Từ nhỏ Hứa Tử Ngư liền quyết chí nghiêm túc học hỏi kỹ thuật nấu cơm, bởi
vì mẹ Hứa nấu ăn rất ngon nếu cô không học hỏi được thì thật đáng xấu
hổ. Mỗi khi ở trên tivi có người nói: “Món ăn của khách sạn có ngon đến
đâu cũng không bằng món ăn mẹ nấu.” Lúc đầu cô nghe nói như thế thì lập
tức kinh ngạc không thôi, hoài nghi tay nghề của mẹ người ta có phải nấu cơm ngon hơn mẹ của mình hay không. Nhưng đến khi trưởng thành, xa nhà
xa mẹ cô mới hiểu, thì ra hương vị của cơm và thức ăn mà mẹ nấu cũng
không có hương thơm gì đặc biệt, mà trong đó là có hương vị ấm áp của
gia đình. Người một nhà ngồi chung một chỗ, cùng nhau quay quần dùng
cơm, cho dù thức ăn có khó ăn hơn nữa cô cũng cảm thấy ngon, đó là hạnh
phúc và ấm áp.
Cô chợt nhớ ra, hiện tại cô cũng đã là mẹ rồi, cô
nấu cơm cho mình và bảo bảo trong bụng. Cảm giác như thế khiến trong
lòng cô không khỏi thấy ấm áp.
Hứa Tử Ngư đi siêu thị mua một ít
thực phẩm, về đến nhà làm một ít thức ăn. Mặc dù mùi vị là giống nhau,
nhưng dù sao cũng coi như là dinh dưỡng toàn diện. Bác sĩ nói nếu nôn
nghén nghiêm trọng thì tốt nhất nên chia thức ăn ra thành nhiều bữa để
ăn, mỗi loại cô ăn một chút, cảm thấy bụng hơi no, liền đứng dậy thu
dọn.
Sau đó Tống Lương Thần có gọi điện thoại cho cô hai lần,
nhưng đều bị cô cúp máy. Cô suy nghĩ một lát, sau đó đem số điện thoại
di động của anh thêm vào trong danh sách đen. Tình huống hiện tại của
hai người, nên đoạn tuyệt mọi quan hệ thì sẽ tốt hơn.
Nên đối mặt thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt, chỉ là nên cho cô thêm một ít thời gian để suy nghĩ.
Sáng hôm sau, Hứa Tử Ngư cứ theo lẽ thường mà tới công ty làm việc. Ngồi
chưa được bao lâu thì Tiểu Bạch liền lén la lén lút từ bên sát vách thò
đầu qua: “Tiểu Ngư, nghe nói trang wed của chúng ta bị sát nhập rồi.”
“Ừh. Sao? Sát nhập?” Hứa Tử Ngư nhất thời phản ứng, Tiểu Bạch lập tức đưa tay bịt miệng của cô lại.
Đồng nghiệp ở bốn phương tám hướng đều đang ngồi yên lặng, nhưng không biết
có phải là ảo giác hay không, tất cả mọi người đều có chút quái lạ, hình như đang lắng tai chờ bọn họ nói tiếp. Hứa Tử Ngư cảm thấy thông tin
này giống như lén lút bị rò rỉ ra ngoài vậy.
Tiểu Bạch bưng ly cà phê lên, nhìn Hứa Tử Ngư sau đó chớp mắt vài cái mà nói: “Tiểu Ngư nè,
caffe ở phòng giải khát hôm nay rất ngon đó, có muốn đi thưởng thức với
mình hay không?”
“Àh, được đó, mình cũng muốn một ly.” Hứa Tử Ngư bưng ly lên, hấp tấp đi theo sau Tiểu Bạch đến phòng giải khát của công ty.
Hứa Tử Ngư nhận lấy một ly nước, sau đó hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiểu Bạch bĩu môi nói: “Ai mà biết chứ! Hôm qua lúc đi ăn cơm trưa mình có
gặp Phạm Luyện, chính là người phụ nữ trước đây cùng mình nghiên cứu đam mỹ đó. Cô ấy nói với mình là Quân Quân, trợ lý của tổng giám đốc, chính là cô gái thường hay bị tổng giám đốc mắng đến khóc sướt mướt, mọi
người thường gọi cô ấy là Quân Lệ Lệ . . . . . .”
“Tiểu Bạch. . . . . . Nói điểm chính đi!”
“Ah, đúng vậy, thật ra là trang web của chúng ta không phải đã nói sẽ đưa ra thị trường sao? Nhưng bởi vì bên Thiên Độ nói trong kênh VIP của chúng
ta đều là đạo văn, tổng giám đốc rất tức giận. Theo chân bọn họ kiện
tụng một thời gian mà cũng không có thắng kiện, không kiếm được tiền,
cho nên chúng ta vẫn không được đưa ra thị trường. Gần đây lại có một
tập đoàn lớn muốn thu mua công ty của chúng ta, trong cơn tức giận tổng
giám đốc liền đồng ý, nghe nói điều kiện của tổng giám đốc là yêu cầu
ông chủ mới nhất định phải theo kiện Thiên Độ.”
“A, sao lại nêu ra một điều kiện ngu ngốc như vậy chứ? Thiên Độ cũng rất lợi hại, không dễ đối phó đâu.”
“Ah, con người không nóng không lạnh như cậu làm sao hiểu hết nỗi ân oán của tổng giám đốc chúng ta chứ! Nếu theo như tin tức không sai, thì chuyện
này không phải đùa đâu. Cái công ty đó cậu cũng nên biết, vừa bắt đầu
thì sản xuất hàng tiêu dùng rất phát đạt, sau đó chuyển qua sản xuất máy vi tính, hiện tại hình như đang phát triển về lĩnh vực internet, rất là có tiền đó.” Tiểu Bạch lại cố hạ thấp giọng làm ra vẻ thần thần bí bí,
chỉ chỉ nóc phòng nói: “Còn người thì.”
“Ah, cậu nói chuyện đó. . . . . . ?” Hứa Tử Ngư kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch, cô ấy thần bí gật đầu
một cái. Lai lịch của ông chủ mới quả nhiên thật hiển hách.