“Đúng rồi Tiểu
Ngư, hôm nay sao cậu không uống cà phê vậy, mùi vị cũng không tệ, cậu
nếm thử một chút đi.” Chủ đề của Tiểu Bạch thay đổi cực nhanh, nhắc đến
cà phê là mặt mày lập tức hớn ha hớn hở.
“Ai, không cần đâu.” Hứa Tử Ngư cầm cái ly lên: “Gần đây dạ dày của mình không được thoải mái, không uống được cà phê.”
“Sao? Dạ dày không thoải mái? Mình còn muốn rủ cậu đi ăn lẩu cay nữa đó ô ô
ô. . . . . .” Tiểu Bạch lôi kéo cánh tay của Hứa Tử Ngư mà nói: “Phiếu
giảm giá mình mua sắp hết hạn rồi, không phải cậu luôn thích ăn món này
sao, mình còn định rủ cậu đi cùng nữa đó.”
“Ặc, cậu lại mua phiếu nữa à?” Hứa Tử Ngư nâng trán. Gần đây cô bạn Tiểu Bạch rất thích lên
mạng săn những chương trình cùng phiếu giảm giá, cũng có rất nhiều chỗ
bán hàng giảm giá, nào là spa thư giãn, mỹ phẩm, tiệm ăn, 89% đều là
những nơi cách chỗ này thật xa, mua phiếu rồi nhưng cuối cùng đều là
lười đi, mà thời gian trong phiếu giảm giá cũng không lâu là hết hạn.
Nếu như tính ra thì sợ là giá đó còn mắc hơn chưa giảm nữa.
“Phiếu của tháng trước thôi, vất vả lắm mới đặt được, mà lẩu cay này chính là ngon lắm đó!”
Thật ra thì lúc Hứa Tử Ngư vừa nghe được hai chữ lẩu cay thì nước miếng liền ứa ra, lời của Tiểu Bạch cường điệu lên thêm càng khiến cô thèm ăn muốn chết. Nhưng cũng thật kỳ lạ, trước kia mặc dù cô rất thích ăn, nhưng
cũng không có qua ham muốn mãnh liệt như vậy nha —— chẳng lẽ trong bụng
có cái này nên cảm thấy ngon miệng?
“Chỗ bán lẩu cay này rất gần nhà của cậu đó, đi đi nhé!” Tiểu Bạch năn nỉ, níu lấy tay của Hứa Tử Ngư.
“Đi đâu thế?” Một giọng nam trầm thấp bên cạnh truyền đến, Tiểu Bạch giống
như bị điện giật, lập tức buông tay của Hứa Tử Ngư ra, sau đó tay chân
của cô ấy cũng không biết đặt đến chỗ nào rồi.
“Chào tổng giám đốc Lăng.” Hai bà tám thấy cấp trên đi tới, lập tức biến thành thục nữ.
“Chào hai cô.” Tổng giám đốc Lăng đến lấy một ly cà phê: “Hai cô là Hứa Tử Ngư và Triệu Viên Viên phải không?”
“Ha ha, trí nhớ của tổng giám đốc Lăng thật tốt.” Hứa Tử Ngư bình thường
cũng không giỏi gi¬ao tiếp cho lắm, Tiểu Bạch bình thường linh lợi, hiện tại cũng không nói lời nào, không biết làm gì khác hơn là chấp nhận
khen một câu.
“Hôm nay Triệu Viên Viên không thoải mái sao?” Tổng giám đốc Lăng bưng ly cà phê lên nhìn Tiểu Bạch, gương mặt nhỏ nhắn của ai đó liền đỏ bừng, cô ấy vội vàng nói: “Không có, không có.”
“Vậy thì tốt.” Tổng giám đốc Lăng cười cười xoay người rời đi.
Tiểu Bạch nhìn thấy anh ta đã đi xa, lập tức đưa tay lên trán vỗ vỗ: “Triệu
Tiểu Bạch mình có thể để mất mặt như vậy được sao a a a a. . . . . .”
“Ah, Tiểu Bạch nè, chị nói cho em biết, lúc trẻ ai mà không như vậy một hai
lần chứ! Tổng giám đốc Lăng chú ý đến sắc mặt của em, chứng tỏ đây là
dấu hiệu tốt đó!” Rất hiếm khi thấy được vẻ mặt xấu hổ của cô ấy, Hứa Tử Ngư còn muốn đùa giỡn cô ấy thêm một chút nữa, nhưng lại sợ cô bé xấu
hổ thêm nên không thể làm gì khác hơn là nói lời an ủi.
“Thật chứ?” Người đối diện mở to mắt, ánh mắt tội nghiệp nhìn Hứa Tử Ngư.
“Thật đó!” Hứa Tử Ngư nói: “Năm đó mình còn mất mặt hơn cậu bây giờ nữa đó,
nếu để bụng giống như cậu vậy, chắc đã sớm không sống nổi rồi.”
“Ai da, thấy cậu nói như vậy mình cũng thấy yên tâm hơn.” Tiểu Bạch với vẻ
mặt đau khổ nhìn về phía Hứa Tử Ngư: “Ai da, cậu nói xem nếu công ty mà
bị người khác mua lại, có thể ảnh hưởng đến tổng giám đốc Lăng của chúng ta không đây?”
“Cái này mình cũng không biết nữa, bộ phận tiêu
thụ là khâu quan trọng của công ty, ai mà biết ông chủ mới có thể đổi
người của chính mình hay không. Chỉ là . . . ” Hứa Tử Ngư nhìn xung
quanh một cái rồi nói: “Cậu xem từ lúc tổng giám đốc Lăng đến công ty
chúng ta làm việc, tiền quảng cáo của công ty chúng ta cũng tăng lên
không ít, người nào ở trong công ty cũng đều thấy được. Mình cảm thấy vị trí của anh ta rất tốt.”
“Cũng đúng nha.” Tiểu Bạch đồng ý với
lối phân tích của Hứa Tử Ngư, cảm thấy cô ấy nói rất có lý, gương mặt
lập tức sáng lên, trong lòng đối với tổng giám đốc Lăng thêm một tầng
sùng bái cùng đắm chìm.
Nhân viên phòng thị trường đến lấy nước,
cho nên bọn họ cũng phải trở về chỗ ngồi. Sau khi ở trên QQ* bàn bạc
thời gian đi ăn lẩu cay, Hứa Tử Ngư cũng vào diễn đàn vùi đầu mà làm
việc. (QQ: một loại hình chat tương đối phổ biến tại Trung Quốc, giống như ya¬hoo va skype của Việt Nam bên mình ý.)
Người ta thường nói, mỗi người có một số mạng không giống nhau, trong khi
Tiểu Bạch đang mong đợi đến giờ tan ca để được đi ăn, thì Hứa Tử Ngư lại bi thương nghĩ tới một vấn đề khác.