Dì Năm đang nghỉ ngơi trong phòng thì nghe tiếng động liền chạy ra.
“Ông chủ, có chuyện gì vậy?” Dì Năm thấy Vương Lão Gia cúp điện thoại mới dám hỏi thăm.
“Thằng nhóc Đình Hi xảy ra chuyện rồi, đúng rồi, con đừng để cho Tiểu Ngưng biết, nó đang mang thai, biết chuyện sẽ ảnh hưởng đến thai nhi” Vương Lão Gia nghiêm mặt.
“Dạ dạ, con sẽ không để mợ chủ biết. Ông chủ cũng đừng lo lắng, cậu chủ sẽ không sao” Dì Năm gật đầu nói.
“Chuyện gì lại không để con biết?” Giọng nói êm tai vang lên, là Thẩm Lạc Ngưng từ trên lầu đi xuống, cô vì khát nước nên tỉnh giấc liền đi xuống lầu tìm nước.
“Cái đó....” Dì Năm lúng túng, không biết trả lời
“Ai xảy ra chuyện? Đình Hi?” Thẩm Lạc Ngưng thấp giọng.
“Tiểu Ngưng, con đừng làm khó con bé Năm nữa” Vương Lão Gia đứng ra giải vây cho Dì Năm.
“Ông Nội. Ông mau nói cho con biết đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Lạc Ngưng đưa mắt sang nhìn Vương Lão Gia.
“Biên Giới nước ta, Đình Hi làm nhiệm vụ, để lạc mất kết nối với cả đội, hiện giờ chưa tìm thấy tung tích” Vương Lão Gia nói rõ tình hình, vốn dĩ định giấu Thẩm Lạc Ngưng nhưng với tình hình hiện tại là không thể nào.
Thẩm Lạc Ngưng càng nghe thì càng nhíu chặt mài.
“Con yên tâm, ông sẽ đem Đình Hi hoàn toàn nguyên vẹn trở về với con” Vương Lão Gia nhìn Thẩm Lạc Ngưng mà vô cùng đau lòng, ông cất lời trấn an cô.
“Con về phòng trước...” Thẩm Lạc Ngưng vừa nói vừa xoay người quay ngược trở lại phòng mình.
Sau khi vào phòng, cô mở tủ quần áo lấy ra một bộ đồ thay ra, đem tất cả đồ dùng cần thiết bỏ vào một cái túi nhỏ sau đó đeo lên người.
Khoá chặt cửa phòng sau đó lấy điện thoại ra bấm một dãy số gọi đi.
“Tiểu Hy, địa chỉ mình vừa gửi, lập tức lái xe đến đón mình” Đầu dây bên kia vừa nhắc máy, Thẩm Lạc Ngưng liền cất giọng.
“Được” Lục Tiểu Hy nhanh chóng đáp ứng.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Lạc Ngưng tiến ra ngoài mở cửa sổ nhìn tình hình, chỉ trong vài phút, từ trên lầu hai Thẩm Lạc Ngưng đã trèo được tới mặt đất nhờ một sợi dây thừng.
Nhìn những người gác cổng đang nghiêm túc trực ca của mình, Thẩm Lạc Ngưng nhanh nhẹn tìm đường tránh mặt mà ra khỏi Cầm Viên.
Phía bên ngoài có một chiếc xe thể thao màu đỏ đang đợi, Thẩm Lạc Ngưng vừa ra khỏi Cầm Viên liền một mạch đi đến chiếc xe đó mà cửa ngồi vào.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Lục Tiểu Hy ngồi ở phía sau cất giọng.
Thẩm Lạc Ngưng không nhìn Lục Tiểu Hy, chỉ cất giọng trả lời.
“Đình Hi xảy ra chuyện, tại biên giới nước mình”
“Để mình tìm kiếm vị trí chính xác” Lục Tiểu Hy mở máy tính ra dò tìm vị trí.
“Ann, em đừng lo lắng” Ady tăng tốc xe, cả ba hướng về phía biên giới mà đi.
“Ừm, em không lo lắng” Thẩm Lạc Ngưng cúi đầu nhìn chiếc bụng nhỏ còn chưa có gì của mình trả lời.
“Ann, nghe nói em mang thai, chúc mừng em” Ady cười nói.
“Cảm ơn anh, Ady” Thẩm Lạc Ngưng dịu dàng trả lời.
Nhìn dáng vẻ này của Thẩm Lạc Ngưng, Ady như không tin vào mắt mình, anh có chút bất ngờ, dường như sau khi có gia đình, Thẩm Lạc Ngưng đã thay đổi rất nhiều, hiện tại là một người con gái vô cùng bình thường, có chút dịu dàng....
“Ann, biên giới nước ta, hiện tại nhóm Pop đang ở đó....Còn có, Justin....” Lục Tiểu Hy rất nhanh đã tra ra vị trí.
Nghe được hai chữ Justin, tim Thẩm Lạc Ngưng đập loạn một nhịp.
“Đi” Thẩm Lạc Ngưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Rất nhanh xe của nhóm Thẩm Lạc Ngưng đã tới vùng biên giới. Tất cả nhanh chóng xuống xe tiến thẳng vào rừng.
“Ann, em cẩn thận” Ady đi bên cạnh Thẩm Lạc Ngưng nhắc nhở.
Thẩm Lạc Ngưng vì mang thai nên dường như cơ thể có chút nặng nề nhưng bước chân cô đi vẫn đều đều, không có chút chậm trễ.
Khi tiên vào rừng, chỉ có Thẩm Lạc Ngưng và Ady cùng vào. Lục Tiểu Hy thì ở trong xe dò thám vị trí.
“Ann, tín hiệu không tốt” Lục Tiểu Hy nói qua tai nghe.
Thẩm Lạc Ngưng nghe được giọng của Lục Tiểu Hy từ tai nghe truyền đến thì đưa tay sờ sờ tai nghe.
Thẩm Lạc Ngưng cùng Ady tiến vào rừng khá sâu, mãi vẫn chưa thấy được bóng dáng của người nào.
Ady có chút lo lắng về tình trạng của Thẩm Lạc Ngưng.
“Đừng lo, em không sao” Thẩm Lạc Ngưng biết Ady lo lắng nên cất giọng.
“Haha....Mày là người đàn ông của Tiểu Thất?” Giọng của Justin cất lên sau khi Thẩm Lạc Ngưng ngừng nói.
Nghe được giọng của Justin, Thẩm Lạc Ngưng nhanh chân hơn nữa. Ady cũng cau mài đi theo.
“Giết nó đi” Ken đứng bên cạnh xoay xoay con dao trong tay.
“Mày đang ra lệnh cho tao?” Justin nâng mắt nhìn Ken.
“Chẳng phải tao và mày bắt tay lại là vì giết nó sao?” Ken cau mài nói.
Vương Đình Hi hiện tại chẳng còn chút sức lực, đầu anh hiện tại bị thương vô cùng nặng, chân trái bị gãy. Anh dựa vào tảng đá lớn phía sau thở mạnh.
Thẩm Lạc Ngưng đánh mắt xung quanh kím bóng dáng của anh.
Hình ảnh kinh hoảng đập vào mắt cô là vết thương trên đầu của anh....
“Lại là đám người Pop....” Thẩm Lạc Ngưng cắn răng nói.
Tên Ken, móc súng trong túi quần ra, cười cười nhắm vào đầu Vương Đình Hi.
“Vương Đình Hi a, không ngờ lần này mày sẽ chết trên tay tao” Ken tát mạnh vào mặt Vương Đình Hi.
Bị cái tát đó giáng vào mặt khiến Vương Đình Hi tỉnh táo phần nào, anh mở mắt nhìn thẳng vào tên Ken.
“Thì?” Vương Đình Hi cất giọng khiêu khích.
Bị khiêu khích khiến máu trong người Ken nóng lên, hắn ta chỉa súng vào trán Vương Đình Hi chuẩn bị bóp còi.
Thẩm Lạc Ngưng móc trong túi quần ra một khẩu súng nhỏ, cô bình tĩnh nâng tay nhắm thẳng vào đầu Ken.
Ady chăm chú nhìn theo động tác của Thẩm Lạc Ngưng.
“Ann....”
*Đoàng...*
Lời của Ady vừa nói ra khỏi miệng thì tiếng súng vang lên.
Viên đạn cắm thẳng vào trán Ken, hắn ta còn chưa kịp biết chuyện xảy ra thì hai mặt trợn trắng ngã xuống đất.
Ken chết rồi.....
Đám người xung quanh được một trận kinh hoàng....
Justin nghe tiếng súng thì cũng không bất ngờ, hắn ta đoán được Thẩm Lạc Ngưng sẽ đến nhưng không ngờ sẽ nhanh đến vậy.
Vương Đình Hi nghe được tiếng súng thì tưởng đầu mình lõm một lổ nhưng không ngờ lại là Ken.
Anh dường như đoán ra được điều gì đó nên đánh mắt xung quanh tìm kiếm bóng dáng của ai đó.
“Tiểu Thất?” Justin cất giọng.
“Dường như anh muốn chết trên tay tôi một lần nữa?” Bóng dáng của Thẩm Lạc Ngưng rất nhanh đã xuất hiện.
Khi đến nơi cô đánh mắt sang nhìn Vương Đình Hi.
Anh cũng cố gắng giương mắt nhìn cô. Mí mắt bị rách, máu khô động lại làm cho anh mở mắt ra có chút đau.
“Xem anh ấy” Thẩm Lạc Ngưng lạnh giọng nói với Ady.
“Sao lại đến sớm như vậy chứ?” Justin cười cười tiến lên đưa tay định vuốt mặt Thẩm Lạc Ngưng.
“Bỏ bàn tay bẩn thỉu đó ra” Vương Đình Hi cất giọng.
“A??? Còn nói chuyện được” Justin nghiêng đầu nhìn Vương Đình Hi.
Thẩm Lạc Ngưng nâng súng chỉa vào trán Justin.
Justin vẫn dửng dưng cười.
Hắn ta biết Thẩm Lạc Ngưng sẽ không bóp còi.
“Tôi cảnh cáo anh, đừng chọc đến giới hạn cuối cùng của tôi” Thẩm Lạc Ngưng nhìn thẳng vào mặt Justin.
“Em bóp còi đi. Giết chết tôi đi” Justin khiêu khích.
Thẩm Lạc Ngưng cười lạnh. Cô di chuyển súng vào vị trí khác, không hề nương tay mà bóp còi.
Viên đạn cắm sâu vào cánh tay trái của Justin khiến hắn mất thăng bằng lui về sau một bước.
“Đi thôi” Thẩm Lạc Ngưng quay sang nhìn Ady.
Ady nhanh chóng cõng Vương Đình Hi trên lưng di chuyển đi.