Bộ ghế sa¬lon trong phòng khách của nhà Tống Lương Thần tương đối dài, Hứa Tử Ngư vừa mới ngồi xuống thì Steven liền không kịp chờ đợi mà ngồi ở
bên cạnh cô. Tống Lương Thần quan sát một chút, sau đó bước nhanh đến
ngồi ở chính giữa, đem hai người tách ra, Hứa Tử Ngư cứ thế âm thầm
cười, hôm nay Tống Lương Thần ăn dấm đến nghiện luôn nha.
Steven
đưa đầu vượt qua Tống Lương Thần để nói chuyện với Hứa Tử Ngư, lúc đầu
Hứa Tử Ngư còn dựa ghế sa-lon đáp trả câu được câu mất, sau này càng nói càng hăng say. Hiện tại Tống Lương Thần cũng nhìn không nổi nữa, gia
trưởng đưa tay lên kéo lấy cánh tay của cô mà nói: “Tiểu Ngư, chẳng phải cháu nói còn bài tập phải làm sao? Mau lên lầu mà làm đi.” Dứt lời còn
mang theo ánh mắt cảnh cáo nhìn cô: “Lát nữa chú sẽ kiểm tra bài tập của cháu đấy, nếu không làm xong xem chú xử lý cháu như thế nào đây.”
Hứa Tử Ngư đang bàn về vấn đề quan hệ của học sinh với Steven, vừa nói vừa
hoàn thiện vai phụ trong tiểu thuyết của cô, lại bị Tống Lương Thần quấy rầy cắt đứt dòng sy nghĩ, cô xoay người lại lau miệng nói: “Nói thêm
một lát nữa có được hay không? Mới vừa tìm được cảm hứng.”
“Oh,
chẳng lẽ Tống tiểu thư cũng có cảm hứng với tôi sao?” Steven nghe được
Hứa Tử Ngư nói, anh ta có chút kích động lập tức nghiêng người tiến lên, Tống Lương Thần ở một bên ngăn cản Steven, nói với anh ta: “Steven,
tiếng Trung của cậu cần phải học thêm nữa đó, ý của cô ấy là muốn thả
lỏng, không muốn đi làm bài tập, thái độ học tập như vậy tại Trung Quốc
là không thể thi lên đại học được.” Sau đó quay đầu lại nói với Hứa Tử
Ngư: “Chú nói lại một lần nữa, mau đi làm bài tập.”
Hứa Tử Ngư
phát hiện kỹ thuật diễn xuất của Tống Lương Thần thật là tốt nha, anh so với mình còn nhập vai hơn đó. Nhưng mà cũng may, nội dung lúc nãy cũng
đã nói khá nhiều, cô phải nhanh chân chạy vào thư phòng đem ý nghĩ đó
ghi lại để khỏi quên mới được. Quay đầu làm mặt quỷ với Tống Lương Thần, lại khéo léo nói: “Tạm biệt chú Thôi.” Hứa Tử Ngư sôi nổi đi lên lầu.
Ai nha, cosplay thật là một phương pháp tốt.
Steven đưa mắt nhìn
Hứa Tử Ngư, sau khi cô ấy đã rời khỏi anh ta còn đắm chìm trong tiếc
nuối vô hạn, Tống Lương Thần khó chịu tới cực điểm, miễn cưỡng mỉm cười
nhắc nhở anh ta thời gian đã không còn sớm, hiện tại có muốn anh gọi xe
đưa đến khách sạn hay không. Steven xoay người nhìn đồng hồ đeo tay một
cái, bày tỏ mình thật sự không còn nhiều thời gian.
Anh ta quan
sát biểu tình của Tống Lương Thần một chút, suy đoán có lẽ là vì mình
muốn theo đuổi cháu gái của Tống Lương Thần cho nên anh có chút không
cao hứng, vì vậy lập tức chuyển đổi đề tài. Steven bày tỏ ý tưởng muốn
đầu tư tại Trung Quốc của mình, anh ta muốn tham khảo ý kiến của Tống
Lương Thần một chút. Nếu là việc chính thì Tống Lương Thần cũng không
tiện từ chối, hai người liền đến phòng làm việc lầu một để hàn huyên.
Hứa Tử Ngư đang sắp xếp tài liêu, nghe thấy Tống Thiên Thiên ở phòng kế bên gọi mẹ, cô vội vàng đứng dậy đi qua.
Hiện tại Tống Thiên Thiên đã có thể một mình vịn giường mà đứng dậy được
rồi, sau khi nhìn thấy Hứa Tử Ngư bước vào phòng nó liền đưa bàn tay mập mạp nhỏ bé ra, rồi nói: “Mẹ, muốn đi tiểu.”
Hứa Tử Ngư vội vàng
bế cậu. Sau khi đã giải quyết xong liền đặt cậu nhóc lên trên tấm thảm
trải sàn, nhìn thời gian cũng sắp đến giờ cơm tối rồi. Hôm nay bởi vì
Steven đến làm khách nên bọn họ ăn cơm có chút sớm, Hứa Tử Ngư đoán
chừng chị giúp việc cũng đã nấu xong bữa tối của Thiên Thiên rồi, cô đưa cho Thiên thiên một món đồ chơi rồi nói: “Thiên Thiên ngoan ngoãn ở đây nhé, mẹ đi lấy bữa tối cho con nha.”
Tống Thiên Thiên vội vàng đem đồ chơi để sang một bên, hai tay mập mạp đưa ra nói: “Không ăn cơm, mẹ ôm.”
“Không thấy đói bụng sao?” Hứa Tử Ngư ngồi xếp chân trên mặt đất, ôm cậu đến
bên cạnh rồi nói: “Thiên Thiên không ăn cơm thì không thể lớn, không
trưởng thành sẽ không lấy được vợ đâu. . . . . .” Đang nói, Tống Thiên
Thiên đã đem bàn tay mập mạp nhỏ bé của mình đưa tới trước ngực cô,
ngẩng đầu tha thiết nhìn cô, đôi mắt to đen trong suốt này, cái miệng
nhỏ nhắn ai oán nhếch lên a a a, từ nhỏ đã gian manh như vậy, là học của ai vậy?
Mất hết sức của chín trâu hai hổ cô mới giải quyết xong
Tống Thiên Thiên, lúc đi ra đã hơn chín giờ, Tống Lương Thần vẫn còn trò chuyện với Steven, Hứa Tử Ngư trở lại thư phòng tiếp tục sắp xếp tài
liệu, đợi đến lúc cô làm gần hoàn thiện thì Tống Lương Thần mới đẩy cửa
bước vào.
“Bài tập làm đến đâu rồi?” Anh đi tới, từ phía sau hôn một cái lên đầu của Hứa Tử Ngư mà hỏi.
“Báo cáo thầy giáo, hôm nay làm không hết.” Hứa Tử Ngư xoay người trơ mắt
nhìn Tống Lương Thần, trong lòng cười thầm, hôm nay quả thật Tống Lương
Thần đã phối hợp rất tốt.
“Làm không xong thì phải phạt đứng.”
Hai tay của Tống Lương Thần đặt trên vai của Hứa Tử Ngư, sau đó nhìn lên phần ghi chép trên màn hình máy vi tính, giữa hô hấp truyền đến hương
vị của rượu.
“Anh uống rượu hả?”
“Ừ, có uống một chút rượu Bồ Đào với Steven.” Lúc Tống Lương Thần nói chuyện, hơi thở nhẹ nhàng
phả lên một bên mặt của cô, Hứa Tử Ngư miễn cưỡng đánh chữ, đồng thời
nói: “Thầy giáo làm như vậy, em không có cách nào viết được nha, quấy
rầy học sinh thì . . . . . .”
Thầy giáo Tống đã mở từng cái nút áo trên bộ đồng phục của cô ra.
Mặc dù Hứa Tử Ngư đang viết bộ truyện tình cảm thầy trò, nhưng trên thực tế thì cô không hề có chút kinh nghệm nào về chuyện này. Tiếp tục diễn
thôi có lẽ sẽ có kết luận, nghĩ tới đây Hứa Tử Ngư đưa tay giữ lấy quần
áo của mình, ngẩng đầu lên chớp chớp mắt nhìn Tống Lương Thần mà nói:
“Thầy giáo, thầy muốn làm gì thế?”
Cô bé thanh thuần tóc thắt hai bím trước mắt với bộ đồng phục học sinh, nút áo phía trên của bộ đồng
phục mở rộng ra, từ đó có thể dễ dàng trông thấy cảnh xuân ở bên trong.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô hơi giương lên, trong ánh mắt hoảng sợ đó còn
mang theo vẻ mong đợi (Người ta là mong đợi thầy Tống phát triển kịch
tình đó mà), anh cảm thấy có cái gì đó xông lên đầu, không nhịn được cúi người xuống hôn. Bạn học Hứa Tử Ngư cũng rất phối hợp mà nhập vai, hai
tay của cô chống đỡ lồng ngực của anh, tránh trái rồi tránh phải, đồng
thời cũng nhỏ giọng nói: “Thầy giáo, đừng làm như vậy, thầy giáo, thầy
muốn làm gì . . . . . .”
Tống Lương Thần cảm thấy ngọn lửa trong
đầu kia như bùng nổ, anh liền ôm lấy cô, đặt cô lên cái bàn đọc sách
rộng rãi ở bên kia, vừa cởi cà vạt của mình ra, mỉm cười mà nói: “Em nói xem tôi muốn làm cái gì đây?”
Hứa Tử Ngư cảm thấy dường như tình huống phát triển như vậy có chút nhanh, dù sao thầy giáo có gấp đi
chăng nữa, thì đối với lần đầu tiên thì phải nói: “Yên tâm thầy sẽ phụ
trách với em.” hoặc là: “Thầy thích em từ lâu rồi, em có thích thầy
không?” lời như vậy, nếu không nói ra thì chẳng có gì hay rồi. Sau khi
tỉnh hồn lại liền phát hiện Tống Lương Thần đã nắm lấy đôi tay của cô,
sau đó dùng cà vạt của mình mà cột lấy tay cô.
“Thầy ơi! Không
phải . . . Không phải, Lương Thần . . . . . . Em không diễn nữa. . . . . .” Hứa Tử Ngư thấy ánh mắt và nhịp tim của Tống Lương Thần có chút rối
loạn, cô biết mình đã có chút hơi quá rồi, cho nên khoan dung mà xin xỏ: “Lương Thần, ở trong phòng đọc sách không tốt lắm đâu, anh thả em ra
trước đi, chúng ta đến phòng ngủ có được hay không?”
“Thầy giáo và nữ sinh, chẳng phải đều là làm ở phòng đọc sách sao?” Tống tiên sinh cosplay thượng ẩn, giám định xong.
“Đừng mà!” Hai tay của Hứa Tử Ngư giùng giằng muốn tháo cà vạt ra, Tống Lương Thần liền giữ lấy cổ tay của cô: “Đừng làm mình bị thương.”
“Lương Thần, buông em ra đi, không lạ không biết xấu hổ . . . . . .” Hứa Tử
Ngư nịnh hót nhìn Tống Lương Thần, cố gắng trượt mình xuống cái bàn, lại bị Tống Lương Thần lao đến cố định lại trên mặt bàn. Anh một tay xẹt
qua áo, một tay kia cởi nút áo ra, nhưng bất đắc dĩ nút áo quá nhỏ không dễ cởi ra. Hai tay nắm lấy cái áo sơ mi mà xé ra hai bên, mấy cái nút
áo lúc nãy còn ngoan cố nay đểu đã mở ra hết, bộ đồng phục này Hứa Tử
Ngư mới mặc có một lần mà đã bị tuyên bố vứt bỏ.
Bàn tay thuần thục cởi cái nút gài áo ngực ở trước mặt ra, hai con thỏ trắng trẻo hoạt bát liền nhảy bật ra.
“Quần áo của em ô ô ô. . . . . .” Hứa Tử Ngư bi phẫn nhìn Tống Lương Thần,
Tống Lương Thần đói bụng nhìn Hứa Tử Ngư. Sau đó Tống Lương Thần cúi
người hôn lên môi của cô, bàn tay kia thì không đàng hoàng mà nhẹ nhàng
bắt lấy con thỏ nhỏ của cô mà vân vê, cảm xúc của Hứa Tử Ngư cũng dần
dần ùa về, cái cứng ngắc ở phía dưới khiến cô —— rất có cảm giác.
Đôi môi theo cổ trượt đến chỗ hai chú thỏ trắng, bàn tay không ý tốt xoa
nắn lấy hai cái đỉnh, lúc này Hứa Tử Ngư hừ một tiếng, Tống Lương Thần
lập tức cúi đầu ngậm lấy nó vào trong miệng của mình. Hứa Tử Ngư giùng
giằng muốn chống đỡ, nhưng hai tay đã bị chiếc cà vạt trói chặt khiến
cho cô không thể động đậy được gì.
Một tay Tống Lương Thần dò
xuống dưới váy, cảm nhận được phía dưới của cô cũng đã ướt, mỉm cười sau đó kéo quần lót của cô xuống, Hứa Tử Ngư kêu lên một tiếng, lúc nói
chuyện giọng nói cũng có chút run rẩy: “Lương Thần . . . . . .”
Tống Lương Thần nghe cô gọi cũng ngẩn đầu lên trông thấy ánh mắt có chút sợ
hãi của cô, cố gắng chịu đựng sau đó mở chiếc cà vạt trên tay cô ra, ôm
cô vào lòng mà nói: “Ngoan, đừng sợ. . . . . .”
“Ai sợ chứ . . . . . .” Hứa Tử Ngư còn mạnh miệng mà đáp một câu, ngồi dậy ôm lấy cổ của
anh mà nói: “Thầy Tống thích cưa cẩm học sinh đâu rồi, hay là chỉ thích
ôm ấp học sinh thôi?”
Tống Lương Thần nghiêng đầu thoáng suy tư một chút rồi nói: “Tùy em.”
Cô nữ sinh Hứa Tử Ngư này quả nhiên không dè dặt chút nào, nghe vậy lập
tức ôm lấy mặt của Tống Lương Thần, ngẩng đầu lên mà hôn anh.
Mặc dù trước đây kỹ thuật hôn của Hứa Tử Ngư dở như học sinh trung học,
nhưng cô không chịu đựng nổi phương pháp ngày ngày dạy dỗ của thầy Tống, cho nên bây giờ cũng coi như là có chút thành tựu rồi. Nếu dùng Anh Văn cấp bốn sáu ra để đánh giá, thì cô miễn cưỡng cũng coi như vượt qua
được cấp bốn, dĩ nhiên nhờ phúc của thầy Tống nên toàn bộ căn bản cũng
đã nắm vững.
Hứa Tử Ngư sau khi hiến hôn xong liền thở hồng hộc,
hơn nữa còn phát hiện thừa dịp bản thân mình ra sức, Tống Lương Thần một lần nữa đẩy cô ngã lên trên mặt bàn. Ngón tay anh lướt qua đôi môi sưng của cô, anh đứng dậy trút bỏ quần áo xuống bên cạnh bàn, nhìn thân thể
trần trụi dưới ánh đèn trông giống như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ.
Mặc dù hình ảnh này mỗi ngày cô cũng đều trông thấy, nhưng Hứa Tử Ngư
vẫn cảm thấy máu mũi của mình như sắp chảy ra vậy.
Tống Lương
Thần nhìn người kia đang dùng ánh mắt si mê nhìn mình, bất giác cảm thấy có chút buồn cười, kéo chân của cô ngang với hông của mình, nơi nào đó
đã hăng hái chống đỡ ở giữa chân của cô rồi.
“Đã ướt như vậy rồi . . . . . .”
“Anh, đáng ghét. . . . . .” Hứa Tử Ngư cắn ngón tay nghiêng đầu qua một bên,
ngực của cô bởi vì hưng phấn nên không ngừng phập phồng, Tống Lương Thần đem tà váy đang gây cản trở vén lên trên bụng của cô, chống đỡ nơi trơn trợt mà dò xét đi vào.
“Ừm. . . . . .” Hứa Tử Ngư cố hết sức
kiềm chế giọng của mình xuống thật thấp, Tống Lương Thần đi vào trong
động. Nơi mềm mại đó bởi vì chưa kịp thích ứng nên hiện tại không ngừng
co bóp ôm lấy vật thể lạ, Tống Lương Thần đỡ lấy hông của cô, khống chế
hơi sức bắt đầu tiến vào.
Một tay Hứa Tử Ngư đỡ cạnh bàn, một tay đưa vào trong miệng mà cắn, cô nức nở nghẹn ngào như một con mèo nhỏ,
giọng rên của cô giống như một liều thuốc kích tình vậy, Tống Lương Thần dần dần không khống chế được sức lực, nghe thấy tiếng rên càng được
phát ra, anh càng dùng sức tiến vào sâu hơn, cái bàn chắc chắn giờ cũng
bắt đầu đung đưa theo.
Dường như Hứa Tử Ngư không khống chế được
mình nữa, tiếng rên có chút lớn hơn, nhưng lại chợt nhớ ra phòng của
Tống Thiên Thiên nằm ở sát bên cạnh, cô sợ đánh thức con cho nên cắn môi dưới không dám rên ra tiếng nữa. Tống Lương Thần vừa hoạt động, mặt
khác đưa tay vuốt ve môi của cô mà nói: “Không cho cắn môi.”
“Nhưng. . . . . . Ừm. . . . . . Thiên Thiên . . . . . .”
Hai ngón tay thuận thế trượt vào trong miệng cô, lại gần mặt của cô mang
theo một tia cười, Tống Lương Thần nói: “Như vậy là tốt.”
Ngón
tay linh xảo ở trong miệng của cô phối hợp với đầu lưỡi mà chơi đùa, còn phía dưới thì sức lực nhẹ nhàng khuấy động. Hứa Tử Ngư cảm thấy toàn
thân như nóng lên, hai tay cũng dán thật chặt lên mặt bàn lạnh lẽo, bị
anh ra sức đẩy khiến mồ hôi của cô túa ra khiến cho mặt bàn có chút ướt. Cái tư thế này khiến cho toàn thân của cô đều không còn chút hơi sức
nào, chỉ duy nhất hai chân là được tự do cho nên càng thêm ra sức vòng
chặt.
Không biết Tống Lương Thần là bởi vì uống rượu Bồ Đào hay
là bởi vì uống dấm, hôm nay anh cực kỳ đòi hỏi vô độ. Sau khi trải qua
hiệp một, Hứa Tử Ngư chưa được nghỉ ngơi gì cả, anh liền lật người cô
lại, vẫn để cô nằm ở trên bàn mà làm thêm mấy lần nữa.
Hứa Tử Ngư bị anh hành hạ như chết đi sống lại, cả người cũng sắp muốn tan ra, vậy mà Tống Lương Thần vẫn cứ như chưa thấy thỏa mãn. Chủ đề của ngày hôm
nay rất sáng tạo, thầy Tống ôm lấy cô ngồi lên ghế trong thư phòng, sau
đó lại tiếp tục lăn qua giá sách bên cạnh.
Ở trên ghế thì không
nói làm gì, đến khi qua cái giá sách bên kia thì là tư thế đứng. . . . . . Hứa Tử Ngư chưa bao giờ thử qua góc độ như vậy cả, ôm chặt lấy anh
cho đến khi không nhịn được nữa bèn khóc thút thít, ngón tay của cô bấm
vào lưng anh đã có vài vết máu.
Tống Lương Thần an ủi hôn cô, đợi đến khi cô bình tĩnh lại rồi mới tiếp tục, Hứa Tử Ngư thút tha thút
thít không ngừng cầu xin anh tha cho cô, cô không ngừng lặp đi lặp lại
câu: “Thầy ơi, em không dám nữa đâu.” Cứ như vậy đến khi anh ăn no mới
buông tha cho cô.
Hai người tắm xong, Hứa Tử Ngư cũng đã hoàn
toàn không còn chút hơi sức nào rồi, còn Tống Lương Thần thì vẫn bình
thản nhàn nhã giúp cô sấy khô tóc, Hứa Tử Ngư nhìn cái bộ dạng dường như còn chưa thỏa mãn kia của anh, cô vội vàng kéo tay của anh cầu khẩn
mình không dám nữa, nói mình đã mệt gần chết rồi.
Tống Lương Thần săn sóc ôm cô vào lòng, nói nếu cô mệt mỏi thì nghỉ ngơi sớm một chút
đi. Nhưng đến nửa đêm cô vẫn còn đang ngủ, liền mơ mơ màng màng bị anh
đánh thức dậy, anh nằm ở trên mặt của cô săn sóc nói: “Nghỉ ngơi như vậy chắc cũng được rồi . . . . . .”
Người đàn ông có ý tham muốn chiếm giữ mạnh mẽ như vậy hãm hại không nổi, người đàn ông ghen tuông cũng hãm hại không nổi nha!
Hứa Tử Ngư dường như sắp biến thành một con cá chết đưa mắt ngấn lệ nhìn
nóc phòng, quyết định từ giờ trở đi không bao giờ dám mặc đồ nữ sinh
nữa.
Tống Lương Thần bưng đồ ăn vào trong phòng, sau khi đút cho
cô ăn vài hớp, tay của Hứa Tử Ngư cũng không còn sức mà nâng lên nữa, rõ ràng tối hôm qua người vận động cật lực chính là anh nha, thế giới này
quả thật là quá không công bằng.
Sau khi đã ăn uống xong xuôi,
Tống Lương Thần chợt đề nghị tranh thủ thu xếp để đi chụp hình cưới, sau khi kết hôn bọn họ còn chưa có cơ hội đi chụp hình cưới. Lúc bọn họ đi
đăng ký kết hôn thì Hứa Tử Ngư đang mang thai, một năm này sau khi sinh
Tống Thiên Thiên cả nhà đoàn tụ, bọn họ cũng quên mất vấn đề này rồi.
Hứa Tử Ngư cũng cảm thấy nên đi chụp một bộ.
Từ trước đến nay
hành động của Tống Lương Thần đều là nhanh chóng gọn lẹ, cho nên không
quá hai ngày đã tìm được một tiệm chụp hình nổi tiếng và kỹ thuật tốt
nhất. Vì muốn chụp hình ngoại cảnh nên Tống Lương Thần đã dẫn Hứa Tử Ngư cùng đáp máy bay đến Hy Lạp, lấy cảnh bờ biển xinh đẹp, cũng may cuối
cùng hiệu quả quả thật cũng không tệ. Không lâu về sau, nhà bọn họ từ
lầu một phòng khách, thư phòng, trong phòng ngủ đều là treo ảnh cưới lớn nhỏ của bọn họ, mỗi khi có khách đến thăm, vừa mở cửa bước vào là có
thể nhìn thấy tấm ảnh của hai người đứng bên bờ biển mà cười đến rạng
rỡ.
Tống Lương Thần đối với chuyện này rất là hài lòng.