Khi Hứa Tử Ngư tỉnh
lại, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ. Cửa sổ phòng cô
không có lớn như vậy nha, cái giường cũng không êm ái như vậy, toàn bộ
căn phòng cũng không có ngay ngắn gọn gàng như vậy. Huyệt bên thái dương bắt đầu nhảy thình thịch, đầu có chút đau. Mới vừa ngồi dậy liền cảm
thấy dạ dày quằn quại, cô lảo đảo nghiêng ngã bước xuống giường, sau đó
chạy vào nhà vệ sinh nôn một trận. Nôn và nôn, trong đầu đột nhiên có
phản ứng, đây chính là nhà của Tống Lương Thần.
“Dạ dày vẫn chưa thoải mái sao?” Một bàn tay to ở sau lưng cô vỗ vỗ, đương nhiên người đó chính là Tống Lương Thần rồi.
Hứa Tử Ngư lắc đầu một cái, đứng dậy mở vòi nước rửa mặt, nhận lấy cái khăn lông anh đưa tới lau mặt.
Tống Lương Thần mặc một cái áo thun và một cái quần thể thao, ở phía trước
thì mặc một cái tạp dề, hiển nhiên là mới từ phòng bếp đi vào đây.
“Mình làm sao đến được đây vậy?” Hứa Tử Ngư xoa xoa huyệt thái dương, cái đầu đau đến sắp muốn nứt ra rồi, chuyện ngày hôm qua cô chẳng thể nhớ nổi,
trong đầu cô chỉ có một ấn tượng duy nhất đó là “Còn Mẹ Là Sướng Nhất
Trên Đời” thôi.
“Cậu thật không nhớ gì sao?”
“Thật.” Hứa
Tử Ngư nghĩ thầm, tôi lừa cậu đó thì sao, ủ rũ xoa đầu sau đó trở lại
phòng ngủ. Bên cạnh cửa sổ có một cái ghế sa-lon, cô liền đi tới, đặt
mông ngồi vào ghế sa-lon.
“Nhức đầu không?”
“Ưm. Tôi chưa uống qua rượu trắng, không nghĩ tới tác dụng của nó lại chậm và nặng nề như vậy.”
“Sao cậu vẫn luôn lỗ mãng như vậy chứ, đã không uống qua rượu mà còn dám hớp hết một chén lớn như vậy, hiện tại đã biết khó chịu là như thế nào
chưa.”
Hứa Tử Ngư liếc anh một cái, trong lòng cũng âm thầm oán
anh, vì hoà hài xã hội cho nên dịu ngoan nói: “Dạ biết, thưa lớp
trưởng.”
“Ah, cậu . . . . . .” Tống Lương Thần thấy cô nghĩ một
đằng nói một nẻo, nuốt cục tức xuống thở dài một cái, rót ra một ly nước đưa cho cô.
“Còn đau không?”
“Tạm ổn rồi.” Lúc nói chuyện cái miệng của Hứa Tử Ngư hơi cong lên một chút, mỗi lần nói dối cô cũng sẽ làm động tác nhỏ này, Tống Lương Thần biết cô rất hay mạnh miệng,
nên cũng không hỏi thêm gì nữa, nhìn cô lung tung xoa huyệt thái dương,
rốt cuộc không nhịn được mà hỏi: “Có muốn mình giúp cậu xoa không?”
“Không cần đâu, mình không chịu nổi khi được lớp trưởng phục vụ đâu.”
“Này, ngày hôm qua ai gào khóc nhất định đòi đi theo mình, hai tay ôm lấy
mình không buông vậy nhỉ?” Tống Lương Thần khoanh tay nhìn mặt cô mà
nói: “Ngày hôm qua ai đó đã rượu vào lời ra, có phải cậu đã thầm mến tôi rồi phải hay không?”
“Mình? Làm sao có thể!” Hứa Tử Ngư bắt chéo chân một bộ dáng chết không nhận, liền đem nước trong ly từ từ uống
vào, đầu ngón tay gõ vào ly thủy tinh kêu leng keng, nhưng trong lòng âm thầm có chút chột dạ, thỏ còn không ăn cỏ gần hang, cô ngay cả lớp
trưởng cũng không bỏ qua —— Lại một lần nữa không buông tha.
“Sao lại không thể nào chứ?” Tống Lương Thần nói: “Tôi và tài xế cũng đưa
cậu về đến nhà rồi, nhưng kết quả cậu cứ ôm khư khư lấy tôi, nói không
chịu xuống xe, còn nói có chết cũng không cho tôi đi, cuối cùng tôi
không còn cách nào khác đành đưa cậu qua đây, ngay cả lúc ngủ cũng đòi
ôm lấy tôi . . . . . .”
Hứa Tử Ngư xấu hổ dùng tay che mặt, hoàn
toàn không muốn nghe nữa —— Thì ra nhân phẩm của mình sau khi uống rượu
lại kém đến thế, sau khi uống say lại trở thành một nữ nhà văn lưu manh
như vậy nha, thật là mất mặt đến nhà của bà ngoại luôn rồi.
Thấy
Hứa Tử Ngư ảo não như vậy, Tống Lương Thần không nhịn được mà cười to,
Hứa Tử Ngư mới vừa ngẩng đầu lên thấy anh cười như vậy lập tức xấu hổ
lại cúi đầu xuống.
“Nhìn phản ứng của cậu kìa.” Tống Lương Thần
nói: “Được rồi, chọc cậu một chút thôi. Ngày hôm qua cậu rất là lịch sự, uống say sau đó liền đi ngủ, Bạch Hinh sợ cậu ở nhà một mình không ai
chăm sóc, nên mới bảo tôi dẫn cậu về nhà tôi.” Chẳng qua hôm qua cô ôm
lấy cánh tay của anh không muốn buông ra mà thôi.
“Thật sao?” Rốt cuộc Hứa Tử Ngư cũng ngẩng đầu lên, bộ mặt mong đợi nhìn Tống Lương
Thần. Giống như một con sóc con đang giơ móng vuốt lên chờ thức ăn.
“Thật đó.” Tống Lương Thần quan sát dáng vẻ của cô, không nhịn được vươn tay
muốn vuốt ve, nhưng bàn tay vừa đưa ra đến nửa đường mới phát hiện mình
có chút luống cuống, thuận thế lạnh lùng nói với Hứa Tử Ngư: “Mau đi tắm đi, cả người nồng nặc mùi rượu.”
“Cậu cậu cậu lặp lại một lần
nữa. . . . . .” Hứa Tử Ngư ngửi ngửi mùi trên người của mình, quả thật
là có mùi rất khó chịu. Cô uống một ngụm nước trong ly, cô quen cửa quen nẻo đi vào trong phòng tắm. Sau khi say rượu đầu còn hỗn loạn, lảo đảo
muốn ngã, vừa thức dậy anh đã cho cô uống một ly nước muối nhạt trước,
quả nhiên là phong cách của Tống Lương Thần.
Vào phòng tắm còn chưa kịp cởi quần áo, đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Quần áo sạch để thay.”
“Ah, cám ơn cậu.” Hứa Tử Ngư mở cửa nhận lấy áo thun, nguyên nhân có thể bởi vì say rượu cho nên mắt cô có chút đỏ đỏ, một đầu tóc rối bời giống như ổ gà vậy. Thôi, hình tượng của cô ở trong mắt của Tống Lương Thần cũng
không phải là tốt đẹp gì.