Lúc Hứa Tử Ngư lên
cấp 3 bản thân cô cũng rất văn nghệ, chuyện này mọi người đều biết cả.
Con người yêu văn nghệ này bình thường cũng đều rất phiền toái, đối với
hình tượng của một nửa kia yêu cầu cũng tương đối cụ thể, từ tính tình,
tướng mạo cho đến vóc dáng toàn bộ đều có yêu cầu cụ thể, toàn bộ chỉ
được xê xích ≤1% —— Đối tượng như vậy nếu nói ngắn gọn theo lời của Lưu
Đức Hoa nói thì chính là “Người tình trong mộng”.
Lên lớp 11 sau
khi khoa Văn Lý đã phân chia xong, trường bọn họ được chia thành bốn lớp khoa Văn, tám lớp Khoa Học Tự Nhiên. Ngày đầu tiên sau khi chia lớp,
Hứa Tử Ngư đã tới trễ, cũng may chuông vừa mới reo chưa đưa được bao
lâu, Hứa Tử Ngư sau khi đã lên tiếng chào cô chủ nhiệm đồng thời cũng là giáo viên phụ trách môn Ngữ Văn của cô, sau đó cô như làn khói chạy
nhanh vào lớp học, đến chỗ ngồi của mình.
Lần đầu tiên Hứa Tử Ngư chú ý tới Tống Lương Thần, là bởi vì anh ngồi ở trước chỗ ngồi của cô,
mang một bộ mặt phớt tỉnh, sống lưng thì thẳng tắp, hình dáng ấy rất
giống với người con trai trong mơ của cô. Lúc ấy Hứa Tử Ngư nghĩ đến mẹ
Hứa đã dặn dò cho nên bản thân cô cũng không khỏi kích động, trai đẹp
này lại ngồi gần mình như vậy, dáng dấp đẹp như thế thật khiến người ta
cảm thấy rất hài lòng, xem ra bọn họ rất có duyên phận.
Sau đó là màn tự giới thiệu về bản thân, cô giáo gọi lớp trưởng lên bục giảng.
Trai đẹp ngồi trước mặt cô không ngoài dự đoán đứng dậy, nhưng ảo mộng
của Hứa Tử Ngư cũng chậm rãi tan vỡ theo động tác đứng dậy của anh ——
Rất cao nha, mẫu người đàn ông tiêu chuẩn ở trong lòng của cô tuyệt đối
không thể vượt qua 1m78, nhưng hình như anh cao khoảng 1m87 lận, thật là không hay chút nào.
Sau khi trai đẹp lên bục giảng, toàn bộ các
bạn nữ trong lớp đều giống như hít phải một luồng không khí lạnh vậy,
cực kỳ đẹp trai đó! Khi đó Chung Hán Lương đang rất được hâm mộ, mà Tống Lương Thần này lại rất giống minh tinh đó, không chừng còn đẹp trai và
dễ nhìn hơn nữa kìa. Đối với sự ngưỡng mộ của mọi người, anh không có
bất kỳ phản ứng nào, có lẽ là đã sớm quen với trường hợp như vậy rồi,
anh rất bình tĩnh nói: “Tôi tên là Tống Lương Thần.”
Ba Hứa từng
là giáo viên dạy Văn, lúc Hứa Tử Ngư còn nhỏ ông có dạy qua cho cô một
ít thơ Đường, vừa nghe anh giới thiệu tên, cô theo bản năng liền nghĩ
ngay đến câu thơ《Mẫu Đan đình》, vì vậy ở bên cạnh thuận miệng nói một
câu: “Lương Thần cảnh đẹp không biết như thế nào?” Nói xong cũng rất bà
tám quay qua bạn học ngồi kế bên là Vương Thiến mà tám chuyện: “Ah, cậu
xem vẻ mặt của lớp trưởng mới của chúng ta thật đáng sợ, chúng ta có cần tranh thủ đề nghị với cô giáo đổi lớp trưởng khác không balabala. . . . . .” Lúc này Tống Lương Thần lần theo giọng nói ấy mà nhìn Hứa Tử Ngư
một cái, Vương Thiến thấy thế tưởng là Tống Lương Thần nghe thấy Hứa Tử
Ngư nói xấu anh, cho nên vội vàng kéo Hứa Tử Ngư để cô đàng hoàng lại
một chút. Lúc Hứa Tử Ngư nghiêng đầu nhìn, khi đó Tống Lương Thần đang
tiếp tục bài tự giới thiệu của mình, cũng từ tiết học đó trở đi, Hứa Tử
Ngư liền đem anh xếp ra khỏi danh sách lựa chọn từ dáng vẻ bên ngoài lẫn bên trong, người tình trong mộng của cô là kiểu người ấm áp, còn người
đàn ông này lại quá mức lạnh lùng, không thích hợp làm người tình trong
mộng của cô chút nào cả.
Nếu như Tống Lương Thần mà biết rõ anh ở tiết học đầu tiên của bọn họ hồi lớp 11 đã vô tình bị bạn học Hứa Tử
Ngư loại khỏi danh sách rồi, thì không biết anh có cảm nghĩ như thế nào
nhỉ?
Tính chòm sao mà nói, thì chòm sao Ma Kết cùng chòm sao
Thiên Xứng hoàn toàn không xứng với nhau, nhất là nam Ma Kết và nữ Thiên Xứng. Hai ngôi sao của Tống Lương Thần cùng Hứa Tử Ngư chẳng phù hợp
với nhau chút nào, cho nên cả một năm học chung đụng đều là không ăn
khớp nhau. Lẽ ra thời học sinh quan hệ với người ngồi trước và ngồi sau
bàn sẽ rất tốt, nhưng tính tình của Tống Lương Thần đặc biệt trầm, trong giờ học rất nghiêm túc nghe giảng, đến khi ra chơi nếu anh không ngồi
im thì sẽ đứng ở hành lang nói chuyện cùng các bạn nam khác, căn bản Hứa Tử Ngư cũng không có nói chuyện qua với anh. Lúc tự học nhóm cô mà nói
chuyện thì sẽ bị anh nhắc nhở mấy câu, đến môn toán, anh đều để cho cô
chủ động giải trước, lối suy nghĩ của anh rất nhanh luôn khiến cho Hứa
Tử Ngư theo không kịp, nếu không theo kịp anh liền ở bên cạnh dạy dỗ cô. Đến tiết Anh Văn nếu cô chưa làm xong bài tập về nhà, anh đều bất đắc
dĩ nhìn cô, hoàn toàn không chú ý đến ám hiệu của cô, chưa bao giờ đem
bài tập và bài thi của mình mở rộng một chút cho cô xem. Hứa Tử Ngư cảm
thấy chán ghét người này cực kỳ.
Nhưng việc đời thật khó đoán,
hai người nhìn nhau không mấy thuận mắt như vậy vốn dĩ không nên qua
lại, nhưng lại trớ trêu thay mỗi lần Hứa Tử Ngư gây họa thì Tống Lương
Thần lại đều có mặt ở đó. Lúc ngắm mưa sao băng, thiếu chút nữa là bị
thầy giám thị bắt được, anh là người dụ thầy giáo đi hướng khác. Tiết
Hóa Học khi làm thí nghiệm bị a-xít sun-phu-rit bắn vào, phản ứng của
anh còn nhanh hơn thầy giáo, anh liền giúp cô xử lý vết bỏng. Đến tiết
thể dục cô bị ngã gãy chân, anh đã cõng cô đến bệnh viện. Tiết Toán cô
trả lời không đúng bị thầy giáo phạt đứng, đến lúc tan học anh đại diện
nhóm nán lại giảng bài cho cô hết lần này lại đến lần khác . . . . . .
Về sau, mỗi tháng khi lớp trưởng dán bảng biểu tình hình học tập của lớp ra bảng tin, Hứa Tử Ngư còn phải nộp hơn mười mấy tờ giấy ghi đầy trang giấy với ba chữ “Tống Lương Thần” nhằm xin anh giơ cao đánh khẽ. Các
bạn, xem ra duyên phận này gió bão cũng không thể ngăn được nha, có đúng hay không đây?
Từ từ quan hệ của Hứa Tử Ngư và Tống Lương Thần
cũng dần dần được cải thiện một cách kỳ diệu như vậy, Tống Lương Thần
thích nhất là mắng Hứa Tử Ngư, nhưng cũng rất thích giúp đỡ Hứa Tử Ngư;
Hứa Tử Ngư sợ nhất là Tống Lương Thần mắng, nhưng lại không thể không
làm phiền đến anh. Tống Lương Thần, Hứa Tử Ngư, Bạch Hinh, Chu Tấn An,
bốn người này kể từ sau hôm đi ngắm mưa sao băng về không giải thích
được mà kết thành bạn thân, Hứa Tử Ngư “biết” Tống Lương Thần thầm mến
Bạch Hinh, đối tốt với mình cũng chẳng qua là vì mình là bạn thân của cô ấy mà thôi, dần dần trong lòng cô cũng có chút khó chịu. Cũng cảm thấy
khó chịu này có chút kỳ cục không được tự nhiên, nhưng cô vẫn là nhịn
không được mà theo chân bọn họ ở chung một chỗ.
Dù sao về sau,
nghĩ cũng biết kết cục sẽ như thế nào rồi. Đừng nói là Hứa Tử Ngư bị mẹ
Hứa bắt cô phải chăm lo học tập, hỏi xem ai mà không thích con người như Tống Lương Thần chứ! Còn đẹp trai như vậy nữa!
Có đoạn thời gian Hứa Tử Ngư rất thất vọng, bởi vì Tống Lương Thần thích Bạch Hinh, cô
chợt cảm thấy mình có chút thích Tống Lương Thần rồi, đây có được coi là đào góc tường của bạn thân không —— Cô cũng không có năng lực để đào
tường đâu, nhưng mà thích người bạn trai của bạn thân mình thật là khó
chịu. Nội tâm của Hứa Tử Ngư như bị một ngọn lửa đốt rất lâu vậy, có
đoạn thời gian cô vừa trông thấy Tống Lương Thần liền cảm thấy bối rối,
một khi bối rối thì cô sẽ tìm cách gây gổ với anh, mặc kệ gây gổ như thế nào Tống Lương Thần đều có cách chế phục cô. Điều này cũng không nói
làm gì, mỗi ngày anh đều ngồi ở trước mặt của cô, khiến cho cô không
muốn nhìn cũng không được.
Nội tâm của Hứa Tử Ngư phải đấu tranh
thật lâu, cuối cùng quyết định nên thử thăm dò một lần xem sao. Sau khi
thăm dò, nếu như anh không thích mình, thì liền dập tắt ý định đó ngay,
như vậy về sau nếu có chung đụng thì dễ dàng hơn. Nếu anh thích mình thì . . . . . . Hứa Tử Ngư cảm thấy anh sẽ không thích mình.
Hứa Tử
Ngư mang chòm sao Thiên Xứng vốn dĩ là một ngôi sao mang chứng trì hoãn
tổng hợp, nghiêm túc đấu tranh như vậy liền đấu tranh đến hơn nửa năm
mới đưa ra quyết định, rốt cuộc tiểu quỷ nhát gan cũng suy nghĩ ra thời
điểm thổ lộ tốt nhất mà cũng không cần phải chịu trách nhiệm gì —— Đó
chính là ngày Cá tháng Tư (ngày 1/4 cũng là ngày nói xạo.) Hứa Tử Ngư
đưa ngón út nhỏ của mình lên nhìn Tống Lương Thần. Trên tờ giấy kia tổng cộng chỉ có mấy chữ, cô viết cả nửa tiết văn mới xong, lòng bàn tay
cũng ra đầy mồ hôi. Phía trên có một hàng chữa nhỏ nắn nót và chỉnh tề:
“Hay là, chúng ta nói chuyện yêu đương đi.”
Sau khi nhận lấy tờ giấy đó toàn thân của Tống Lương Thần cứng đờ, sau đó
cũng không thấy có động tĩnh gì. Hứa Tử Ngư chờ thật lâu, đến giờ ra
chơi cũng không có đi ra ngoài, cứ ngồi như vậy mà chờ anh quay lại, cho đến tiết thứ ba anh mới chuyền một tờ giấy bốn góc đã được xếp gọn gàng lại xuống cho cô, khi đó tim của Hứa Tử Ngư đập loạn xạ, sau khi mở
mảnh giấy ra chỉ thấy viết một câu là: “Mình cảm thấy, chúng ta không
thích hợp.”
Đúng vậy, sự thật là Tống Lương Thần không thích mình nha, xem xem, cô thật là thông minh. Hứa Tử Ngư đặc biệt cảm thấy trái
tim mình như va phải một tảng đá, tảng đá đó không lớn nhưng khiến trái
tim cô bị lủng một lỗ không nhỏ. Cô lập tức soàn soạt soàn soạt viết vào mặt sau của tờ giấy đó: “Ha ha, giỡn chơi chút thôi, chúc cậu Cá Tháng
Tư vui vẻ!” Sau đó trả tờ giấy về chủ của nó.
Mặc dù ngoài mặt
vẫn như bình thường, nhưng Hứa Tử Ngư vẫn thấy sợ, cô sợ Tống Lương Thần sẽ nhìn thấu cô thật sự thầm mến anh, có khi cô cũng muốn nghĩ cách nào đó để không phải tiếp xúc với anh nữa. Nhưng sau đó lại phát hiện Tống
Lương Thần cũng vẫn như trước kia vậy, dường như anh thật sự xem tờ giấy đó như một trò chơi ngày Cá Tháng Tư vậy, cũng vì thế mà bọn họ mới từ
từ lại cùng chơi chung một chỗ. Khi đó cô cũng không có nói qua tiếng
yêu, đối với Tống Lương Thần cũng chỉ là mơ mơ hồ hồ mà thôi. Nói giỡn
một chút liền quên, rất nhanh liền quay trở lại con đường bạn học thân
thiết.
Cho nên Tống Lương Thần nói lúc cấp 3 đã thích cô rồi, Hứa Tử Ngư cảm thấy một nửa phải là như vậy, còn một nửa thì hết sức khiếp
sợ.
“Ah, hôm bị cự tuyệt đó em cũng không muốn ăn cơm.”
“Em thật là một cô bé ngốc.” Tống Lương Thần đưa tay vuốt vuốt đầu của cô
nói: “Khi đó gia đình của anh đã quyết định đưa anh ra nước ngoài du
học, anh sợ làm trễ nãi tình duyên của em. Hơn nữa hôm đó cũng là ngày
Cá Tháng Tư, ngày nào em cũng không chọn lại chọn trúng ngày tốt đó, lúc mới nhận được anh cũng cho là em nói thật, sau đó em không biết anh
phải tốn biết bao nhiêu hơi sức mới có thể hồi âm cho em đâu, sau khi
xem câu trả lời của em, thật sự lúc đó anh rất là tức giận, anh giận
mình bị người ta lôi ra làm trò hề trong ngày Cá Tháng Tư này.”
“Ai da, nếu như không chọn ngày Cá Tháng Tư để thổ lộ với anh vậy thì bị
anh cự tuyệt, anh nói xem sau này em dám nhìn mặt anh nữa hay không
đây!”
Lúc đó Hứa Tử Ngư cũng đã là Tống phu nhân rồi, Tống Thiên
Thiên vẫn còn ngoan ngoãn nằm trong bụng của cô, hai người đang dọn dẹp
món đồ chơi trong nhà. Tống Lương Thần nghe cô nói xong cũng nhỏ giọng
hỏi: “Điều này đều là ngược rồi, tại sao em lại nghĩ anh thích Bạch Hinh chứ, rõ ràng ngay từ lúc bắt đầu anh đã thích em mà.”
“Nhưng anh đối với cô ấy tốt hơn em. . . . . .”
“Anh đối với ai cũng đều như nhau cả.”
“Nhưng Bạch Hinh là mỹ nhân nha, anh thấy đó, em cùng với người đẹp ở chung
một chỗ, anh đối với người đẹp thân thiết hơn. Thôi đi, anh đối với em
còn rất nghiêm nghị, em tự nhiên cảm thấy anh thích cô ấy mà không hề
thích em rồi, hơn nữa lúc cùng em ở chung một chỗ đơn giản chỉ là bởi vì có thêm một người thì cảm giác an toàn hơn một chút mà thôi.”
“Em nha!” Tống Lương Thần buông cái gì đó ở trong tay ra, kéo Hứa Tử Ngư
qua: “Cái cần hiểu thì không hiểu, cái không nên hiểu thì không những
hiểu mà còn rất nhiều nữa. . . . . .”
“Không hiểu cái gì chứ . . . . . .”
“Ha ha, dù sao lúc anh nằm viện nghe thấy em nói thích anh từ lúc học cấp 3, anh cảm thấy rất là kinh ngạc.”
“Anh xem đi, anh cũng không hiểu rõ vấn đề! Khi đó em đưa tờ giấy nhỏ đó cho anh giờ đâu rồi!”
“Anh cho là đùa giỡn ngày Cá Tháng Tư . . . . . .”
“5555. . . . . .” Hứa Tử Ngư nhất thời im lặng.
Cuối cùng hai người cùng nhìn nhau, không nhịn được đều nở một nụ cười. Hắc
hắc hắc, đây quả thật là tổ hợp tình yêu của hai đứa ngốc mà!