Quán lẩu cay gần nhà
cô gì mà cách xa đến cả tám dặm*, mà vị trí của quán ăn đó cũng rất
ngược đường, nhưng bởi vì phiếu giảm giá đến chủ nhật này là hến hạn,
cũng nhiều người tan ca đến đây ăn. Chuyện đứng xếp hàng để chờ có được
một chỗ ngồi thật là một cực hình, hai người đợi từ bảy giờ đến khi có
chỗ ngồi thì đã là tám giờ rồi. (1dặm = 1.2km, vậy tính là gần 10km rồi.)
Cái lẩu uyên ương đang sôi ùng ục, Hứa Tử Ngư vừa ăn vừa nghe Tiểu Bạch kể
chuyện tướng thanh*. Nói đến tướng thanh, thì không thể kể đến người mà
Tiểu Bạch hâm mộ. Người thích loại khúc chiết cùng phức tạp, ngoài
nghiên cứu những nội dung mang tính hết sức bạo lực ra, thì người đó còn là một người hơi hơi thuộc về công chúng một chút —— Cô ấy chính là fan ruột của nhà nghệ thuật biểu diễn tướng thanh nổi tiếng, Quách Đức
Cương, nghệ danh là “Cương Ty”. Cho nên trong ba năm qua, thỉnh thoảng
nếu có tiết mục nào mới ra thị trường, Tiểu Bạch đều truyền bá đồng thời quảng cáo cho Hứa Tử Ngư biết.
(Tướng thanh còn có nghĩa là tấu nói: là một khúc nghệ Trung Quốc, dùng những
câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần lớn là
dùng để châm biếm thói hư tật xấu của mọi người, hoặc là ca ngợi người
tốt việc tốt - Mình thấy cái “tướng thanh” này cũng giống cái kiểu mà
anh “Dưa Leo” của Việt Nam vậy đó, nhưng của anh Dưa Leo chỉ là nói thôi không có hát, nhưng nội dung cũng là xoay quanh châm biếm và gây
cười...)
Tiểu Bạch gắp một miếng đậu hũ bỏ vào trong nồi lẩu rồi hỏi: “Tiểu Ngư, vừa rồi nói đến đâu rồi?”
“Đánh tám vạn* trước là hảo hán, đánh tám vạn sau là ngu ngốc.” (八萬: tám vạn một quân cờ trong bài mạt trượt)
“Ah, ha ha ha, đúng rồi đúng rồi. Từ đoạn này anh ta ở trong ra¬dio đọc
menu, lúc đó anh ta cố tình ngừng thật nhiều lần, chêm vào tiết mục
quảng cáo nữa chứ, buồn cười chết mất thôi.” Tiểu Bạch vừa cười vừa nhìn Hứa Tử Ngư nói: “Bạch nhật Y Sơn tận Hoàng Hà nhập hải lưu dục tẫn
thiên lý mục nâng cao một tầm bài cao dược, có thể có hiệu quả trong
việc trị liệu các loại bệnh phù chân, hoan nghênh sử dụng Bạch nhật Y
Sơn tận Hoàng Hà nhập hải lưu dục tẫn thiên lý mục nâng cao một tầm bài
dược cao. . . . . . Ô ha ha, khôi hài quá.” (diepdiep: bạn đọc thông cảm, mình đã rất cố gắng để đọc đoạn này, nhưng thật sự
là không hiểu tác giả đang muốn châm biếm cái gì đây nữa, vậy mà chị
Bạch cười đến tét miệng luôn, hic hic)
“Buồn cười, buồn
cười quá.” Hứa Tử Ngư nghĩ thầm trong lòng mình đang rầu rĩ muốn chết,
đâu còn tâm trí nào mà nghĩ đến tướng thanh nữa chứ.
Tiểu Bạch
gắp thức ăn sau đó lại nói: “Còn có chuyện khôi hài hơn nữa này. Cậu
nghe cái này nhé. Chị Vương, tôi mang thai ngoài ý muốn thì làm thế nào
đây?”
“Phốc. . . . . .” Trong miệng của Hứa Tử Ngư đang ngậm một
ngụm nước ô mai, thiếu chút nữa là phun ra ngoài, Tiểu Bạch cô ấy cũng
quá biết cách săn sóc đó.
“Ai da, cậu xem đi, đây không phải là
điểm đáng cười. Điểm đáng cười là chị Vương nói —— Đến bệnh viện Thiết
Côn, hôm nay làm phẫu thuật, ngày mai liền đi làm. . . . . .” Thì ra nội dung của lần biễu diễn này chính là châm biếm việc mang thai ngoài ý
muốn của giới trẻ đang rất được đông đảo quan tâm.
Tiểu Bạch vừa
ăn vừa nói một cách rất sinh động, càng về sau Hứa Tử Ngư một câu cũng
không thể nghe lọt được nữa rồi. Đợi đến khi cô ấy nói xong, ăn cũng đã
no rồi, Hứa Tử Ngư mới buông đôi đũa trong tay xuống mà nói: “Tiểu Bạch, mình mang thai rồi, làm sao đây?”
“Phốc. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . .” Một hạt ớt rơi vào trong khí quản của Tiểu Bạch, cô ấy bị sặc
ho khan hết nửa ngày, cuối cùng trước sự giúp đỡ của ly nước ô mai, cô
ấy mới thành công thoát khỏi nguy hiểm. Cô ấy lấy tay đè ngực của mình
lại, nhìn Hứa Tử Ngư mà nói: “Tiểu Ngư, ngày cá tháng tư đã qua rồi, cậu đừng. . . . . .”
“Mình nói thật.”
“Thật?”
“Mình
cũng hy vọng đó không phải là thật.” Hứa Tử Ngư cúi đầu xoay xoay cái ly trước mặt mà nói: “Mình còn chưa nghĩ ra phải làm thế nào đây.”
“Bao lớn rồi?”
“Hai tháng rưỡi.”
“A, thật không?” Tiểu Bạch từ chỗ ngồi liền chạy tới bên cạnh Hứa Tử Ngư,
cách một lớp vải, cô ấy nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve bụng của cô, ngẩng đầu lên hỏi: “Ở đây hả?”
“Ừh.” Hứa Tử Ngư nhìn mặt của Tiểu Bạch
cười tươi như một đóa hoa, không hiểu vì sao trong lòng đột nhiên cảm
thấy vui vẻ hơn nhiều.
“Bảo bối nhỏ, tôi là dì Bạch của nhóc đó.” Tiểu Bạch nói chuyện rất tự nhiên, sau đó vuốt ve bụng của Hứa Tử Ngư,
khiến những người xung quanh đều quay qua nhìn hai cô.
“Tiểu
Bạch, không phải cậu cũng cảm thấy mình rất. . . . . . Cái đó sao?” Hứa
Tử Ngư mang theo vẻ mặt đau khổ cúi đầu, thở dài một cái.
“Mình
không hề cảm thấy như vậy.” Tiểu Bạch đứng dậy đỡ lấy mặt của cô lên
nói: “Nếu ai dám nói cậu như vậy, trước tiên hãy bước qua xác của tớ
trước rồi nói, xem mình tiêu diệt bọn họ như thế nào!”
“Ah, Tiểu Bạch ——”
“Sao vậy, Tiểu Ngư?”
“Ngực của cậu sắp lộ hết ra rồi, người bên cạnh đang nhìn chằm chằm cậu kìa.”
“Ah, Hứa Tử Ngư, cái tên đó thật là lưu manh!” Tiểu Bạch làm bộ muốn đánh,
nhưng chợt nhớ tới người đó là ông lão đã trên 60 tuổi rồi, bất đắc dĩ
chỉ có thể lấy tay nắm chặt ngực, quay trở về vị trí của mình.
Lời cần nói cũng đều đã nói xong, hai người cũng không còn hứng thú gì để ăn nữa, Tiểu Bạch đi theo Hứa Tử Ngư về nhà.