Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!

Chương 121: Chương 121: Tiếng gọi đầu tiên




“Nào, An An, tới dì ẫm một chút”

Phương Kỳ vui vẻ nhìn hai người bạn thân của mình mỗi người một đứa trẻ ôm trong tay.

“Kỳ Kỳ, cậu định độc thân như vậy đến cuối đời sao?”

Hứa Du nhịn không được nhìn Phương Kỳ hỏi.

“Mình có chứ, vẫn đang tìm hiểu một người con trai. Nghe nói nhà họ cũng đang ép con trai xem mắt rất nhiều, mẹ mình cùng mẹ của người đó có qua lại nên liền sắp xếp mình xem mắt....”

Phương Kỳ nhắc đến người đó thì có chút vui vẻ.

“Là ai mà lọt vào mắt xanh của Kỳ Kỳ nhà ta đây”

Hứa Du cười lớn hỏi.

“Họ Nhạc, tên Dương”

Phương Kỳ cười cười trả lời.

“Nhạc Dương?”

Thẩm Lạc Ngưng bỗng nhiên nghe thấy cái tên quen thuộc liền hỏi lại.

Phương Kỳ gật gật đầu.

“Em họ của Vương Đình Hi nhà mình”

Thẩm Lạc Ngưng ôm ôm An An trả lời.

“Haha, vậy chẳng phải sau này cậu sẽ gọi Tiểu Lạc Ngưng một tiếng chị dâu?”

Hứa Du bị chọc cười tới đỏ cả mặt.

Phương Kỳ thấy vậy cũng cười theo.

“Chị dâu à”

Cả ba cùng vui vẻ cười nói một hồi thật lâu.

Hôm nay Vương Đình Hi được nghỉ phép trở về, Thẩm Lạc Ngưng quyết định làm một bàn đồ ăn để đón anh.

Hiện tại Thẩm Lạc Ngưng đã về lại căn hộ ở Đế Đô sống.

An An ngoan ngoãn ngồi trên thảm chơi đồ chơi của mình.

Lúc Vương Đình Hi trở về, An An đưa mắt nhìn nhìn ba mình.

Môi nhỏ khẽ động, mấp máy muốn phát ra âm thanh.

“B...a...ba”

Cố gắng một hồi cuối cùng cũng nói ra được một tiếng.

Vương Đình Hi đang thay giày thì nghe được tiếng của con mình. Anh ngẩn đầu lên nhìn An An đang cười toe toét.

Thẩm Lạc Ngưng đang ở trong bếp bày đồ ăn ra thì cũng nghe rõ từng chữ An An nói.

Cô nhanh chóng bỏ đồ xuống chạy ra ngoài nhìn con mình.

“Ba”

Lại một tiếng ba đầu tiên nữa vang lên. An An thích thú gọi ba mình.

Vương Đình Hi nhanh chóng tiến lại bế cả người An An lên ôm vào lòng.

Con anh biết nói rồi, tiếng nói đầu tiên lại gọi anh. Vương Đình Hi ôn nhu nhìn An An thật lâu.

Thời gian anh ở bên cạnh con không nhiều, một tháng chỉ trở về một hai lần, An An vẫn luôn dính lấy ba mình không buông mỗi lần anh trở về.

Khi Vương Đình Hi hết nghỉ phép lại đi thì An An khóc toáng lên, thằng bé vô cùng hiểu chuyện, biết được ba mình lại đi nên lấy chiêu trò nước mắt ra níu kéo.

Thẩm Lạc Ngưng đứng bên cạnh cũng mõi mắt chờ mong con gọi mình.

“Gọi mẹ”

Vương Đình Hi lay lay An An dạy con gọi.

“M..e, Me”

Tiếng mẹ non nớt được thốt ra từ cái miệng nhỏ của An An vô cùng dễ nghe.

“Con trai nhỏ, thật ngoan”

Thẩm Lạc Ngưng ôm lấy An An hôn thật nhiều.

Mỗi lần Vương Đình Hi trở về lại thấy một sự thay đổi của An An....

Chiều đó, Hứa Du cùng Hàn Vũ đem Bình Bình đến chơi cùng An An.

An An cùng Bình Bình ngoan ngoãn ngồi chơi đồ hàng trên thảm.

Thẩm Lạc Ngưng và Hứa Du thì làm đồ ăn sau bếp.

Không khí yên tĩnh bỗng oà lên tiếng khóc của Bình Bình.

Vương Đình Hi nhanh chóng chạy ra xem tình hình.

Vừa ra chỉ thấy Bình Bình bị An An chọi đồ trúng trán nhỏ, đau đến sưng lên một cục, con bé khóc thật lớn.

“Bình Bình ngoan, không khóc”

Vương Đình Hi bế Bình Bình lên dỗ con bé sau đó thấy Hứa Du tiến ra liền đưa con bé cho cô dỗ.

An An ngồi đó chớp chớp đôi mắt vô tội.

Vương Đình Hi đi lại chổ con trai mình, sắc mặt khó coi nhìn thằng bé.

“Tay nào ném?”

An An hiểu tiếng ba mình nói liền ngoan ngoan tay phải trắng nõn nà ra.

Vương Đình Hi không dùng sức, chỉ khẽ nhẹ lên bàn tay phải của An An một cái.

“Tay hư, sau lại ném đồ vào chị”

Đánh xong một cái, Vương Đình Hi bắt đầu chỉnh đốn lại An An.

An An không tin vào mắt mình mở to đôi mắt nhìn Vương Đình Hi.

Bỗng nhiên thằng bé oà lên khóc lớn. Ba cậu vừa đánh cậu.

Thẩm Lạc Ngưng thấy Vương Đình Hi đánh con thì nhanh chóng tiến lại nổi nóng.

“Anh đánh con cái gì chứ?”

“Hư thì phải phạt”

Vương Đình Hi nghiêm giọng nói.

“Đó là khi anh ở Quân Khu, còn ở đây là ở nhà, anh đừng xem thằng bé như đồng đội của mình, muốn đánh là đánh, phạt là phạt”

Thẩm Lạc Ngưng chiều con đến hư rồi, cô không nỡ để An An chịu đau nên liền lớn tiếng cãi vã với Vương Đình Hi.

“Vô duyên vô cớ đánh người khác? Không đáng bị phạt sao?”

Vương Đình Hi cau mài nhìn Thẩm Lạc Ngưng không chịu nói lý trước mặt.

“Anh đừng có quá đáng”

Thẩm Lạc Ngưng ôm ôm An An dỗ dỗ.

Bỗng nhiên cô quay người vào phòng, lấy áo khoác rồi ẫm An An rời đi.

Vương Đình Hi nhanh chóng níu tay Thẩm Lạc Ngưng lại tra hỏi.

“Em đi đâu?”

“Buông em ra, đừng động vào em và con”

Thẩm Lạc Ngưng vùng tay ra khỏi bàn tay của Vương Đình Hi nhanh chóng rời đi trước mắt anh.

“Để tôi đi khuyên Tiểu Lạc Ngưng”

Hứa Du thấy tình hình trở nên nghiêm trọng thì cất giọng.

“Mặc kệ cô ấy đi”

Vương Đình Hi tức giận xua xua tay, anh một mạch đi thẳng về phía ghế ngồi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.