Hứa Du quay trở về phòng mình, cô nằm suy nghĩ thật lâu. Cảm thấy mọi chuyện thật sự rất mơ hồ.....
Lúc đầu, cô dự định sẽ tự nuôi lớn đứa nhỏ. Nhưng sau khi nghe Hàn Vũ nói Thiên Thần Nhỏ sẽ bị mồ côi cha thì liền suy nghĩ lại.
Hứa Du quyết định rằng sau khi mọi chuyện êm xui rồi sẽ tự báo cho ba mẹ biết nhưng không ngờ chuyện lại xảy ra nhanh như vậy.
Mà trùng hợp thay, lúc đó Hàn Vũ lại quay lại ngay đúng lúc xảy ra chuyện....
Hứa Du càng suy nghĩ càng nhức đầu.
Cô lấy điện thoại ra, gọi là Thẩm Lạc Ngưng.
“Alo? Hứa Du, sao vậy?” Thẩm Lạc Ngưng rất nhanh đã nhấc máy.
“Ba mẹ mình phát hiện rồi.” Hứa Du ảo não nói.
“Bác trai, bác gái biết rồi? Cậu định giải quyết như thế nào?” Thẩm Lạc Ngưng hỏi.
“Ba mẹ mình cũng chấp nhận Hàn Vũ rồi” Hứa Du lại nói tiếp.
“Sau đó?” Thẩm Lạc Ngưng nhẹ giọng.
“Mình sẽ cùng hắn nuôi lớn đứa bé. Còn chuyện sau đó thì mình chưa biết sẽ như thế nào” Hứa Du nhìn lên trần nhà nói.
“Tất cả đều do cậu quyết định. Mình tôn trọng quyết định cậu đưa ra” Thẩm Lạc Ngưng ôn nhu nói.
“Tiểu Lạc Ngưng. Thật may vì có cậu bên cạnh” Hứa Du nở một nụ cười thật tươi.
Sau khi nói chuyện cùng Thẩm Lạc Ngưng. Hứa Du liền quăng điện thoại, ngủ một giấc thật lâu.
Thẩm Lạc Ngưng bên kia biết tin liền gọi cho Hàn Vũ.
“Chị Dâu. Hãy tin tưởng em. Quá khứ của em tuy có chút hỗn độn nhưng hiện tại sẽ không như thế nữa. Em đã làm cha rồi” Hàn Vũ khẳng định một câu.
Quả thực lúc trước anh là người chơi bời, hư hỏng, quen hết cô này đến cô khác. Nhưng chỉ dừng lại ở mức quen chơi, chưa từng có tiếp xúc quan hệ gì cả.
Hiện tại nghe tin mình được làm cha nên anh liền có suy nghĩ khác.
“Được. Tôi cho cậu một cơ hội” Thẩm Lạc Ngưng nghe được lời nói chân thành của Hàn Vũ thì có chút hài lòng.
“Cảm ơn chị” Hàn Vũ nghe được lời của Thẩm Lạc Ngưng thì có chút vui mừng.
Không biết lý do vì sao mà anh luôn rất nể Thẩm Lạc Ngưng. Chắc chắn là không phải vì Vương Đình Hi rồi.
Thẩm Lạc Ngưng sau khi từ buổi triễn lãm quay về thì đến căn hộ Đế Đô.
Cô tắm rửa sạch sẽ sau đó vào phòng tranh của mình.
Ngồi một thời gian thật lâu, cuối cùng cô cũng đã hoàn thành bức tranh của mình.
Bức tranh vẽ một bà lão tóc bạc, đang cười rất hiền hậu. Người được vẽ trong tranh không ai khác chính là Thẩm Lão Phu Nhân.
Hôm nay trong buổi triễn làm nhìn thấy bức tranh trước đó cô từng vẽ, làm cô có chút nhớ bà nên liền lấy cảm hứng để vẽ ra.
Nhìn ngắm bức tranh thật lâu Thẩm Lạc Ngưng chẳng nói câu gì.
“Bà Nội. Bên đó bà sống có tốt không?” Thẩm Lạc Ngưng bỗng nhiên cất tiếng, cô sơ ý sờ nhẹ vào bức tranh vừa vẽ xong, khiến nó bị lem một chổ nhỏ.
Về phần 'Bạch Ưng' kia. Hiện giờ cô ta đang rất nổi tiếng. Nhưng người đắc ý nhất sau khi ' Bạch Ưng' lộ mặt chính là Thẩm Ý Thi.
Cô ta ỷ rằng mình quen biết Bạch Ưng nên có rất nhiều người vây đến hỏi han, nịnh nọt cô ta.
Vài tuần sau, Thẩm Lạc Ngưng đem một bức tranh của Bạch Ưng về tặng cho Thẩm Lão Gia. Đó là bức tranh vẽ Thẩm Lão Phu Nhân.
Thẩm Lão Gia nhìn thoáng qua có chút ngạc nhiên nhưng ông cũng không hỏi nhiều.
Thẩm Ý Thi nghe tin Thẩm Lạc Ngưng lại có tranh vẽ của Bạch Ưng thì vô cùng tò mò.
Cô ta khăng khăng nói tranh mà Thẩm Lạc Ngưng mang về là đồ giả, không phải của Bạch Ưng vẽ.
Người như Thẩm Lạc Ngưng sao có thể liên lạc được với Bạch Ưng được chứ?
“Đây là tranh tôi mua được từ tay Alex. Chị có ý kiến?” Thẩm Lạc Ngưng nhíu mài hỏi.
Khi Thẩm Ý Thi nghe Thẩm Lạc Ngưng nhắc tới Alex thì khinh thường.
'Bạch Ưng' từng nói với cô ta rằng. Alex hay tự ý lấy tranh vẽ của cô đem bán cho người khác khi chưa có sự đồng ý của cô nên khi Thẩm Ý Thi nghe nhắc tới Alex liền thấy khinh thường vô cùng.
“Tuần sau có một buổi đấu giá từ thiện, hôm đó Bạch Ưng có đến, cô ấy có quyên góp một bức tranh của mình ở đó.” Thẩm Ý Thi nhắc đến
“ Cả nhà chúng ta hôm đó cùng đến nhé!” Thẩm Ý Thi cười vui vẻ nói.
“ Sẽ đến sẽ đến” Sở Vân Dung từ trên lầu đi xuống cất giọng.
Thẩm Lạc Ngưng nghe vậy thì ánh mắt khẽ động.
Tối hôm đó Thẩm Lạc Ngưng quay về Đế Đô. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Lục Tiểu Hy.
“ Tiểu Hy. Có tin tức chưa?”
“ Ann, có rồi. Nhưng mình tra ra không được nhiều. Thông tin cô ta được bảo mật rất tốt” Lục Tiểu Hy trả lời.
“Mau gửi cho mình”
“Cô ta hình như là người của một tổ chức nào đó. Nhưng mình tìm mãi không ra” Lục Tiểu Hy nghi ngờ.
“Cô ta là sư muội của chúng ta” Thẩm Lạc Ngưng khẳng định chắc nịch một câu.
“ Cái gì? Cô ta là thuộc hạ của Hắn?” Lục Tiểu Hy vô cùng kinh ngạc.
“Ừm”
“Sao hắn ta lại nhận thêm thuộc hạ như vậy. Còn nữa, sao cô ta lại có liên quan đến cậu?” Lục Tiểu Hy vô cùng rối bời.
“Đừng lo lắng. Để mình xử lý. Bên cậu có gì liền báo cho mình” Thẩm Lạc Ngưng lạnh giọng nói.
“ Cần gì cứ liên lạc cho mình” Lục Tiểu Hy ân cần nói.
Nói chuyện cùng Lục Tiểu Hy xong. Thẩm Lạc Ngưng đứng cạnh cửa sổ thật lâu, suy nghĩ về thứ gì đó.