có ăn cái gì vào bụng cả, cô nôn ra mật xanh, nước mắt
nước mũi cùng nhau chảy ra.
“Tiểu thư, cô sao rồi?” Nhân viên
phục vụ của khách sạn thấy cô ói dữ quá, vội vàng lấy khăn lông ra để
cho cô lau mặt. Hứa Tử Ngư khoát tay, dạ dày sôi trào thật sự là khó
chịu quá đi, trên trán mồ hôi hột túa ra, đầu cô nổ vang như sấm đánh
vậy, cô đặt mông ngồi lên nắp bồn cầu, cũng đứng dậy không nổi rồi.
“Sao rồi?” Giọng của Tống Lương Thần từ ngoài cửa truyền vào, nhân viên phục vụ đành đi ra ngoài.
“Tiên sinh, cô ấy ói nhiều quá đứng dậy không nổi nữa.”
Đâu cần khoa trương như vậy chứ? Hứa Tử Ngư muốn nói không sao cả, nhưng
vừa há miệng chưa kịp nói thì lại nôn tiếp. Một bàn tay ở sau lưng cô vỗ vỗ, Tống Lương Thần nhìn cô ói ra đều là mật, chân mày cũng nhíu lại
thật chặt: “Không uống được rượu thì đừng uống . . . Hiện tại sẽ rất khó chịu đó.”
Hứa Tử Ngư theo phản xạ có điều kiện rất muốn phản bác lời của anh, nhưng khi há miệng thì lập tức lại nôn ra một đống chứng cớ.
Tống Lương Thần ở sau lưng cô không ngừng vỗ lưng cho cô, thời điểm thấy cô
không còn nôn ra gì nữa, mới lấy nước trắng cho cô súc miệng, nhận lấy
khăn lông ướt từ tay nhân viên phục vụ, anh giúp cô lau mặt.
“Khó chịu không?” Anh đỡ cô đứng dậy, nửa dìu nửa kéo đưa Hứa Tử Ngư đến
phòng nghỉ ngơi. Trong phòng nghỉ còn có chú rể Chu Tấn An bất hạnh bị
quật ngã.
“Hinh Hinh, em đừng đi, rốt cuộc anh cũng cưới được em
rồi.” Chu Tấn An lôi kéo cánh tay của người dẫn chương trình bên công ty Hôn Khánh, không ngừng dùng mặt của mình cọ cọ. Người dẫn chương trình
nhìn thấy Tống Lương Thần tiến vào, vội vàng quăng ánh mắt cầu cứu, vẻ
mặt đau khổ nói: “Ông Tống, sao hai người mới uống được một nửa liền bỏ
chạy vậy . . . Nhân viên của công ty chúng tôi uống giúp cũng gần như
sắp say rồi, ông Chu uống có một ly rượu trắng liền thành ra như vậy.
Bên chúng tôi kêu mấy nhân viên mới đưa được ông ấy vào đây đó, mới vừa
rồi ở ngoài đó còn định hát bài ‘Còn Mẹ Là Sướng Nhất Trên Đời’ nữa.”
“Phụt. . . . . . Ha ha . . . Ha ha.” Hứa Tử Ngư dựa vào trong ngực của Tống
Lương Thần nghe nói như vậy, không nhịn được liền bật cười, vừa cười vừa hát: “Còn mẹ là sướng nhất trên đời, còn có mẹ đứa trẻ như bảo bối. . . . . .”
Nhất thời tinh thần của Chu Tấn An liền tỉnh táo lại, cậu ta cùng HứaTử Ngư hát: “Đầu rúc vào lòng của mẹ, hạnh phúc không tả
nổi. . . . . .” Tống Lương Thần im lặng vuốt trán của mình, anh mới
chính là người uống cái thứ đó nhiều nhất nha, hai người này mỗi người
chỉ uống có một ly mà đã hát nhạc thiếu nhi rồi, vậy có phải lát nữa anh có thể sẽ múa cột tại chỗ hay không đây.
Hứa Tử Ngư hát xong,
cười rất vui vẻ, cô muốn thoát khỏi cánh tay của Tống Lương Thần, làm
sao chân của cô giống như không có tiền đồ một dạng vậy, một đầu đâm vào trong ngực của anh. Cái ngực này thật rộng rãi, được ôm lại thật ấm áp, giống như Thích Uy vậy. Không đúng, không phải Thích Uy, anh ấy đã sớm
ra đi, anh ấy nói cô quá ngây thơ cho nên đã ra nước ngoài tìm người phụ nữ không ngây thơ rồi.
Cô tiếp tục cười ha ha, một bên cười một bên đánh vào ngực của Tống Lương Thần, cười đến nước mắt chảy xuống không ngừng.