Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!

Chương 122: Chương 122: Cãi nhau thật lớn




Cô ngồi xuống kể lại toàn bộ chuyện với Sở Vân Dung.

Bà chỉ thầm than một tiếng.

“Con cũng đừng chiều An An đến như vậy. Đình Hi nó làm vậy là đúng, lỡ sau này ra ngoài, với cái tính như thế người chịu thiệt vẫn là An An”

“Sai ở đâu phải sửa ở đó. Thằng bé đến tuổi ăn tuổi học rồi. Phải thật nghiêm khắc”

Sở Vân Dung nhìn nhìn cháu ngoại bị ba mình đánh, mắt vẫn còn rưng rưng nước mắt mà đau lòng.

“Quả thật lần này con có chút nóng nảy. Lúc nảy con còn cãi với anh ấy một trận, lời nói toàn khó nghe. Nhưng khi thấy An An khóc đến đau lòng như vậy, con lại không chịu được”

Thẩm Lạc Ngưng cúi đầu xuống, cô hối hận vì những lời mình nói ra lúc nảy rồi.

“Con phải để cho Đình Hi dạy dỗ An An một chút. Trong nhà cần phải có một người nghiêm khắc để dè chừng An An.”

Sở Vân Dung xoa xoa đầu con gái nói.

Chiều hôm đó, Thẩm Lạc Ngưng để An An lại cho Sở Vân Dung, mình thì trở về căn hộ Đế Đô tìm Vương Đình Hi. Nhưng anh lại không có ở nhà.

Thẩm Lạc Ngưng bước vào nhìn căn nhà trống rỗng thì bỗng nhiên không nhịn được mà khóc lớn.

Lần này anh giận cô thật rồi, không nói lời nào liền bỏ đi rồi.

Thẩm Lạc Ngưng cuộn người vào một góc trong nhà khóc thật lớn.

Một lúc sau Vương Đình Hi trên tay cầm một túi bánh trôi Tứ Vị tiến vào nhà.

Vừa về nhà tiếng khóc của Thẩm Lạc Ngưng liền truyền đến tai anh.

Để túi bánh trên bàn xong anh liền bật đèn lên tìm Thẩm Lạc Ngưng.

“Lạc Ngưng. Sao vậy em?”

Vương Đình Hi ôm gọn Thẩm Lạc Ngưng vào lòng. Thấy cô khóc nức nở lòng anh liền đau như cắt.

“Em tưởng anh giận em, liền bỏ đi mất”

Thẩm Lạc Ngưng nức nở nói.

“Anh đi mua bánh trôi về chuộc lỗi với em. Ngoan, anh không giận cũng không bỏ em”

Vương Đình Hi xoa xoa đầu cô gái nhỏ đang khóc đến đau lòng.

Khóc một hồi, Thẩm Lạc Ngưng cũng đã bình tĩnh.

Cô cúi đầu không dám nhìn thẳng anh.

“Em xin lỗi”

“Ngẩng đầu lên nhìn anh”

Vương Đình Hi nâng cằm Thẩm Lạc Ngưng lên, muốn cô nhìn mình.

Thẩm Lạc Ngưng ngoan ngoãn nâng mắt nhìn anh. Đôi mắt khóc đến đỏ hoe của cô bị Vương Đình Hi nhìn đến chột dạ.

“Sao?”

Vương Đình Hi thấp giọng hỏi.

“Em xin lỗi, em sai rồi, anh mắng em đi”

Thẩm Lạc Ngưng kiên nhẫn lặp lại lời lúc nảy.

“Không nỡ”

Vương Đình Hi ôn nhu nhìn Thẩm Lạc Ngưng.

“Sau này chuyện dạy dỗ An An liền giao cho anh, em sẽ không nhúng tay vào. Nếu em còn như vậy, An An nhất định sẽ bị chiều hư”

Thẩm Lạc Ngưng nghiêm túc nói, cô dễ mềm lòng, chỉ cần An An khóc một chút cô liền không chịu nỗi.

“Anh cũng không nỡ đánh con nhưng trong nhà nhất định phải có một người sắm vai ác. Anh không muốn để con bài xích em”

Một nhà hạnh phúc sẽ có một người sắm vai hiền, một người sắm vai ác để răn dạy con cái. Nếu vậy thì Vương Đình Hi tình nguyện làm vai ác để dạy con. Thẩm Lạc Ngưng đã vất vả mang thai, thứ anh muốn là để cô hưởng thụ hạnh phúc của con cái mang lại chứ không phải sự bài xích, xa cách của con mình.

Nghe được những lời của Vương Đình Hi, Thẩm Lạc Ngưng lại không nhịn được muốn khóc lần nữa.

“Nào, không khóc, mau đi ăn bánh trôi của chúng ta”

Vương Đình Hi nhanh tay bế Thẩm Lạc Ngưng lên đi thẳng ra bàn ăn.

Tối hôm nay, cả hai quyết định tận hưởng cuộc sống riêng của mình tại căn hộ ở Đế Đô. Ném An An về cho bà ngoài chăm sóc giúp.

Sáng hôm sau chưa kịp dùng bữa sáng xong đã bị điện thoại của Sở Vân Dung gọi tới bảo cả hai về Đại Viên.

Về tới Đại Viên, tiếng khóc của An An ồn ào truyền tới.

“Mau, dỗ An An đi. Cả nhà không ai động vào được thằng bé cả”

Sở Vân Dung mệt đến khàn giọng, bà ôm An An đến ném cho Thẩm Lạc Ngưng.

Từ Chị Trần, Sở Vân Dung đến Thẩm Lão Gia, không ai dỗ được An An cả.

Thẩm Lạc Ngưng ẫm An An một lúc, thằng bé liền không khóc nữa, trả lại sự yên tĩnh cho Đại Viên.

Thẩm Lạc Ngưng liền ôm An An suốt cả buổi, bụng đói đến không chịu được nhưng vừa bỏ thằng bé xuống là nó lại khóc.

Vương Đình Hi nhìn chằm chằm An An, quyết định tiến lên bế thằng bé để Thẩm Lạc Ngưng ăn cơm.

Khi Vương Đình Hi vừa chạm vào, An An liền khóc rống lên.

Không chần chờ gì, Vương Đình Hi bế hẳn An An lên đem lên lầu.

Thằng bé liếc xuống nhìn Thẩm Lạc Ngưng cầu cứu, miệng vẫn không ngừng khóc.

Thẩm Lạc Ngưng vờ như không thấy, cô cúi đầu ăn cơm của mình. Đợi đến khi Vương Đình Hi bế An An đi khuất mới dám ngẩn đầu lên nhìn theo.

Lần này không thể mềm lòng với nhóc con An An được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.