“Tiểu Du. Ăn một chút đi em” Hàn Vũ tay cầm một tô cháo đem ra đến gần Hứa Du.
Hứa Du hiện giờ không còn khóc nữa. Cô như người mất hồn. Không nói không rằng.
“Tiểu Du. Há miệng” Hàn Vũ đút cho Hứa Du một muỗng cháo.
Hứa Du ngoan ngoãn há miệng ra ăn. Không phải ăn vì cô mà là ăn vì Thiên Thần Nhỏ trong bụng.
“Ngoan” Hàn Vũ xoa xoa đầu Cô Vợ Nhỏ.
Hứa Du ăn liền một hơi hết nửa bát sau đó không ăn nữa.
Hàn Vũ quay người đi vào nhà bếp thì Hứa Du nắm tay anh lại.
“Đừng đi nữa. Đừng bỏ em” Cô lẩm bẩm.
Hàn Vũ thấy vậy thì nhanh chóng quay người lại, anh ôm Hứa Du vào lòng.
“Anh không đi”
“Đừng bỏ em như đi như hai người họ....” Hứa Du khóc nấc.
“Anh không bỏ em. Ngoan, không khóc” Hàn Vũ biết chuyện này là một cú sốc vô cùng lớn với Hứa Du.
Sau khi trấn an được Hứa Du, Hàn Vũ liền cho người điều tra thêm về vụ tai nạn của Ba Mẹ cô.
Anh dùng hết mọi quan hệ của mình trong giới Hắc Đạo để điều tra nhưng cũng chẳng có thông tin gì.
Bên phía cảnh sát điều tra xong thì bảo rằng do người điều khiển xe gây tai nạn bị cồn làm mất khống chế nên cho xe đâm vào xe của ông bà Hứa.
Nhưng là một người vô cùng cẩn thận nên Hàn Vũ quyết định điều tra thêm một lần nữa.
Tuy nhiên, kết quả vẫn không có gì thay đổi.
Sáng hôm sau, Hứa Du tỉnh dậy đã trở lại bình thường. Cô cười nói vui vẻ như mọi ngày.
Thẩm Lạc Ngưng cùng Vương Đình Hi sáng sớm liền đến thăm cô.
“Tiểu Lạc Ngưng” Hứa Du nghiêng đầu gọi.
“Du Du.” Thẩm Lạc Ngưng tiến đến gần cô ngồi xuống.
“Mình không sao. Bây giờ mình phải thật vui vẻ, phải sống thật tốt để Thiên Thần Nhỏ không bị ảnh hưởng gì” Hứa Du cười cười xoa chiếc bụng nhỏ.
“Tốt. Mình luôn bên cạnh cậu”
Hứa Du vui vẻ sà vào lòng cho Thẩm Lạc Ngưng ôm mình.
Phía phòng khách, Vương Đình Hi cùng Hàn Vũ đang ngồi nói chuyện.
“Cô ấy ổn chứ?” Vương Đình Hi nhìn nhìn Hàn Vũ.
“Đã ổn hơn ngày hôm qua nhiều” Hàn Vũ xoa xoa hai mi tâm.
“Lần này chắc chắn nghiêm túc?” Vương Đình Hi nghiêm mặt nói.
“Lúc đầu thì em không nghĩ vậy. Nhưng hôm nay trở đi sẽ như vậy. Bây giờ em là người thân duy nhất của cô ấy” Hàn Vũ cũng có chút nghiêm túc nói.
Vương Đình Hi thấy vậy thì gật gật đầu, không nói gì.
“Mau, Hàn Vũ. Em đói rồi” Hứa Du lớn giọng nói.
“Được. Đợi anh chút” Hàn Vũ nghe Vợ nói vậy thì liền đứng dậy đi đặt đồ ăn bên ngoài.
“Ũa?Mỹ Nam này cũng ở đây sao?” Hứa Du thấy Vương Đình Hi thì hơi kinh ngạc.
Vương Đình Hi làm ra vẻ mặt khó hiểu.
“Anh ấy là chồng mình” Thẩm Lạc Ngưng nhéo tay Hứa Du một cái.
“Ôi, Mình tại sao lại không nghĩ đến chuyện này chứ. Lúc ở nhà hàng Visna đã thấy nghi ngờ rồi” Hứa Du đỡ trán nói.
“Mau đến đó ngồi xuống đi” Thẩm Lạc Ngưng kéo Hứa Du đến ghế sofa.
“Sữa của em” Hàn Vũ hâm nóng sữa sau đó đem ra cho Hứa Du.
“Cảm ơn anh” Hứa Du vui vẻ đưa tay nhận lấy.
Vương Đình Hi và Thẩm Lạc Ngưng thấy đôi vợ chồng trẻ tình cảm thì có chút hài lòng.
Vì hôn lễ bị huỷ bỏ nên Vương Đình Hi phải quay về Quân Khu sớm hơn dự định.
“Chúng tôi về trước.” Vương Đình Hi kéo tay Thẩm Lạc Ngưng định đi về.
“Ở lại dùng cơm đã” Hứa Du đứng dậy hướng phía Vương Đình Hi cùg Thẩm Lạc Ngưng ngăn cản.
“Bọn mình còn có việc. Bữa khác nhé” Thẩm Lạc Ngưng vỗ vỗ lên mu bàn tay Hứa Du nói.
“Thôi vậy. Bữa khác nhất định phải ở lại ăn” Hứa Du cười nói.
“Đi đây” Thẩm Lạc Ngưng vẫy vẫy tay tạm biệt.
Vương Đình Hi gật đầu với Hàn Vũ sau đó anh cùng Thẩm Lạc Ngưng quay về.
Ngồi trên chiếc Bugatti La Voiture Noire của Vương Đình Hi, cả hai cùng lái xe ra một bờ biển.
“Bờ biển sao?” Thẩm Lạc Ngưng nghiêng đầu nhìn Vương Đình Hi.
Vương Đình Hi gật đầu hai cái. Anh xuống xe vòng qua bên kia mở cửa cho Thẩm Lạc Ngưng xuống.
Thẩm Lạc Ngưng dường như nhận ra rằng, Vương Đình Hi rất thích ngắm biển.
Cả hai cùng đi dạo trên bờ biển. Quãng đường cả hai đi qua đều để lại chi chít dấu chân in trên cát.
“Vợ của anh thật tài ba.” Vương Đình Hi bỗng nhiên cất tiếng.
“Anh đang nói đến chuyện Bạch Ưng sao?” Thẩm Lạc Ngưng ôm tay Vương Đình Hi.
Vương Đình Hi cười không nói gì.
“Vốn dĩ em định làm một hoạ sĩ vô danh nhưng nhờ một lần may mắn mới được nhiều người biết đến như vậy”
“Trong mắt anh, em giỏi nhất” Vương Đình Hi đặt một nụ hôn lên trán của Thẩm Lạc Ngưng.
Thẩm Lạc Ngưng mỉm cười, vòng tay ôm lấy eo Vương Đình Hi.
[Cạch...]
Một tiếng chụp ảnh phát ra tại một nơi vắng vẻ.
Bức ảnh trong máy nhanh chóng được gửi đi.
[Choang]
Tiếng điện thoại vỡ tan tành.
“Khốn kiếp.” Một người đàn ông vô cùng tức giận hét lên sau đó đập điện thoại xuống đất.