“Làm gì....làm gì có chứ. Đừng nói là anh để ý lời nói của Đồng Đồng nhé”
Thẩm Lạc Ngưng nghe được lời nói của anh thì khoé môi giật giật.
Vương Đình Hi gật gật đầu.
“Không có, chồng em rất đẹp trai, vô cùng đẹp trai”
Thẩm Lạc Ngưng đứng dậy, vươn hai tay ra xoa xoa mặt Vương Đình Hi.
Vương Đình Hi từ trên cao nhìn xuống, thấy rõ được từng sợi lông mi vừa cong lại dài của Thẩm Lạc Ngưng.
Anh đưa tay siết nhẹ eo cô một cái kéo cô vào trong lòng. Đặt lên trán cô một nụ hôn.
Nhiều người đi qua thấy cảnh tượng này thì vô thức quay đầu lại nhìn một lần nữa.
Tối đó, cả hai nằm trên giường. Thẩm Lạc Ngưng cả người dán vào lồng ngực của Vương Đình Hi.
“Đình Hi, anh....không thích có con sao?”
Thẩm Lạc Ngưng ngập ngừng, cuối cùng cũng mạnh dạn hỏi Vương Đình Hi về vấn đề này.
Vương Đình Hi nghe Thẩm Lạc Ngưng hỏi vậy thì nhíu mài nhìn sang cô.
“Sao vậy em? Suy nghĩ gì vậy?”
“Chỉ là, em thấy anh dường như không để tâm quá để chuyện con cái”
“Không có, quả thực anh có hơi hờ hững với việc em mang thai nhưng không phải là anh không thích”
Vương Đình Hi nắm lấy bàn tay đang vô thức siết chặt của Thẩm Lạc Ngưng.
Anh nhận ra cô đang căng thẳng.
“Chỉ là, anh vẫn chưa sẵn sàng...lúc trước, mẹ anh lúc sinh anh đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gọi là khó sinh...”
Vương Đình Hi vô tình bóp mạnh vào tay Thẩm Lạc Ngưng sau khi nói xong.
Thẩm Lạc Ngưng nghe đến đây thì thở phào, anh sợ cô sẽ giống mẹ anh, sẽ xảy ra chuyện trong lúc sinh.
“Có rất nhiều trường hợp khó sinh dẫn đến việc sản phụ tử vong.....”
Vương Đình Hi nói ra việc mình sợ hãi nhất.
Thẩm Lạc Ngưng vòng tay ôm lấy eo anh.
“Đình Hi, anh yên tâm, em và con nhất định sẽ không sao. Đừng để tâm quá đến chuyện đó, được không anh?”
“Xin lỗi em, là anh không đúng, em mang thai vất vả vậy mà anh còn không để tâm đến em”
Vương Đình Hi cúi đầu nhận lỗi, quả thực anh chưa từng không thích đứa bé, chỉ là anh sợ Thẩm Lạc Ngưng xảy ra chuyện.
“Vậy, anh thích con trai hay là con gái?”
“Con gái”
Thẩm Lạc Ngưng nghe được cậu trả lời thì có chút thất vọng.
“Tại sao lại là con gái?”
“Con gái dễ nuôi, con trai sẽ suốt ngày bám lấy em”
Vương Đình Hi nghĩ tới cảnh có một đứa con trai suốt ngày đeo bám Thẩm Lạc Ngưng liền vô cùng không vui.
Đào Đào: Ừm....hũ giấm này ghen với cả đứa con trong bụng1
Thẩm Lạc Ngưng nghe được lý do thì vô thức bật cười. Lại vô cùng trông mong vào giới tính của đứa bé trong bụng.
Trò chuyện một lúc, Thẩm Lạc Ngưng liền mở mắt không nổi nên vợ chồng họ liền ôm nhau ngủ say.
Sáng hôm sau, Vương Đình Hi đi chấp hành nhiệm vụ, làm huấn luyện đặc biệt cho những lính mới, mới vào.
Vương Đình Hi nổi tiếng nghiêm khắc nghe đến tên liền khiến bọn nhỏ khiếp sợ. Nhưng ngược lại những bài huấn luyện của anh lại vô cùng hiệu quả, vì thế càng khiến họ thêm ngưỡng mộ anh.
“Chị dâu, Đội trưởng nói trưa nay chị cùng ra căn tin dùng cơm với anh ấy”
Hạ Phi đi ngang qua thấy Thẩm Lạc Ngưng thì dừng chân lại chào hỏi.
Vì Vương Đình Hi về Quân Khu Thủ Đô nên Hạ Phi và Lục Thành cũng về theo, mặc dù anh đã ngăn cản nhưng họ vẫn theo về.
“Lâu rồi không gặp, vẫn khoẻ chứ?” Thẩm Lạc Ngưng vừa đi vừa trò chuyện cùng Hạ Phi.
“Em khoẻ lắm”
Hạ Phi cười khì khì nói.
“Phi ca, đây là ai vậy? Bạn gái anh sao?” Một người đàn ông trẻ cất giọng.
“Gì chứ? Nói vậy, đây là chị dâu của chúng ta, là vợ của Vương Đội Trưởng đó” Hạ Phi cau mài giải thích, lời này mà truyền tới tay Vương Đội Trưởng của họ chắc anh bị chặt đầu mất.
“Ah? Vương Đội Trưởng kết hôn rồi sao? Còn tưởng Bác Sĩ Lê....” Người kia mồm nhanh hơn não....
“Bác Sĩ Lê gì?”
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, Vương Đình Hi từ xa thấy Thẩm Lạc Ngưng thì nhanh chân đi lại, vừa tới gần đã nghe cái tên nhanh mồm kia nhắc tới Bác Sĩ Lê.
“Là vợ hụt của anh”
Thẩm Lạc Ngưng không ngại mà trêu chọc Vương Đình Hi.
Nét mặt Vương Đình Hi lập tức thay đổi, anh liếc mắt sang nhìn người đàn ông trẻ lúc nảy, cho anh ta một ánh mắt cảnh cáo.
Tên kia bị lườm đến nổi da gà liền chuồng đi mất.
“Vợ hụt? Nói gì vậy?” Vương Đình Hi muốn nắm tay Thẩm Lạc Ngưng nhưng vừa đưa tay đến thì Thẩm Lạc Ngưng nhanh chóng né đi.1
“Đừng chạm vào em”
Thẩm Lạc Ngưng nhanh chân đi trước, bỏ mặt Vương Đình Hi đang ngu ngơ sau lưng.
Bỗng nhiên anh nở môt nụ cười kì quái. Vợ ghen rồi....
Đây là lần đầu tiên Thẩm Lạc Ngưng ghen....Vương Đình Hi có chút thích thú, nhanh chân chạy theo dỗ vợ.
Suốt bữa cơm, Vương Đình Hi năn nỉ gãy lưỡi cuối cùng cũng đổi được môt. ánh mắt của Thẩm Lạc Ngưng.
“Các cậu nghe đây, hôm nay tôi xin giới thiệu một chút”
Đang yên đang lành bỗng nhiên Vương Đình Hi đứng lên, cất giọng.
“Đây là vợ tôi, Thẩm Lạc Ngưng. Sau này cô ấy sẽ ở lại đây, hy vọng mọi người sẽ giúp đỡ cô ấy nếu cần thiết. Cám ơn”
Vương Đình Hi bỗng nhiên vô liêm sĩ như vậy làm Thẩm Lạc Ngưng tức đỏ cả mặt.
Cô đứng dậy kéo tay Vương Đình Hi rời đi trong ánh mắt mong đợi của mọi người.