Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!

Chương 136: Chương 136: Ngoại truyện an an- Bình bình (6)




Nhận ra có điều không đúng, anh lấy điện thoại ra gọi cho cô.

Tiếng điện thoại nhanh chóng vang lên ầm ĩ, Hàn Lạc Miên không mang điện thoại theo mà để ở nhà.

Vương Đình Khanh đá chân vào ghế sofa rồi quay người rời đi.

Anh xuống nhà lái chiếc Cadilac rời khỏi khu chung cư lái thẳng đến Đại Viên trước.

“Mẹ, Miên Miên có ở đây không?”

Vương Đình Khanh chạy xe vào sân sau đó nhanh chóng vào nhà tìm Thẩm Lạc Ngưng hỏi chuyện.

“Không có, hai đứa xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Lạc Ngưng nâng mắt lên nhìn cậu con trai của mình.

Nhìn vào liền biết chắc chắn cả hai đang cãi nhau.

Vương Đình Khanh kể sơ sơ mọi chuyện lại cho mẹ mình với bộ dạng gấp gáp.

Thẩm Lạc Ngưng tức giận đập mạnh ly nước trong tay xuống bàn trừng mắt nhìn Vương Đình Khanh.

“Mau đi kím con bé về. Nếu nó xảy ra chuyện gì, con đừng gọi mẹ một tiếng mẹ nữa”

Thẩm Lạc Ngưng lạnh giọng buông lại một câu rồi quay người đi lên lầu.

Tức chết cô rồi. Tại sao thằng nhóc này lại không học được một tí gì từ ba nó như vậy chứ?

Vương Đình Khanh lại tiếp tục lái xe đến nhà ba mẹ vợ mình, Hàn Vũ-Hứa Du.

“Ba, mẹ. Chuyện này là con sai. Nhưng trước mắt hãy tìm Miên Miên về trước được không?”

Vương Đình Khanh hiện tại đã bắt đầu lo lắng. Cô không đến Cầm Viên cũng không trở về nhà ba mẹ ruột. Cô còn có thể đi đâu chứ?

Điện thoại cũng không mang theo mà để ở nhà, làm cách nào để liên lạc đây.

“Đình Khanh. Ba mẹ tin tưởng con, giao Miên Miên cho con. Lần này, ba mẹ rất thất vọng”

Hàn Vũ nhìn Vương Đình Khanh một ánh mắt vô cùng thất vọng anh lắc đầu nhìn cậu.

“Thật xin lỗi. Con đi tìm em ấy về”

Vương Đình Khanh đau khổ cúi đầu nhận lỗi sau đó xin phép một tiếng tiếp tục đi tìm cô.

Anh lái xe qua từng nơi cô ưa đến nhưng vẫn không thấy tin tức.

Cứ thế, Vương Đình Khanh mất ngủ một đêm chạy xe xung quanh thành phố để tìm cô nhưng Hàn Lạc Miên như bốc hơi khỏi trái đất vậy.

“Miên Miên, anh sai rồi”

Vương Đình Khanh lê lết thân xác của mình trở về nhà, anh thả mình nằm trên giường lầm bầm trong miệng.

Sáng hôm sau, Thẩm Lạc Ngưng gọi đến hỏi thăm. Sau đó hỏi anh có đến bệnh viện tìm thử chưa. Lúc này Vương Đình Khanh mới tức tốc chạy đến bệnh viên Quân Khu tìm người.

“Chào cô, cho tôi hỏi bác sĩ Hàn Lạc Miên hiện tại có ở bệnh viện không?”

Vương Đình Khanh nâng mắt lên hỏi một y tá.

“À, Bác sĩ Hàn sao? Cô ấy tối qua vừa được phân công đi cứu trợ ở miền núi”

Y tá nhỏ giọng trả lời anh chàng đẹp trai trước mặt mình.

Người trước mặt cô cao ráo, anh tuấn, ngũ quan vô cùng hài hoà. Giọng nói lại dễ nghe vô cùng. Không biết là gì của bác sĩ Hàn nhà cô. Đợi đến khi cô ấy về nhất định phải hỏi chuyện một chút.

“Có thể cho tôi biết cụ thể là ở đâu không?”

Vương Đình Khanh nghe tin Hàn Lạc Miên đang đi công tác thì có chút chấn động.

“Là núi Lạc Âm, anh đừng nói là muốn đi tìm cô ấy nhé. Ở đó đang sạc lở và bão lớn lắm. Không đến được đâu”

Y tá xua xua tay muốn ngăn cản, báo cho anh nghe chút tình hình ở đó.

Sạc lở, bão lớn???

Vương Đình Khanh cảm ơn một tiếng rồi quay người rời đi.

...

“Bác sĩ Hàn, phụ tôi một tay. Cầm máu cho người này”

Một vài y tá và người dân trong thôn của núi Lạc Dương đang vô cùng chật vật, khốn khổ khi đối mặt với trận bão này.

“Đến, cẩn thận chút”

Hàn Lạc Miên mặc áo blouse trắng dài, trên tay cầm đồ sơ cứu cầm máu cho bệnh nhân.

Trong lều trại cứu trợ hiện tại có rất nhiều người dân bị thương đang được chữa trị.

Hàn Lạc Miên và một vài bác sĩ đang làm việc không ngừng nghỉ từ tối qua đến giờ.

“Cố chịu đau chút”

Hàn Lạc Miên đổ thuốc sát trùng lên vết thương để khử trùng rồi băng bó lại vết thương ở chân cho một người đàn ông.

“Lạc Miên, em ra nghỉ một chút đi. Vất vả từ tối qua đến giờ rồi”

Lê Duật đang cho một đứa trẻ uống thuốc thì quay qua quan tâm nhắc nhở Hàn Lạc Miên.

Hàn Lạc Miên lắc lắc đầu rồi dọn dẹp bãi chiến trường đầy máu.

Dọn dẹp xong, cô đứng bên trong lều trại nhìn ra ngoài. Đưa tay vào túi quần tìm điện thoại sau đó chợt nhớ lại đêm qua đi gấp quá nên để luôn điện thoại ở nhà.

Nhìn những hạt mưa ngày một lớn, tâm tình Hàn Lạc Miên có chút phức tạp. Không biết hiện tại, Vương Đình Khanh đang như thế nào. Cô vẫn chưa kịp thông báo cho anh chuyến đi công tác này.

“Trời ơi, giờ này mà còn có người vào thôn hả, đường như vậy thì đi cái gì? Sạc lở nghiêm trọng như vậy. Điên mất thôi”

Một vài người vừa từ bên ngoài về nhỏ giọng bàn tán.

“Ai vào thôn vậy ạ?”

Hàn Lạc Miên không nhịn được tò mò quay sang hỏi thăm.

“Là một chiếc xe hạng sang, cái gì mà Cadilac”

Người đàn ông thấy Hàn Lạc Miên hỏi thăm thì quay sàn gãi đầu trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.