Justin nghe tới đây thì tát vào mặt bà ta một cái.
“Bà không xứng đáng nhắc tới ông ta” Justin hằn giọng.
“Vậy thì cậu xứng sao? Cậu xứng thì mau trả thù cho ông ấy đi” Người đàn bà tức giận.
“Không rảnh” Justin rút một điếu thuốc ra đặt trên môi sau đó mồi lửa.
Hắn ta rít một hơi thật dài sau đó thả khói vào mặt người đàn bà kia.
“Ném bà ta ra ngoài...” Justin ra lệnh.
Một đám người tiến vào kéo người đàn bà kia ra ngoài.
“Justin, có tin tức này hay ho, muốn nghe không?” Allain đứng tựa vào cửa nhếch nhếch môi nói.
Justin nghe Allain nói vậy thì nâng mắt nhìn hắn ta ý bảo hắn nói.
“Thẩm Lạc Ngưng có thai rồi” Allain cười cười.
Justin nghe được hai chữ “có thai” thì ánh mắt khẽ động nhưng không trả lời cũng chẳng có bất kì cảm xúc nào.
Ngày hôm sau....
Tại một căn phòng tối om, Thẩm Ý Thi nằm chò co dưới mặt đất....
“Làm ơn, cho tôi thuốc....”Thẩm Ý Thi lầm bầm trong miệng nài nỉ.
“Cho tôi....”
Bỗng nhiên căn phòng tối om được thắp sáng, ánh sáng mạnh mẽ đập vào mắt Thẩm Ý Thi khiến cô ta nhắm mắt lại.
“Tồi tàn như vậy sao?” Giọng nói quen thuộc cất lên.
Thẩm Ý Thi đang mơ màng, nghe được giọng nói này thì mở to mắt nhìn chằm chằm cô, trong mắt cô ta bây giờ không có gì khác ngoài sự hận thù.
“Thẩm....Lạc....Ngưng.....” Thẩm Ý Thi gằn từng chữ một tên của Thẩm Lạc Ngưng.
Thẩm Lạc Ngưng khoanh tay đứng tựa vào tường nhìn Thẩm Ý Thi đánh giá.
“Tất cả là tại con tiện nhân nhà mày....Sao mày không chết đi” Thẩm Ý Thi hét lớn.
“Chị chưa chết làm sao tôi chết được” Thẩm Lạc Ngưng nhanh chóng đáp lời.
“Nghe nói mày đang có thai? Con do mày sinh ra chắc sẽ độc ác giống như mày. Đồ quái....th....” Thẩm Ý Thi trù ẻo chưa kịp hết câu thì bàn tay đã bị Thẩm Lạc Ngưng đạp lên.
“Aaaaaaaaaa” Thẩm Ý Thi đau đớn hét lên.
“Chị là một tay chơi đàn nhỉ? Đàn bằng tay này đúng chứ?” Thẩm Lạc Ngưng trút giận thay cho lần Thẩm Ý Thi định giết Thẩm Lão Gia.
“Buông.....ra” Thẩm Ý Thi đau đến xanh mặt.
Thẩm Lạc Ngưng dẫm mạnh hơn, lần này là trút giận thay cho cái thai trong bụng, Thẩm Ý Thi vừa mắng con cô là.....
Nhận ra Thẩm Ý Thi không chịu được nữa, Thẩm Lạc Ngưng mới buông tha mà dời chân đi.
Bàn tay của Thẩm Ý Thi bị Thẩm Lạc Ngưng dẫm lên hiện tại đã bị gãy xương hoàn toàn, bàn tay trở nên xuyên vẹo, mềm nhũn.
Thẩm Ý Thi đau đớn ôm bàn tay khóc lớn, một đời theo đuổi làm tay chơi đàn của cô ta từ nay bị huỷ hoại rồi.
Sau khi trút giận xong, Thẩm Lạc Ngưng lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát đến.
Khi cảnh sát đến nơi chỉ thấy Thẩm Ý Thi nằm vô hồn nhìn bàn tay của mình.
Sau khi kiểm tra xong, người ta phát hiện Thẩm Ý Thi có liên quan đến việc sử dụng chất cấm của Quốc gia nên đưa cô ta về đồn điều tra.
Vài ngày sau có kết quả kiểm tra chính thức, Thẩm Ý Thi quả thực đã sử dụng ma tuý và hiện tại là một con nghiện.
Cô ta liền bị tống vào trại cai nghiện và bên cạnh đó Thẩm Gia Hứa có nộp đơn kiện, với lý do cô ta cố ý gây thương tích, muốn giết Thẩm Lão Gia khiến cô ta hiện tại bị giam giữ như tù nhân chờ ngày xét xử.
Lục Tiểu Hy và Enly không ngờ Thẩm Lạc Ngưng lại tha cho Thẩm Ý Thi một con đường sống. Cả hai cứ nghĩ Thẩm Lạc Ngưng sẽ tận tay giết chết Thẩm Ý Thi.....
Sở Vân Dung ở nhà nhìn tin tức đưa tin về Thẩm Ý Thi thì vô cùng hoảng sợ, bà không ngờ rằng Thẩm Ý Thi lại dính dáng đến ma tuý....
“Mẹ....” Thẩm Lạc Ngưng từ ngoài cửa bước vào.
Sở Vân Dung thấy con gái về thì nhanh chóng đứng dậy tiến ra đón.
“Có mệt không? Chị Trần, mau pha cho Tiểu Ngưng một ly nước cam” Sở Vân Dung nói vọng vào nhà bếp.
“Mẹ, chuyện của Thẩm Ý Thi....” Thẩm Lạc Ngưng biết Sở Vân Dung sẽ hay tin tức của Thẩm Ý Thi nên mới quyết định về nhà một chuyến.
“Chuyện đó bỏ qua đi.... hiện tại đã không còn quan hệ gì rồi” Sở Vân Dung cười khổ lắc đầu.
“Cô ta đã trả giá cho những gì mình gây ra rồi, mẹ đừng để những chuyện đó trong lòng nữa nhé!” Thẩm Lạc Ngưng đặt tay mình lên mu bàn tay của bà an ủi.
“Ừm, con mau uống chút nước đi” Sở Vân Dung cười, đặt ly nước chị Trần vừa đem ra vào tay Thẩm Lạc Ngưng.
Sau khi nói chuyện cùng Sở Vân Dung, Thẩm Lạc Ngưng liền về Cầm Viên nghĩ ngơi.
Tối hôm đó, nhà họ Vương bỗng nhiên có điện thoại....
“Alo?” Vương Lão Gia nhấc máy.
“Ông Vương, Vương Đội Trưởng trong thời gian thi hành nhiệm vụ đã làm mất tích hiệu, hiện tại, không có tin tức. Tôi gọi đến để thông báo, mong người nhà đừng quá lo lắng” Một người đàn ông rành rọt báo cáo.
“Cái gì?” Vương Lão Gia vô cùng hoảng loạn.