Hôm nay Sở Vân Dung ra ngoài tụ tập cùng người đàn bà lúc trước.
Cả hai hẹn nhau ở một quán cà phê nọ.
“Chị Dung, tôi nghe nói Ý Thi nó ở trong ngục giam bị ức hiếp”Người đàn bà cất giọng.
Sở Vân Dung nghe đến tên Ý Thi thì ánh mắt khẽ động.
“Chị có muốn đi thăm nó không?”
Từ lúc Thẩm Ý Thi bị giam giữ đến tận bây giờ cả nhà vẫn không cho bà biết nơi mà cô ta bị giam giữ.
Sở Vân Dung là người mềm lòng, bà rất dễ bị lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ. Huống chi trong người bà lại có bệnh, không thể làm kích động thêm nữa.
“Không cần”Sở Vân Dung lắc đầu, kiên quyết trả lời.
“Dù sao cũng từng có công ơn sinh dưỡng với con bé. Chị....”
Người đàn bà cố tính nhắc tới Thẩm Ý Thi trước mặt Sở Vân Dung.
“Tôi còn có việc, tôi về trước nhé” Nhận ra sự bất thường của người trước mặt, Sở Vân Dung tìm cớ đi trước.
Người đàn bà sau khi Sở Vân Dung rời đi thì cong môi cười.
Bà ta chắc chắn sau khi mình đi Sở Vân Dung sẽ quay lại đây lần nữa nên liền đặt một tờ giấy nhỏ ghi địa chỉ nơi giam giữ Thẩm Ý Thi vào rồi rời đi.
Đúng như dự đoán, bà ta vừa đi thì Sở Vân Dung quay lại. Bà tới bàn tìm kiếm thì thấy một tờ giấy nhỏ, liền cất vào túi sách rồi quay về.
Trở về Đại Viên mà tinh thần vẫn còn hơi mông lung.
“Mẹ, mẹ đi gặp người bạn kia sao?”
Thẩm Lạc Ngưng thấy Sở Vân Dung từ khi trở về liền không tập trung thì hỏi.
“Không....Đúng, đúng vậy”
Sở Vân Dung vừa định nói dối nhưng bà lại sợ sau này Thẩm Lạc Ngưng sẽ không tin tưởng bà khi phát hiện bà lừa dối cô.
“Sau này vẫn là ít tiếp xúc hơn, mẹ biết tên và nguồn gốc của bà ta chứ?”
“Bà ta tên Trần Kim Uyên, nghe nói chồng bà ta là một doanh nhân, gia đình cũng thuộc dạng khá giả”
Sở Vân Dung không giấu giếm liền kể ra những gì mình biết được về người đàn bà kia.
“Mẹ đi nghỉ ngơi đi, sắc mặt của mẹ không tốt lắm. Một lát con kêu chị Trần hầm canh đem lên cho mẹ”
Thẩm Lạc Ngưng cau mài nhìn Sở Vân Dung.
Sau khi Sở Vân Dung lên phòng liền lấy trong túi sách ra một tờ giấy, là tờ giấy mà Trần Kim Uyên để lại.
Nơi đó ghi lại địa chỉ của nhà giam Thẩm Ý Thi. Nhà giam số 4- nơi giam giữ nhưng tù nhân có tội và có bệnh trong người.
Bên phía Trần Kim Uyên, bà ta đã quay về căn hộ của Justin.
“Lăng Chi, hiện tại mày đã bình phục, chiều nay khi Justin hắn ra ngoài, m lẻn vào phòng hắn chụp lại toàn bộ lý lịch của Thẩm Lạc Ngưng đem về đây” Trần Kim Uyên nhìn Lăng Chi nói.
Lăng Chi mặt lạnh chỉ nghe nhưng không đáp.
Đúng như bà ta nói, chiều nay cả Justin lẫn Allain đều ra ngoài.
Lăng Chi liền trèo cửa sổ vào phòng hắn ta tìm đồ. Trần Kim Uyên đưa cho cô ta một tờ giấy ghi mật mã và một chiếc chìa khoá.
Lăng Chi tìm kiếm xung quanh phòng Justin thì thấy có một cái tủ nhỏ. Liền đút chìa khoá vào mở khoá, sau đó liền thấy được một cái két sắt.
Dựa theo mật mã Trần Kim Uyên đưa mà bấm vào thì két sắc lập tức mở khoá.
Một sấp tài liệu nhanh chóng hiện ra trước mắt Lăng Chi. Cô ta khẽ cong khoé môi. Nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp lại không sót một trang nào cả sau đó xếp lại ngay ngắn trả lại chỗ cũ.
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân. Lăng Chi có chút hồi hộp.
Nhanh tay khoá két sắc và cửa tủ lại rồi nhảy ra khỏi cửa sổ tẩu thoát.
Khi cô ta vừa thành công rời đi thì cửa phòng đột nhiên mở ra. Justin thẳng tấp bước vào phòng.
Ánh mắt sắc bén của Justin lướt một vòng xung quanh căn phòng sau đó quay người đi lấy hộp thuốc lá trong ngăn tủ rồi rời đi.
Lăng Chi thở phào một hơi.
Quay trở về liền đem tất cả tài liệu mình chụp được cho Trần Kim Uyên. Bà ta vui vẻ cầm lấy, chờ đợi thời cơ mà gửi cho nhà họ Thẩm.
Sở Vân Dung bên kia, bà ta quyết định sáng hôm sau sẽ đi đến nhà giam số 4.
Đường đi hơi xa, suốt quãng đường hai tay Sở Vân Dung luôn bám chặt vào nhau thể hiện sự lo lắng.
Đến nơi, bà ta nâng chân đi thẳng vào trong, nhà giam vô cùng tối tăm, đi tới đâu cũng nghe thấy những tiếng chửi tục vô cùng.
Điều đó làm Sở Vân Dung nhíu chặt mài.
Theo sự chỉ dẫn của các cảnh sát trong nhà giam. Sở Vân Dung đi thẳng tới nơi thăm tù nhân chờ đợi cảnh sát dẫn Thẩm Ý Thi ra.
Rất nhanh Thẩm Ý Thi đã xuất hiện trước mặt Sở Vân Dung.
Bộ dạng nhếch nhác của cô ta hiện giờ, đâu còn là tiểu thư quyền quý được người người kính mến năm xưa.
Thẩm Ý Thi thấy Sở Vân Dung đến thì có chút kích động.
“Mẹ, mẹ mau cứu con đi”
Thẩm Ý Thi buông lời cầu xin Sở Vân Dung.
“Thi Thi, con....”
Sở Vân Dung nghe Thẩm Ý Thi nói vậy thì lòng đau như cắt. Nhưng bà ta nhớ lại những gì mà cô ta đã làm với đứa con gái ruột của mình thì không khỏi lạnh lòng.
“Con ở đây, cố gắng cải thiện, sẽ nhanh được thả ra...”
Thẩm Ý Thi nhận ra Sở Vân Dung đến đây không phải để cứu mình ra thì ánh mắt trở nên thâm độc.
“Bà nhìn tay của tôi đi, gãy hết rồi, bà biết không? Tất cả đều là nhờ ơn của con gái bà Thẩm Lạc Ngưng đấy. Còn nữa, tại sao tôi trở thành một con nghiện như thế này? Cũng là nó đấy, chính tay nó tiêm thuốc vào người tôi đấy”
Thẩm Ý Thi kích động hét lên, hét vào mặt Sở Vân Dung.
“Nói...nói cái gì?”
Sở Vân Dung chấn động nhìn hai bàn tay của Thẩm Ý Thi. Đúng là đều gãy hết.....nhưng cô ta nói đều do Thẩm Lạc Ngưng làm, bà có chút không tin.
“Con điên đó hại tôi vào đây còn chưa đủ, nó còn sai người trong đây bắt nạt tôi....bà đã dạy ra một đứa con máu lạnh như vậy sao?”