Charity Graves chắc chắn là một gái điếm hoàn mỹ, Roland Vawtry nghĩ. Cũng thông minh nữa, khi nảy ra một kế hoạch hoàn toàn mới trong giây phút cấp bách, với những tiếng la hét của dân làng đè nặng xuống một bên và phu nhân Dain bên còn lại.
Là một người mẹ, tuy nhiên, ả hoàn toàn vô dụng.
Vawtry đứng ở cửa sổ nhìn xuống khoảng sân nhà trọ, cố lờ đi những âm thanh kinh tởm phía sau hắn và cả những mùi hôi thối còn kinh tởm hơn.
Ngay sau cuộc chạm trán với phu nhân Dain, Charity đã đi vội về ngôi nhà tranh nhỏ của ả ở Grimspound, thu gom đồ đạc, và la hét họ đi vào chiếc xe hai bánh Dennet lọc cọc ả mua cách đây một tuần, cùng với một con ngựa nhỏ ốm yếu tương đương.
Thằng nhóc, tuy nhiên, đã ngần ngừ trước việc đi vào cỗ xe, vì cơn sấm sét cách đó có vài dặm.
Không sẵn sàng mạo hiểm việc thằng nhóc lao ra khỏi xe và biến mất trong đồng cỏ, Charity đã giả vờ thương cảm. Hứa rằng họ sẽ đợi cho đến khi trận sấm sét dừng lại, ả yên lặng lấy ra một mẩu bánh mỳ và một cốc bia cho thằng nhóc. Đối với cốc bia, ả cho thêm ‘một tí tẹo – chưa đến nửa giọt – cồn thuốc phiện,’ ả quả quyết.
Cái ‘chưa đến nửa giọt’ đã dỗ Dominick tới trạng thái vô ý thức. Ả nhét cậu bé vào cỗ xe và cậu bé đã ngủ suốt quãng đường tới quán trọ ở Postbridge và đôi lúc sau đó, trong khi Charity giải thích với Vawtry những gì đã xảy ra để phải hủy kế hoạch gốc của họ và những gì ả dự tính để thay thế.
Vawtry tin tưởng ả. Nếu ả nói nữ hầu tước Dain muốn đứa nhóc đằng ghét đó, thì đó là sự thật.
Nếu Charity nói nữ hầu tước sẽ không nói gì cho Dain về chuyện đó hết, thì điều đó cũng phải là sự thật, mặc dù Vawtry chấp nhận sự thật đó khó khăn hơn. Hắn đã ra cửa sổ nhiều hơn một lần để quan sát khoảng sân nhà trọ tìm dấu hiệu của Quỷ xa tăng hoặc lũ tay sai của anh ta.
“Điều tệ nhất có thể xảy ra là ngày mai ngài ấy xuất hiện thay vì cô ta,” ả bảo hắn. “Nhưng chàng chỉ cần quan sát kỹ càng bên ngoài. Không thể nào chàng không nhìn thấy ngài ấy đến từ cách đó một dặm, đúng chứ? Nên tất cả những gì chúng ta làm là giữ mình thật kín, nhanh chân. Và nếu chúng ta có thể giữ cho thằng nhóc khó chịu im lặng thêm một tuần nữa, chúng ta có thể quay lại kế hoạch đầu tiên.”
Kế hoạch đầu tiên dính lứu đến những hành vi tội ác.
Kế hoạch thứ hai gần như chỉ yêu cầu quan sát kỹ càng bên ngoài – và lắng nghe lý trí, trong cùng một lúc. Thậm chí nếu phu nhân Dain có lắm mồm, thậm chí nếu Dain quyết định tóm gọn Charity, thì lúc này thời tiết xấu cũng sẽ giữ anh ta ở nhà. Trong hai giờ nữa, mặt trời sẽ lặn, và anh ta sẽ không thích ra ngoài trong bóng đêm, xuyên qua đống bùn, tới Postbridge, đặc biệt khi anh ta không thể biết rõ Charity đã ở đó rồi. Điều đó, ai cũng sẽ đồng ý, quá phiền phức đối với Dain.
Tuy vậy, Vawtry không thể dừng ước rằng phán đoán của Charity cũng dành cho cả chuyện chăm sóc thằng nhóc nữa. Nếu ả để tâm tới thằng nhóc một cách đúng đắn từ lúc đầu, mọi thứ sẽ không dính tới chuyện cãi cọ với cả dân chúng Athton. Nếu sau đó ả đánh thằng nhóc ấy, thay vì cho nó một liều cồn thuốc phiện, giờ thì nó sẽ không nôn ọe hết bữa tối vừa nuốt xuống và còn tiếp tục phun ra bất kỳ thứ gì nó đã ăn ở bữa sáng.
Vawtry quay khỏi cửa sổ.
Dominick nằm trên một cái giường hẹp, tóm lấy mép đệm mỏng dính, đầu ngả trên thành giường mà mẹ nó đang giữ. Cơn ói mửa đã dừng lại, ít nhất là vào lúc này, nhưng khuôn mặt bẩn thỉu của nó xám xịt, môi thâm xì, mắt đỏ quạch.
Charity nhìn vào ánh mắt của người tình. “Đó không phải là – là do cồn thuốc phiện,” ả nói bào chữa. “Đó là miếng thịt cừu thằng nhóc ăn lúc tối. Nó hẳn phải bị thiu rồi – hoặc do sữa. Nó đã nói mọi thứ đều chán chết.”
“Thằng bé nôn hết mọi thứ ra,” Vawtry nói, “và trông nó không khá lên. Trông nó tệ đi. Có lẽ ta nên đi tìm một bác sĩ. Nếu nó C-H-Ế-T,” hắn thêm vào, hy vọng khả năng đánh vần của Charity sẽ khá hơn khả năng làm mẹ của ả, “Nữ hầu tước sẽ không hài lòng đâu. Và một vài người mà ta biết có thể sẽ thấy mình gần với giá treo cổ hơn mình thích đấy.”
Việc đề cập đến giá treo cổ tẩy hết màu sắc khỏi đôi má hồng hào của Charity. “Đó là do chàng nhìn thấy viễn cảnh tồi tệ nhất trong mọi việc,” ả nói, quay lại với đứa trẻ ốm yếu. Nhưng ả không phản đối khi Vawtry lấy mũ và ra khỏi phòng.
Hắn vừa đi đến đỉnh cầu thang thì nghe thấy một tiếng quát tháo quen thuộc một cách đáng ngại….mà cũng có thể là đến từ đáy địa ngục, vì đó là giọng của chính Quỷ xa tăng.
Vawtry không cần đến mùi lưu huỳnh hoặc một làn khói để báo cho hắn biết rằng trong khoảng thời gian hắn nhìn khỏi cửa sổ, Nhà trọ Hươu Vàng đã trở thành hố đen địa ngục và rằng, trong có vài giây ngắn ngủi nữa thôi, hắn sẽ chỉ còn là một đám tro tàn.
Hắn lao về phòng và giật mạnh cửa ra. “Ngài ấy ở đây!” hắn gào lên. “Dưới gác. Đang đe dọa chủ nhà trọ.”
Thằng bé ngồi dậy ngay lập tức, để mở to mắt nhìn Vawtry, người chạy điên cuồng khắp căn phòng, vồ lấy đồ đạc.
Charity nhỏm dậy từ bên cạnh thằng bé. “Đừng để tâm đến những thứ đó,” ả nói bình tĩnh. “Đừng có cuống cuồng lên, Rolly. Hãy dùng cái đầu của mình ấy.”
“Hắn sẽ ở đây trong vòng một phút nữa! Chúng ta sẽ làm gì đây?”
“Chúng ta sẽ chen ra thật nhanh,” ả nói, đi tới cửa sổ và xem xét khoảng sân nhà trọ. “Chàng mang Dominick ra khỏi cái cửa sổ này và lần dọc theo mép tường tới chỗ xe cỏ khô dưới kia và nhảy xuống.”
Vawtry phóng tới cửa sổ. Xe chở cỏ khổ trông như thể ở dưới đó cả dăm – mà cũng không có nhiều cỏ khô cho lắm. “Ta không thể,” hắn nói. “Không phải với thằng bé.”
Nhưng ả đã rời khỏi cửa sổ trong lúc hắn ước lượng nguy hiểm, và ả đã mở sẵn cửa ra rồi. “Chúng ta sẽ không mạo hiểm gặp lại tối nay. Nhưng chàng phải mang thằng bé của em đi – em không thể mang nó được, và nó đáng giá, nhớ lấy – và hãy tìm em ở Moretonhampstead ngày mai.”
“Charity!”
Cánh cửa đóng lại phía sau ả. Vawtry nhìn chằm chằm vào nó, điếng người nghe tiếng chân ả bước vội về phía cầu thang hậu.
Hắn quay lại thấy thằng bé cũng đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa. “Mama!” thằng bé gào lên. Thằng nhóc trườn ra khỏi cái giường, xoay xở để lê ba bước về phía cửa, rồi lảo đảo và ngã gục xuống sàn. Nó phát ra một tiếng nôn ọe mà Vawtry đã nghe thấy quá thường xuyên trong những giờ qua.
Vawtry do dự, ngập ngừng giữa thằng bé ốm yếu và cửa sổ. Rồi hắn nghe thấy giọng của Dain ở sảnh ngoài.
Vawtry chạy tới cửa sổ, mở then, và trèo ra ngoài. Không đầy mười giây sau, khi hắn cần trọng lần dọc mép tường, hắn nghe thấy tiếng cánh cửa tới căn phòng bật tung ra. Hắn cũng nghe thấy cả tiếng rống tức giận nữa. Quên mất cẩn trọng, hắn vội vã chạy tới chỗ phía trên xe cỏ khô và nhảy.
Đâm bổ vào phòng như chiến hạm, dốc lòng vào việc tàn sát Charity Graves, hầu tước Dain gần như nghiền nát cậu con trai dưới đôi bốt của mình. May mắn thay, một bước chân tức giân nhấc lên, chàng chú ý thấy cái vật thể nằm trong đường đi của mình và dừng lại.
Mà có vẻ như là vẫn sống, vì nó đang cử động.
Dain vội vã nhìn đi và hít ba hơi thở thật sâu để chế ngự cơn buồn nôn đang dâng lên bên trong. Đó là một sai lầm, bởi vì không khí đầy mùi ôi thối.
Chàng nghe thấy một tiếng rên rỉ từ cái đống dơ dáy có sức sống đó.
Chàng bắt mình nhìn xuống.
“Mama,” cái thứ đó thở dốc, “Mama.”
Ave Maria, gratia plena, Dominus tecum, benedicta tu in mulieribus, et benedictus fructus ventris tui, lesus.
(Đây là câu cầu nguyện với đức mẹ đồng trinh bằng tiếng Latinh, nguyên văn sang tiếng Anh là thế này: Hail Mary, full of grace, the Lord is with thee; blessed art thou amongst women, and blessed is the fruit of thy womb, Jesus.
Còn đây là tiếng Việt: Kính mừng Maria đầy ơn phước, Ðức Chúa Trời ở cùng Bà, Bà có phúc lạ, hơn mọi người Nữ, và Giêsu con lòng Bà gồm phúc lạ.)
Dain nhớ lại một đứa trẻ lạc lõng, cô đơn và tuyệt vọng, tìm kiếm niềm an ủi từ Đức mẹ Đồng trinh, khi người mẹ của chính nó đã đi mất.
Sancta Maria, Mater Dei, ora pro nobis peccatoribus, nunc et in hora mortis nostrae.
(Tiếng ANh: Holy Mary, Mother of God, pray for us sinners, now and at the hour of our death.
Việt: Thánh Maria, Đức Mẹ Chúa Trời, cầu cho chúng tôi là kẻ có tội, khi này và trong giờ lâm tử.)
Đứa trẻ đó đã cầu nguyện như vậy, không biết mình cầu nguyện cho điều gì. Nó đã không biết tội lỗi của mình là gì, hay của mẹ nó là gì. Dù vậy nó biết, rằng mình đơn độc.
Dain biết rõ như thế nào là đơn độc, không ai cần đến, sợ hãi, bối rối, như Jessica đã nói về con trai chàng.
Chàng biết đứa trẻ ghê tởm này cảm thấy gì. Chàng, cũng đã từng đáng ghê tởm và không ai cần đến.
“Mama đi rồi,” chàng nói khó nhọc. “Ta là Papa.”
Thứ đó nhấc đầu nó lên. Đôi mắt đen của nó sưng sỉa và đỏ quạch, cái mũi vĩ đại thò lò mũi xanh.
“Trời ạ, con thật dơ dáy,” Dain nói. “Lần cuối cùng con tắm là khi nào?”
Khuôn mặt nhỏ hẹp của đứa nhóc nhăn nhó lại thành một cái cau mày mà có thể khiến Lucifer cũng phải chạy đi tìm chỗ trốn. “Cút đi,” nó rền rĩ.
Dain túm lấy cổ áo thằng bé và dựng nó lên. “Ta là cha con, nhóc con ạ, và khi ta nói con dơ dáy và cần tắm, con nói, “Vâng, thưa cha.” Con không được nói với ta -”
“Ông xéo đi.” Thằng bé bấp búng một âm thanh nửa nức nở nửa cười cợt. “Xéo đi. Xéo, xéo, xéo. Cút, cút, cút.”
“Đây không phải là một hành vi khó hiểu,” Dain nói. “Ta không khó hiểu chút nào. Ta biết chính xác phải làm gì. Ta sẽ gọi một bồn tắm – và bảo một trong những người giữ ngựa lên để cọ rửa cho con. Và nếu con có tình cờ uống cả một miệng đầy xà phòng trong lúc ấy, thì đó là do con tự mình chuốc lấy.”
Trước điều đó, thằng bé con thốt ra một tràng chửi rủa khàn khàn và bắt đầu vẫy vùng như một con cá tươi nằm trên thớt.
Nắm tay của Dain vẫn rất chặt, nhưng cái áo rách rưới của thằng bé thì không. Cái cổ tả tơi toạc ra và người mang nó được tự do – trong chính xác hai giây, trước khi Dain tóm lấy cậu bé và nhấc nó lên khỏi sàn dưới cánh tay chàng.
Gần như trong cùng giây ấy Dain nghe thấy một âm thanh ùng ục đáng ngại.
Rồi cậu bé nôn … lên hết đôi bốt của đức hầu tước.
Rồi cái bọc vặn vẹo dưới cánh tay Dain lặng im.
Cơn hoảng hốt tràn qua chàng và trở thành sự kinh hoàng đui mù.
Chàng đã giết đứa bé. Chàng đáng nhẽ không nên giữ nó chặt như thế. Chàng đã bẻ gẫy thứ gì đó, nghiền nát thứ gì đó…giết chết con trai của chính chàng.
Dain nghe thấy tiếng bước chân tiến đến gần. Ánh mắt hoảng loạn của chàng nhìn ra cửa.
Phelps xuất hiện.
“Phelps, nhìn xem ta vừa làm gì,” Dain nói trống rỗng.
“Làm cho đôi bốt đáng yêu đó đầy rác rưởi, tôi thấy rồi,” Phelps nói, tiến đến gần. Ông nhìn xuống hình dáng bất động vẫn kẹp bên hông Dain.
“Ngài đã làm gì vậy, tống hết bữa tối ra khỏi người thằng bé ư?”
“Phelps, ta nghĩ ta đã giết thằng bé.” Dain hầu như không thể cử động môi. Cả cơ thể của chàng tê liệt. Chàng không thể khiến mình nhìn xuống…cái xác ấy.
“Vậy thì tại sao cậu bé lại đang thở?” Phelps nhìn từ khuôn mặt cậu bé tới mặt ông chủ. “Cậu bé không chết đâu. Chỉ ốm thôi, tôi đoán thế. Có lẽ bị lạnh vì đến đây trong thời tiết tồi tệ. Sao ngài không đặt cậu bé lên giường để chúng ta có thể nhìn kỹ hơn?”
Quẫn trí, Dain nghĩ. Jessica sẽ nói chàng bị quẫn trí. Hoặc quá căng thẳng. Mặt chàng nóng rẫy, chàng cẩn thận nhấc thằng bé lên, mang nó tới giường, và dịu dàng đặt nó xuống.
“Trông cậu bé hơi sốt,” Phelps nói.
Dain cẩn trọng đặt tay lên cái trán bẩn thỉu đầy ghét của cậu nhóc. “Thằng bé – thằng bé hơi quá ấm, ta nghĩ thế.” Đức ngài nói.
Sự chú ý của Phelps ở đâu đó. “Có lẽ đó chính là rắc rối,” ông nói, di chuyển tới lò sưởi nhỏ. Ông cầm lấy một chai nước từ lò sưởi và đưa nó cho Dain. “Như tôi nhớ lại, cồn thuốc phiện cũng không có tác dụng tốt cho ngài lắm. Bảo mẫu đã đưa nó cho ngài khi mẹ ngài bỏ đi, và ngài đã ốm rất nặng vì nó.”
Dain, tuy nhiên, vào lúc đó đã không bị bỏ đói và cũng không bị lôi đi khắp Dartmoor đang mưa như trút nước. Chàng đã được an toàn trong giường của mình, với người hầu chăm sóc, và bảo mẫu ở đó để cho chàng uống trà và tắm táp cơ thể đầy mồ hôi của chàng.
….tốt hơn hết là để cậu bé ở nơi câu bé sẽ an toàn, và nơi mà bà chắc chắn rằng cậu được chăm sóc.
Dain đã không được yêu thương, nhưng mẹ chàng đã để chàng đủ an toàn. Chàng đã được quan tâm, chăm sóc.
Mẹ chàng đã không đưa chàng đi cùng…nơi chàng chắc hẳn sẽ chết cùng bà, vì sốt, trên một hòn đảo ở bên kia thế giới.
Mẹ của cậu bé này đã bỏ mặc cậu tới chết.
“Đi xuống dưới và bảo họ chúng ta phải có một ấm trà ngay lập tức,” chàng bảo Phelps. “Chú ý rằng họ cũng phải gửi nhiều đường lên cùng. Và một cái bồn đồng. Và mọi chiếc khăn tắm mà họ có thể tìm thấy.”
Phelps bắt đầu đi ra cửa.
Và cả cái gói quà nữa,” Dain nói. “Đem gói quà của phu nhân ta lên đây.”
Phelps chạy vội đi.
Vào lúc trà đến nơi, Dain đã cởi hết đống vải vóc đầy mồ hôi của con trai chàng và bọc cậu bé trong tấm ga trải giường.
Phelps được lệnh đốt một ngọn lửa, và đặt bồn tắm gần đó. Trong khi ông thực hiện, chủ nhân của ông múc những thìa trà ngọt lịm cho cậu bé, người nằm yếu ớt bên tay chàng, đã có ý thức lại – tạ ơn chúa – nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi.
Sau nửa ấm trà, cậu bé có vẻ đã hồi tỉnh. Ánh mắt lờ đờ của cậu bé hơi lanh lẹ hơn, và đầu đã ngừng gục xuống như một con búp bê rách. Cái đầu ấy, một đám tóc loăn xoăn đen dày bẩn thỉu cũng giống như đầu của Dain, đang lúc nhúc đầy chấy rận, Đức hầu tước chú ý thấy, không ngạc nhiên lắm.
Nhưng phải có thứ tự, chàng tự khuyên mình.
“Thấy khá hơn chứ?” chàng hỏi cộc cằn.
Một ánh mắt đen sững sốt ngẩng lên nhìn chàng. Cái miệng trẻ con đầy mồ hôi run rẩy.
“Con mệt hả?” Dain hỏi. “Con có muốn ngủ một tí không? Không có gì phải vội cả, con biết đấy.”
Cậu bé lắc đầu.
“Được rồi. Ta dám nói con đã ngủ nhiều hơn con muốn khá lâu. Nhưng con sẽ ổn thôi. Mama con đã cho con một ít thuốc không hợp với con, chỉ thế thôi. Điều tương tự cũng đã một lần xảy ra với ta. Đã làm ta nôn thốc nôn tháo. Rồi, trong khoảng thời gian rất ngắn thôi, ta đã khá lên nhiều.”
Ánh mắt cậu bé hạ xuống và cậu cúi người về phía mép giường. Dain mất một giây để nhận ra rằng thằng bé đang cố nhìn đôi bốt của chàng.
“Không cần phải nhìn đâu,” chàng nói. “Chúng đã hỏng. Đó là đôi thứ hai trong cùng một ngày.”
“Ông đã bóp chặt tôi,” đứa bé nói đầy phòng thủ.
“Và ta đã làm con nôn hết ra,” Dain đồng ý. “Khi mà xóc một cái dạ dày dễ bị nôn. Nhưng ta đã không biết con bị ốm.”
Bởi vì Jessica không ở đây để nói cho ta, Dain yên lặng thêm vào.
“Tuy vậy, vì cuối cùng con đã tìm lại được lưỡi của mình,” chàng tiếp tục, “có lẽ con cũng có thể tìm lại cảm giác thèm ăn.”
Một cái nhìn run rẩy, trống rỗng khác nữa.
“Con có đói không?” Dain hỏi một cách kiên nhẫn. “Dạ dày con có cảm giác trống rỗng không?”
Câu hỏi này đem lại cho Dain một cái gật đầu chậm chạp.
Chàng lại ra lệnh cho Phelps xuống nhà, lần này là vì bánh mỳ và một bát nước súp ngon lành. Trong khi Phelps đi, Dain đảm nhận việc rửa mặt cho con trai chàng. Việc đó mất một lúc khá lâu, vì Đức Hầu tước không chắc chắn nên dùng bao nhiêu lực. Nhưng chàng xoay sở được để làm biến mất phần lớn bụi bẩn mà không kéo theo nửa làn da di cùng, và cậu bé chịu đựng việc đó, dù cậu quẫy như một con ngựa non mới sinh suốt lúc ấy.
Rồi, sau khi cậu bé ăn hết vài miếng bánh mỳ nướng và một cốc súp, và đã không còn trông như một xác chết mới sống dậy, Dain chuyển sự chú ý sang cái bồn tắm bằng đồng nhỏ cạnh ngọn lửa.
“Nữ hầu tước gửi quần áo sạch cho con,” Dain nói, ra dấu tới một cái ghế trên đó Phelps đã để chồng quần áo lên. “Nhưng con phải tắm rửa trước.” Ánh mắt Dominick di chuyển từ đống quần áo tới cái bồn tắm và rà đi rà lại vài lần. Nét mặt cậu bé trở nên đau khổ.
“Con phải tắm rửa trước,” Dain nói kiên quyết. Cậu bé thốt ra một tiếng rú khủng khiếp có thể làm cho một nữ thần báo tử cũng phải tự hào. Cậu bé cố vùng dậy bỏ đi. Dain tóm cậu lại và nhấc cậu dậy khỏi giường, lờ đi những cú đấm đá và tiếng la hét inh tai.
“Ngừng ngay cái trò ầm ĩ đó lại!” chàng nói sắc nhọn. “Con có muốn làm mình ốm lại không? Chỉ là một cái bồn tắm thôi mà. Con sẽ không chết vì nó đâu. Ta tắm hàng ngày và ta vẫn chưa chết.”
“Không-ông-ông!” Với tiếng rền rĩ thảm thương đó, cái đầu đầy chấy rận của con trai chàng úp sâu xuống vai Dain. “Không, Papa. Làm ơn. Không, Papa.” Papa.
Họng Dain sít chặt lại. Chàng di chuyển bàn tay to lớn lên cái lưng gầy còm rũ rượi của cậu nhóc, và nhẹ nhàng vỗ về.
“Dominick, con đang nhúc nhúc những chấy rận,” chàng nói. “Chỉ có hai cách để thoát khỏi chúng. Hoặc là con tắm trong cái bồn đồng xinh xắn kia…”
Đầu con trai chàng ngẩng lên.
“Hoặc là con phải ăn hết một bát củ cải.”
Dominick rụt lại và nhìn cha cậu bé trong nỗi khiếp đảm tuyệt đối.
“Xin lỗi,” Dain nói, nén lại một nụ cười. “Đó là phương thuốc duy nhất còn lại.”
Sự vùng vẫy và tiếng than vãn dừng lại ngay lập tức.
Bất kỳ thứ gì – thậm chí cả cái chết – cũng đáng yêu hơn củ cải.
Đó là những gì Dain cảm nhận khi còn bé. Nếu đứa bé này đã thừa hưởng phản ứng của chàng với cồn thuốc phiện, thì cũng có thể suy luận ra rằng cậu bé cũng thừa hưởng cả ác cảm thủa bé của Dain đối với củ cải. Thậm chí đến bây giờ, chàng cũng không quá ưa thích chúng.
“Ông có thể bảo nước nóng đưa lên ngay bây giờ, Phelps,” Đức hầu tước nói. “Con trai ta muốn tắm.”
Lần tắm đầu tiên Dain bị buộc phải tự mình thực hiện, trong khi Dominick ngồi cứng ngắc đầy căm phẫn, miệng cậu bé mím lại thành một đường thẳng kiên trung. Khi xong, tuy nhiên, cậu bé được thưởng một cái nhìn qua ống nhòm ảnh, và được bảo rằng cậu có thể chơi với nó ngay khi cậu sạch sẽ.
Dominick quyết định tự mình thực hiện lần tắm rửa thứ hai.
Trong khi cậu bé làm đục ngầu bồn tắm dưới con mắt quan sát của Phelps, thì Dain gọi bữa tối.
Vào lúc bữa tối đến, cậu bé đã ra khỏi bồn tắm và Dain đã lau cho cậu thật khô, cho cậu vào trong bộ vét lỗi mốt mà Jessica đã tìm thấy, và chải mái tóc lộn xộn của cậu.
Rồi cái ống nhòm ảnh đáng thèm muốn được đặt vào tay Dominick, và trong khi cậu bé chơi với nó, Dain ngồi xuống để ăn cùng người đánh xe của chàng.
Chàng cầm con dao cùng cái nĩa của chàng lên và sắp sửa cắt miếng thịt cừu thì chàng nhận ra rằng chàng đã cầm lên cả con dao cùng cái nĩa.
Chàng nhìn chằm chằm vào cái nĩa bên bàn tay trái của mình một lúc lâu.
Chàng nhìn Phelps, người đang phết bơ vào một miếng bánh mỳ khổng lồ.
“Phelps, cánh tay ta hoạt động.” Dain nói.
“Đúng vậy,” người đánh xe nói không cảm xúc.
Rồi Dain nhận ra là cánh tay chàng hẳn đã phải hoạt động một lúc rồi, và chàng đã không hề chú ý. Làm cách nào nữa mà chàng có thể giữ đầu con trai chàng ngẩng lên trong lúc bón trà cho cậu bé? Làm cách nào nữa mà chàng ôm và cùng lúc ấy vỗ lưng cậu bé? Làm cách nào nữa mà chàng di chuyển cơ thể cứng ngắc của cậu bé bên này bên kia trong lúc tắm và gội đầu cho cậu? Làm cách nào nữa mà chàng mặc cho cậu bé bộ cánh khó chịu không thực tế với hàng dãy hàng dãy nút kia?”
“Nó ngừng hoạt động không vì một lý do y học nào cả và giờ nó hoạt động cũng không vì một lý do nào cả.” Dain cau mày nhìn bàn tay. “Y như thể chẳng có gì sai từng xảy ra với nó.”
“Nữ hầu tước đã nói chẳng có gì sai với nó cả. Nói rằng – không có ý xúc phạm đâu, thưa ngài – rằng tất cả là do đầu óc ngài.”
Mắt Dain nhíu lại. “Có phải đó là những gì ông nghĩ không? Rằng tất cả là do đầu óc ta? Rằng, nói cách khác, ta bị bại não?”
“Tôi chỉ nói với ngài những gì cô ấy nói. Còn tôi, tôi cho rằng có một mảnh vụn của thứ gì đó mà các nhà phẫu thuật không lấy ra. Có lẽ nó chỉ là đã tự mình thoát ra.”
Dain quay lại chú ý vào cái khay thức ăn của mình và bắt đầu cắt miếng thịt cừu. “Chính xác. Phải có một lời giải thích y học, nhưng tên lang băm người Pháp đó sẽ không thú nhận mình đã sai, và tất cả lũ bạn bè của hắn đều dính chặt với hắn. Phải có thứ gì nữa trong đó, và nó đơn giản là đã tự mình thoát ra.”
Chàng đang nuốt xuống miếng đầu tiên khi sự chú ý của chàng lại hướng về Dominick, nằm sấp trên tấm thảm trước ngọn lửa, nghiên cứu Trận Copenhagen.
Vấn đề tầm cỡ thế giới đã chìm xuống chỉ còn là một cậu bé ốm yếu và sợ hãi bé bỏng. Và bằng cách nào đó, trong quá trình chìm nghỉm ấy, có thứ gì đó đã tự mình thoát ra.
Khi chàng nhìn con trai, Hầu tước Dain hiểu rằng ‘thứ gì đó’ không phải chỉ là một miếng thép hay mảnh xương vụn. Mà là trong đầu chàng, hay có lẽ là trong tim chàng. Jessica đã nhắm bắn bên trái tim chàng, không phải sao? Có lẽ một phần của bộ phận đó đã bất động…với sợ hãi? Chàng tự hỏi. Se mi lasci mi uccido (nếu nàng bỏ mặc ta, ta sẽ tự giết chính mình,>.<) chàng đã bảo nàng thế. Chàng đã sợ hãi, phải, rằng nàng sẽ rời bỏ chàng. Giờ chàng nhận ra rằng chàng đã cảm thấy như vậy từ cái ngày nàng bắn chàng. Lúc ấy chàng sợ hãi rằng mình đã làm điều không thể tha thứ được, rằng chàng đã mất nàng mãi mãi. Và chàng không hề ngừng sợ hãi. Bởi vì người phụ nữ duy nhất từng quan tâm đến chàng trước đó đã bỏ rơi chàng…bởi vì chàng là một con quái vật, không thể yêu được.
Nhưng Jessica đã nói điều ấy không đúng. Dain rời khỏi bàn và đi tới ngọn lửa. Dominick nhìn lên khi chàng tới gần. Trong khuôn mặt ngẩng lên thận trọng, tăm tối của con trai, Dain nhìn thấy chính mình: đôi mắt đen phiền muộn…cái mũi khoằm đáng ghét…cái miệng sưng sỉa. Không, đứa trẻ này không hề đẹp trai dù tưởng tượng cỡ nào đi nữa. Khuôn mặt không hề xinh xắn và cơ thể kỳ cục – chân tay gầy nhẳng, bàn tay bàn chân to quá khổ, và đôi vai rất rộng.
Cậu bé cũng không có một tính tình tươi sáng nữa. Cả cái vốn từ vựng dơ dáy càng không làm tăng thêm sự đáng yêu của cậu bé. Cậu không phải một đứa trẻ xinh xắn và chắc chắn không phải một đứa trẻ đáng mến.
Cậu y hệt như cha mình.
Và cũng y hệt như cha mình, cậu bé cần ai đó – bất kỳ ai – chấp nhận cậu. Ai đó để ý đến cậu và chạm vào cậu với tình yêu thương.
Không phải đòi hỏi gì quá đáng.
“Ngay khi Phelps và ta ăn xong bữa tối, chúng ta sẽ khởi hành về Athcourt,” chàng bảo Dominick. “Con có cảm thấy đủ khỏe để cưỡi ngựa không?”
Cậu bé gật đầu chậm chạp, mắt không hề rời khỏi mắt cha cậu.
“Tốt. Ta sẽ đưa con lên ngựa của ta, và nếu con hứa sẽ cẩn thận, ta có thể sẽ để con cầm dây cương. Con sẽ cẩn thận chứ?”
Lần này là một cái gật nhanh hơn. Và rồi, “Vâng, Papa.”
Vâng, Papa.
Và trong vùng đất Dartmoor khô cằn, tằm tối của trái tim hầu tước Dain, cơn mưa ngọt ngào đã rơi xuống và hạt giống tình yêu đã nảy mầm ở nơi một thời là vùng đất cằn cỗi.
Vào lúc Hầu tước Dain ăn xong bữa tối tạm bợ của mình, Charity Graves hẳn đã đến được Moretonhampstead. Thay vì thế, ả ta ở Tavistock, cách khoảng hai mươi dặm ở hướng ngược lại.
Đó là vì Charity đã chạm trán Phelps ở cửa hậu mà ả định chạy trốn. Ông đã bảo ả rằng Hầu tước Dain đến để mang thằng bé về, và nếu Charity biết điều gì là tốt cho mình, ả nên im lặng và nhanh chóng biến mất. Trước khi Charity kịp triệu lên vài giọt nước mắt mẫu tử cần thiết và những lời nỉ non đau khổ khi phải từ bỏ đứa con thân yêu của mình, Phelps đã đưa ra một cái gói nhỏ.
Cái gói ấy chứa một trăm đồng tiền vàng, và một nghìn bốn trăm bảng khác bằng hối phiếu, và một tờ giấy từ phu nhân Dain. Trong tờ giấy, Nữ hầu tước chỉ ra rằng một nghìn bốn trăm đồng còn hơn là không gì cả và tốt đẹp hơn hẳn so với việc sống ở Xứ Wales mới. Nàng đã gợi ý rằng Graves nên đặt vé tới Paris, nơi nghề nghiệp của ả được khoan dung hơn, và nơi tuổi tác kha khá của ả - Charity đã bập bênh gần ranh giới ba mươi khủng khiếp – không bị xem như là một hạn chế quá lớn.
Charity đã quyết định rằng sau cùng thì ả không phải là một bà mẹ đáng thương. Ả ngậm mồm lại và lẩn đi, y như Phelps đã gợi ý.
Vào lúc ả tìm đến chiếc xe của mình, ả đã làm một phép tính đơn giản. Chia sẻ hai mươi ngàn bảng với người tình của ả là một vấn đề hoàn toàn khác với việc chia sẻ một nghìn năm trăm bảng. Ả thích Roily, phải, nhưng không thích đến thế. Và do đó, thay vì hướng dến Moretonhampstead, trên con đường sẽ dẫn ả tới Luân Đôn, Charity đã hướng về phía tây nam. Từ Tavistock, ả quyết định chạm dừng kể tiếp của ả sẽ là Plymouth. Rồi ả sẽ tìm một con thuyền đưa ả tới Pháp.
Năm tuần trước, Roland Vawtry đã ngã xuống một cái hố mà không hề nhận ra. Giờ đây thì hắn đã nhận thức được rằng mình đang ở đáy một cái hố rất sâu. Điều hắn không nhìn thấy là đáy hố được tạo nên bởi cát lún.
Thay vì thế, hắn thấy rằng hắn đã phản bội lòng tin của Charity.
Phải, ả đã đi tới Postbridge, thẳng tới ngôi nhà trọ nơi ả biết Vawtry đang ở. Phải, ả đã đến với hắn, thay vì bí mật thuê một phòng cho riêng mình. Và phải, điều đó có nghĩa là những người ở quán trọ Hươu Vàng biết rằng ả điếm đó và hắn có liên quan. Tuy vậy, vì Vawtry đã dùng một cái tên giả, vẫn có cơ hội Dain không khám phá ra sự thật.
Cơ hội đó, Vawtry muộn màng nhận ra rằng, đã chết khi hắn hoảng hốt và bỏ rơi thằng nhóc. Cậu bé đó hẳn đã nghe thấy Charity gọi hắn là ‘Rolly’, và tệ hơn, sẽ có thể miêu tả hắn. Dominick đã trừng mắt nhìn ‘bạn’ của mama suốt bữa ăn mà cậu bé đã bắt đầu nôn mửa vài phút sau khi ăn xong.
Charity, quá khôn ngoan, đã tiên liệu rắc rối ấy. Ả đả bảo Vawtry mang thằng bé đi bởi vì đó là điều an toàn khất, khôn ngoan nhất phải làm. Cậu bé “đáng giá,” ả cũng đã nói thể. Vawtry đã cân nhắc tất cả chuyện này trong lúc trốn dưới một đám cỏ ẩm ướt, không quyết định được nên chạy đường nào và tự hỏi liệu hắn có lối thoát khỏi sân nhà trọ mà không bị chú ý một khi hắn đã quyết định xong không.
Nhưng khoảng sân không đầy những người được ra lệnh săn đuổi Roland Vawtry – hay bất kỳ ai khác. Không còn những tiếng rống của Sa tăng thoát ra từ căn phòng mới bị từ bỏ của Vawtry.
Cuối cùng, hắn cũng gom góp được can đảm và trườn ra khỏi xe cỏ khô.
Không ai đến bắt chuyện với hắn. Hắn đi lạnh lùng hết mức có thể tới chuồng ngựa và lấy lại con ngựa của hắn.
Ở đó hắn biết được về sự hoãn thi hành án của mình.
Hắn được thông báo rằng hầu tước Dain đã bắt toàn bộ gia nhân trong nhà trọ - và không chỉ vài người khách – phải nháo nhào lên vì cậu bé bị ốm.
Rồi Roland Vawtry nhận thấy rằng Số mệnh đã cho hắn một cơ hội để lấy lại phong độ trong mắt người yêu của hắn.
Không mất nhiều thời gian để tìm ra cách hoàn thành điều đó.
Sau cùng thì, giờ đây hắn chả có gì để mất.
Hắn không chỉ đang nợ năm nghìn bảng, mà hắn không nghi ngờ gì còn phải đối mặt với việc chặt chân tay rất nhanh thôi từ hầu tước Dain. Giờ đây Dain còn nhiều chuyện khác phải bận tâm, nhưng điều đó sẽ không kéo dài mãi mãi. Rồi hắn ta sẽ săn đuổi người bạn trước kia của mình.
Vawtry có một cơ hội duy nhất và hắn phải đón lấy nó.
Hắn phải tiếp tục kế hoạch của Charity…và hắn phải tự mình thực hiện toàn bộ kế hoạch đó.