Hiện tại là giờ nghỉ trưa nên Vương Đình Hi liền theo chân Thẩm Lạc Ngưng trở về khu nhà ở tập thể.
“Vợ, anh quả thực không có dính dáng gì....”
Lời của Vương Đình Hi chưa nói xong thì trước cửa nhà xuất hiện một bóng dáng không nên đến nhất.
“Đình Hi, tôi nghe nói cậu trở lại Quân Khu nên đến thăm” Lê Uyển Giai đứng trước cửa nhìn nhìn Vương Đình Hi.
Vương Đình Hi xanh mặt nhìn nhìn qua Thẩm Lạc Ngưng quan sát nét mặt của cô.
Thái độ của Thẩm Lạc Ngưng vẫn dửng dưng như không có gì xảy ra, cô đưa mắt nhìn, đánh giá một lượt Lê Uyển Giai từ trên xuống.
Cô ta có vóc dáng nhỏ người, khuôn mặt bầu bĩnh trông rất dễ thương, khiến đàn ông nhìn vào liền muốn che chở.
Thẩm Lạc Ngưng khẽ chậc lưỡi một tiếng cảm thán.
Lúc này Lê Uyển Giai mới chú ý tới Thẩm Lạc Ngưng đang ngồi trên giường.
“Cô là....”
“Cô ấy là vợ tôi”
Vương Đình Hi nhanh miệng trả lời, sẵn tiện công khai thân phận của cô cho người trước mặt biết.
“Vợ....vợ à?” Lê Uyển Giai đã nghe ngóng được tin tức, chỉ biết được Vương Đình Hi dẫn một cô gái vào Quân Khu nhưng chưa biết được người đó lại là vợ của anh.
“Vậy...vậy tôi đi đây”
Lê Uyển Giai làm việc cho Quân Đội nên tính tình rất ngay thẳng, không hề mưu tính.
Biết được Vương Đình Hi đã có vợ nên liền một mình giữ đoạn tình cảm của mình dành cho anh nơi đáy lòng.
“Hoa đào này dường như rất hiểu chuyện” Sau khi Lê Uyển Giai đi, Thẩm Lạc Ngưng nhìn nhìn ra ngoài nói.
Vương Đình Hi tiến tới ngồi cạnh Thẩm Lạc Ngưng, đưa tay xoa xoa cái bụng của cô.
“Trong đây nhất định là một Tiểu Lạc Ngưng”
Bỗng nhiên bụng Thẩm Lạc Ngưng đau đến không chịu được. Một thứ gì đó nhu nhú lên làm méo một phần bụng của cô.
“A...”
Thẩm Lạc Ngưng đau đớn không chịu được, đau đến kêu lên.
Vương Đình Hi thấy vậy thì mặt mài biến sắc.
“Lạc Ngưng, sao vậy em? Đau chổ nào?”
Vương Đình Hi tay có chút run rẩy nắm lấy tay cô.
“Con đạp em, không sao”
Thẩm Lạc Ngưng đau đớn một hồi, thấy mặt mũi Vương Đình Hi xanh mét thì vỗ vỗ lên tay anh an ủi.
“Không sinh thêm đứa thứ hai nữa, một đứa là đủ rồi” Vương Đình Hi cau mài nói.
Anh cưng cô như trứng, chỉ cần một cái nhíu mài của cô anh liền thấy đau lòng thì nói chi tới chuyện sinh đẻ.
“Phụ nữ mang thai, chuyện này tất nhiên là phải xảy ra. Đừng lo lắng quá anh nha”
Thẩm Lạc Ngưng quan sát cái bụng của mình. Bỗng nhiên lấy cánh tay Vương Đình Hi đặt lên bụng mình.
Bàn chân nhỏ nhỏ trong bụng cũng vô cùng phối hợp đạp đạp vào tay anh một cái.
Vương Đình Hi kinh ngạc đến tròn mắt. Anh ngơ ra tại chổ.
“Kì diệu thật”
“Chào con gái, ta là daddy của con”
Vương Đình Hi thật sự ngây ngô vô cùng, trông anh lúc này vô cùng ngốc nghếch.
Nếu để những đồng đội nghe được lời anh nói lúc này chắc anh sẽ mất hết mặt mũi mất.
Thẩm Lạc Ngưng nhìn chồng mình, cô nhịn được đến run lên.
Đứa bé trong bụng dường như nghe được lời anh nói liền đạp nhẹ vào bụng Thẩm Lạc Ngưng.
Vương Đình Hi luôn miệng gọi con gái cưng, con gái cưng.
Thẩm Lạc Ngưng không thể nghĩ đến, lỡ như đứa bé trong bụng mà Vương Đình Hi gọi là Tiểu Lạc Ngưng là một bé trai thì cảm xúc của anh sẽ như thế nào.
Ôm ôm Thẩm Lạc Ngưng một lát, Vương Đình Hi liền quay về làm việc vì hết giờ nghĩ trưa.
Thẩm Lạc Ngưng liền lấy cọ ra vẽ tranh của mình đến tận chiều.
....
Hoàn thành xong bức tranh, Thẩm Lạc Ngưng liền muốn ra ngoài đi dạo, cô đi một vòng sau đó quyết định đến thăm ba mình.
“Thiếu tá Thẩm, có người tìm anh” Một vị sĩ quan vào truyền lời của Thẩm Lạc Ngưng.
Thẩm Khiêm làm việc ở Quân Khu lâu năm nên hiện tại chức vụ rất cao.
Cấp bậc được chia theo thứ tự:
Trung Tướng, Thiếu Tướng, Thượng Tướng
Trung Tá, Thiếu Tá, Thượng Tá
Trung Uý, Thiếu Uý, Thượng Uý
Thẩm Khiêm gật đầu tỏ ý đã biết. Ông ngừng bút sau đó ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, ông liền thấy bóng dáng quen thuộc của con gái mình đang đứng chờ, bước chân của ông càng nhanh hơn.
“Tiểu Ngưng, con đến chơi à?” Nét mặt Thẩm Khiêm lộ ra vài phần ôn nhu khi đứng trước Thẩm Lạc Ngưng.
“Ba, con vào đây vài ngày trước, hôm nay đến thăm ba”
“Đi dạo vài vòng”
Thẩm Khiêm nâng mắt nhìn con gái mình.
“Mẹ con dạo này hay gọi vào bảo với ba rằng bà ấy đang giao du với một người bạn”
Thẩm Lạc Ngưng nghe vậy thì nâng mắt nhìn ông. Ý của ông là....
“Mẹ con nhẹ dạ, dễ tin người, ba sợ bà ấy tiếp xúc với loại người không tốt”
Quả thật như cô đoán, Thẩm Khiêm ông đang lo lắng vợ mình bị lừa.
“Một thời gian nữa con trở về, sẽ tìm hiểu về người bạn đó của mẹ, ba yên tâm nhé”
Thẩm Khiêm gật đầu, hai cha con vừa trò chuyện vừa đi dạo.
Đến trước mặt vài người có cấp bậc cao hơn hay nhỏ hơn ông đều giới thiệu cho họ biết Thẩm Lạc Ngưng là con gái ông.
Tất cả trong số đó đều biết được cô. Lần trước cô ra tay cứu người ở TTTM đã được nhiều người trong Quân Đội biết đến, ngoài ra cô còn có thân phận Bạch Ưng của mình.
Thẩm Khiêm dẫn Thẩm Lạc Ngưng đi một hồi liền tới nơi Vương Đình Hi làm việc.
Anh đứng bên trên bục, giảng giải những chổ cần lưu ý khi tham gia làm nhiệm vụ cho những đồng đội mới vào.
Thẩm Lạc Ngưng đứng dựa vào tường quan sát anh, dáng vẻ làm việc nghiêm túc này của anh thật sự rất rất khác so với anh cười nói mọi ngày. Giống như một trời một vực vậy.