Sau hôm đó, Ngải Mễ không làm trợ giảng cho lớp của Jason nữa, anh đã nói đến nước này rồi thì cô còn mặt mũi nào theo lớp của anh nữa? Cô vô cùng chán chường, cảm giác còn đau khổ hơn thời gian Allan về Thâm Quyến. Hồi đó chỉ đau khổ vì không được gặp anh, nhưng trong lòng vẫn còn hi vọng, nghĩ là anh sẽ giữ lời thề, hiện tại thì đã tuyệt vọng hoàn toàn.
Cuối tháng Mười Một, Ngải Mễ bất ngờ nhận được điện thoại của Jason, nói là muốn mời cô và Yoshi ăn cơm, coi như là tổ chức sinh nhật cho cô, cũng coi như tạm biệt họ.
“Anh đi đâu vậy?” Ngãi Mễ sửng sốt hỏi.
“Anh tốt nghiệp thạc sĩ và đã tìm được việc ở bang D, đầu năm tới anh sẽ đi làm ở đó.”
Đây thật sự là tin sét đánh ngang tai đối với Ngải Mễ, anh tốt nghiệp rồi, xin được việc làm rồi, chuẩn bị đi rồi, mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa rồi mới nhớ đến việc nói cho cô biết. Cô chỉ muốn chửi thẳng anh mấy câu nhưng đã kìm chế được, rồi cô tự chửi rủa mình. Ngươi tưởng ngươi là ai chứ? Ngươi chửi người ta với tư cách gì chứ? Tại sao người ta phải bàn bạc với ngươi?
Cô cố gắng trấn tĩnh, nói: “Vậy hả? Anh tìm được việc rồi hả? Chúc mừng anh nhé, thế thì phải là bọn… em mời anh bữa cơm chia tay chứ, làm sao để anh mời được?”
“Đừng khách sáo như thế, hiện tại bọn em đều là sinh viên nghèo, còn anh sắp kiếm bộn tiền rồi, cứ để anh mời.”
Cô liền thăm dò: “Lần này đi ăn, anh có đưa… bạn gái đến không?”
“Có. Chốt thế nhé, bảy giờ tối Chủ nhật, bọn mình gặp ở nhà hàng Hồ Nam. Ở đó có rượu ngon, anh biết Yoshi cũng uống được, hôm đó bọn anh sẽ uống say mới về.”
Ngải Mễ có linh cảm rằng lần này Jason đi rồi, chắc chắn sẽ như tảng đá chìm dưới biển sâu, cô sẽ mãi mãi không bao giờ tìm thấy anh nữa, một người trong đời không thể có hai cơ hội gặp gỡ tình cờ như ở trường Đại học C, một lần đã là hiếm hoi lắm rồi.
Sau lần nói chuyện đó, cô không kỳ vọng có thể nối lại tình xưa với anh, mà chỉ muốn ở cùng một địa điểm với anh, thỉnh thoảng được gặp anh. Nếu đến việc này cũng không được thì ít nhất cô phải biết anh đang ở đâu, cô sẽ tưởng tượng ra cuộc sống của anh, sẽ cảm thấy trong lòng đỡ khổ sở hơn. Đến việc anh ở đâu cô cũng không biết thì coi như đã mất anh thật sự. Cứ nghĩ đến việc “mãi mãi không bao giờ được gặp anh nữa”, cô lại cảm thấy đáng sợ hơn cả việc tìm đến cái chết.
Cô đến buổi hẹn trong tâm trạng như đi dự buổi cuồng hoan của ngày tận thế, không biết là đi cuồng hoan hay đi tìm đến cõi chết. Cô cố gắng trang điểm thật cẩn thận, cũng chẳng biết có tác dụng gì không, chẳng lẽ còn níu kéo được trái tim Jason ư? Hơn sáu giờ, Yoshi lái xe đến đón cô, cô còn tranh thủ thời gian soi gương, dặm thêm phấn cho thật tươi tắn rồi mới lên xe của Yoshi. Khi hai người đến nhà hàng Hồ Nam, thấy Jason đã có mặt ở đó, bên cạnh có một cô bé người Hoa tầm hơn mười tuổi.
Jason giới thiệu với cô rằng cô bé đó là Sara, con gái cô Tĩnh Thu, vừa giới thiệu xong thì cô Tĩnh Thu đi vào, hồ hởi nói: “Ngải Mễ à, em vẫn xinh đẹp như xưa, không thay đổi gì cả.”
Ngải Mễ cũng rất mừng khi được gặp cô Tĩnh Thu. Cô nói: “Cô mới đẹp ạ, Jason không nói thì em không thể tin đây là con gái cô, nhìn cứ như là em gái cô vậy. Sao em không tìm thấy tên cô ở danh bạ điện thoại trường C và thành phố C nhỉ?”
Cô Tĩnh Thu cười khúc khích, nói: “Cô ẩn danh rồi. Nghe Jason nói em sang đây hơn một năm rồi à? Ở đây mọi người chẳng qua lại gì với nhau, ít chơi bời, hỏi han nên cũng chẳng biết em đang ở trường C.”
Mặc dù nghe không hiểu gì nhưng Yoshi vẫn nhìn mọi người rất lịch sự, ai nói chuyện liền nhìn người ấy. Mấy người vội chuyển sang chuyện trò bằng tiếng Anh.
Jason rót rượu cho Yoshi và mình, anh cũng hỏi Ngải Mễ và cô Tĩnh Thu có uống một chút không. Ngải Mễ vội từ chối, cô Tĩnh Thu cũng nói lát nữa còn có việc nên không uống được, và thế là phái nữ uống nước ngọt. Ăn được khoảng hơn một tiếng, cô Tĩnh Thu nhìn đồng hồ và nói giờ phải đưa Sara về, ngày mai còn đi học nên phải ngủ sớm.
Sau khi cô Tĩnh Thu và Sara về, Jason và Yoshi vẫn ngồi uống với nhau, Ngải Mễ cảm thấy bọn họ đã uống khá nhiều. Cô chưa bao giờ thấy Jason như thế này, chắc là do sắp kiếm được bộn tiền nên vô cùng hưng phấn. Tranh thủ lúc Yoshi vào WC, Ngải Mễ liền hỏi Jason: “Anh bảo anh đưa bạn gái đến cơ mà?”
“Anh đưa rồi đó thôi, em không nhìn thấy à?”
“Cô Tĩnh Thu là bạn gái anh hả? Hay Sara là bạn gái của anh?”
“Cả hai. Cô Tĩnh Thu và Sara không phải là con gái à?”
Cô cười rồi nói: “Sao hôm nay anh vui thế? Chuốc say Yoshi rồi…”
“Xót rồi hả?” Anh cười, nói. “Không sao, cậu ấy uống được, uống thêm chút nữa không vấn đề gì đâu.”
“Sao anh lại thích về bang D làm, có phải… cô bạn ABC của anh ở đó không?”
Anh liền bật cười, khen: “Em thông minh quá, chuyện gì cũng suy luận ra được. Đáng lẽ em phải đi làm thám tử tư, chuyên phục vụ cho các cô, các bà nghi ngờ chồng cặp bồ, chắc chắn sẽ rất đông khách.”
Lúc đầu cô chỉ hy vọng anh sẽ phủ định điều này, không ngờ bắn chệch lại trúng đích, tìm ngay được câu trả lời mà cô không muốn nghe nhất, hóa ra là anh đến bang D để đoàn tụ với người yêu. Cô cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, chán chường, miễn cưỡng ngồi thêm lát nữa rồi đề nghị: “Thôi, hôm nay tạm dừng ở đây nhé, hai anh đều uống nhiều rồi, không uống nữa đâu.”
Jason giúp cô dìu Yoshi lên xe rồi nói: “Cậu ấy không lái xe được đâu, em cầm lái đi, cẩn thận nhé!”
Ngải Mễ lo lắng nói: “Thế anh làm thế nào? Lát nữa em đến chở anh về nhé!”
“Anh không sao, bẩm sinh anh không say rượu. Em đến chở anh thì anh cũng vẫn phải lái xe của anh về.”
Ngải Mễ lái xe chở Yoshi đến đằng sau ký túc xá của anh rồi dừng lại, thấy Yoshi đã say bất tỉnh nhân sự. Cô lắc thế nào anh chàng cũng không chịu tỉnh, kéo thì không kéo được, đúng là khóc dở mếu dở, thầm rủa hai gã đàn ông này. Cuối cùng cũng may mà gặp được một anh chàng ở trong khu nhà đó mới chật vật dìu được Yoshi lên phòng.
Bộ dạng say rượu của Yoshi vô cùng khó coi, đỏ mặt tía tai, gần như biến thành màu gan lợn, miệng thở phì phò, không biết đang lèm bèm tiếng Nhật hay tiếng Anh, hơi thở phả ra toàn mùi rượu, Ngải Mễ gần như chỉ muốn vứt quách anh ta đi cho rồi. Nhưng cô cố chịu đựng, sợ anh ta nôn, muốn tìm cái gì đó để hứng, tìm đi tìm lại cũng chẳng tìm được xô chậu gì, cuối cùng đành phải lấy cái nồi chống dính của Yoshi và đặt bên giường của anh.
Gần như vừa đặt xuống, Yoshi bắt đầu nôn thốc nôn tháo, Ngải Mễ bịt chặt mũi, tay đỡ đầu anh ta vì sợ anh ta ngã vật xuống cái nồi hoặc làm bẩn giường. Vất vả một lúc sau, cuối cùng Yoshi mới nằm yên trở lại và ngủ say như chết. Ngải Mễ thu dọn hiện trường, nghĩ chắc là không còn vấn đề gì nữa mới chuẩn bị ra về.
Cô rất lo cho Jason, không biết có phải anh cũng say như thế này không, không biết hiện tại có người nào lo cho anh không, không biết vừa nãy anh lái xe có xảy ra chuyện gì không. Vừa nãy hình như anh có vẻ không say, nhưng cô vẫn rất lo.
Lần trước Jason gọi điện thoại tới, số điện thoại của anh đã hiển thị trên màn hình, cô nhìn một lần là nhớ ngày, lúc này đã phát huy được tác dụng. Cô bấm số gọi cho anh và nghe thấy giọng anh có vẻ rất tỉnh táo: “Hello?”
Cô nói: “Jason à? Em là Ngải Mễ, anh… không sao chứ?”
“Anh không sao, bọn em thế nào rồi?”
Ngải Mễ đáp với vẻ trách móc: “Yoshi say bất tỉnh nhân sự, nôn thốc nôn tháo, lần sau đừng chuốc cho anh ấy nhiều như thế nữa.”
“Sorry.” Jason nói với vẻ biết lỗi. “Anh không biết tửu lượng cậu ấy lại kém như vậy, nhưng em yên tâm, sẽ không có lần sau nữa đâu.”
Nghe Jason nói như vậy, cô càng tin chắc rằng lần này anh đi sẽ bặt vô âm tín. Cô hỏi: “Giờ anh đến… chở em về được không? Em không muốn lái xe của Yoshi về, nếu không ngày mai anh ấy lại phải về chỗ em lấy xe.”
Dường như anh có vẻ không muốn đến đón cô vào lúc này nên gợi ý: “Muộn thế này rồi, em… còn về làm gì?”
Thấy anh không chịu đến đón mình, Ngải Mễ đành gạt đi: “Anh không tiện thì thôi vậy, để em lái xe về.”
“Em đợi nhé, anh sẽ đến ngay.” Anh hỏi địa chỉ rồi nhắc cô: “Anh sẽ vào cổng chính của ký túc xá, em đợi ở hành lang nhé, lạnh lắm đấy, đừng đi ra ngoài, nhìn thấy xe anh hãy ra.”
Cô để điện thoại cạnh giường của Yoshi vì sợ anh chàng có việc gấp phải dùng đến, đóng cửa lại, xuống tầng và ra ngoài hành lang, đứng ở sau cánh cửa kính đợi Jason. Một lát sau, nhìn thấy xe anh xuất hiện, cô mở cửa kính và chạy ra ngoài. Anh đỗ xe trước cổng ký túc xá rồi xuống xe. Cô nhìn thấy sắc mặt anh rất nhợt nhạt, chắc là uống hơi nhiều, cô liền nói với vẻ biết lỗi: “Em xin lỗi vì muộn thế này còn bắt anh ra ngoài…”
“Không sao, em cầm lái nhé, bây giờ nếu anh bị kiểm tra nồng độ cồn trong máu chắc chắn sẽ gây go, hơn nữa kể cả không say, nếu cảnh sát bắt anh đánh vần từ Missisipi, chắc chắn anh không đánh vần được.”
Ngải Mễ ngồi vào sau tay lái, Jason hướng dẫn cô một lát là cô nổ máy được. Anh ngồi ở ghế trước, kéo ghế ra sát đằng sau và ngửa ra rất thấp, gần như là nằm trên đó. Ngải Mễ láilát thì đến chỗ cô ở, nhưng cô không muốn chia tay ngay bây giờ, cô muốn ở gần anh thêm chút nữa. Cô liếc sang thì thấy anh nhắm nghiền mắt, thế là cô không dừng xe mà cho xe chạy tiếp.
Dường như Jason cũng không phát hiện ra, cứ để cô lái đi như vậy. Cô liếc nhìn kim xăng thì thấy gần như còn đầy nguyên nên đã yên tâm hơn, đằng nào thì thành phố C cũng không lớn, chỉ cần không lên đường cao tốc, chạy thế nào cũng vẫn là trong thành phố C. Bản thân cô cũng không biết đã chạy vào đường nào, chỉ biết là lang thang không mục đích, lúc thì rẽ trái, lúc lại rẻ phải. Cô nghĩ, chỉ cần cô lái xe thế này thì Jason không thể xa cô. Cô chỉ muốn kiếp này được lái xe mãi như thế, cô sẽ mãi mãi được ở gần anh.
CD đang mở một bài hát tiếng Trung, lời bài hát khiến trái tim cô tan nát.
Chỉ sau đêm nay thôi, tình yêu anh sẽ không nhiều thêm.
Tội gì em phải lệ nhòe mi, quan tâm ngày mai anh sẽ lại yêu ai.
Tình yêu của em có một góc khuyết, ai có thể cho anh dừng chân?
Nếu si tình là có tội, thì anh chấp nhận gánh tội em ơi!
Không cho anh níu kéo vì em có sự thỏa hiệp khác.
Em không bao giờ hối hận, điều này đã khắc sâu vào trái tim anh.
Nhưng anh luôn phải trải nghiệm cảm giác trái tim đang rỉ máu,
Nhìn trái tim anh tan nát, còn em thì cao chạy xa bay.
Suốt đời yêu say đắm, ngoảnh đầu lại quá khó, giấu đau khổ trong lòng,
Nếu tình không cắt đứt được, ai sẽ giúp anh quên được em?
Suốt đời yêu say đắm, ngoảnh đầu lại khó quá.
Đường tình dài đằng đẵng,
Trăm mối tơ vò, chắc chắn không thoát được nổi sầu đau.
Cô nghe mà nước mắt nhạt nhòa, cảm giác mỗi câu từ đều viết vì cô. Cô nghe lại bài hát này hết lần này đến lần khác, Jason vẫn nằm yên ở đó mà không nói gì, không biết đã ngủ hay chưa. Sau khi nghe rất nhiều lần, cô hỏi: “Bài hát nào vậy?”
“Ngoảnh lại quá khó của Trương Học Hữu.”
Hóa ra anh không ngủ.
“Anh có thể… cho em sao một đĩa được không, lời bài hát… hay quá.”
“Em lấy luôn đĩa CD này đi, về Canada anh sẽ mua đĩa khác.” Jason đưa tay ra bấm, lấy đĩa CD đó ra rồi ngó trong xe xem có túi đựng không, cuối cùng tìm được một chiếc phong bì lớn màu vàng, anh liền đổ tài liệu ở bên trong ra và nhét đĩa vào.
Cô hỏi: ” Anh… về Canada hả? Bao giờ về?”
“Một, hai ngày tới thôi, chơi nốt Noel rồi quay lại đây chuyển đồ đạc về bang D, sang năm mới là đi làm luôn.”
“Ở trong nước anh đã có bằng thạc sĩ rồi, bây giờ vẫn chỉ là bằng thạc sĩ, không thấy hơi…”
“Lúc đầu định học tiến sĩ, nhưng…”
“Vì… người yêu nên bỏ ư?” Cô hỏi bằng giọng xen chút cay đắng.
“Ừ.” Anh hỏi: “Đây có được coi là mất lý trí không?”
Cô cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn trong tim, cười nói: “Đối với người khác có thể không phải, nhưng đối với anh thì đây cũng có thể gọi là mất lý trí. Anh… chiều cô ấy lắm đúng không?”
“Ừ, mọi việc đều làm theo ý cô ấy, cô ấy nói sang đông, anh không dám sang tây.”
Cô có thể tưởng tượng ra cảnh anh chiều chuộng người yêu thế nào, hiện tại anh chiều cô bạn gái ABC kia hơn nhiều lần so với chiều cô trước kia. Cô càng cảm thấy cay đắng hơn, nhưng vẫn đề nghị như “người giàu kinh nghiệm”: “Thế thì… về bang D anh nên làm đám cưới sớm, như thế cũng sinh được mấy Tiểu Jason sớm.”
Anh đáp với vẻ rất mong chờ: “Ừ, bà nội anh sốt ruột từ lâu rồi, bà bảo tranh thủ bà còn đang bế cháu được, sinh liền mấy đứa luôn, vài năm nữa bà chẳng bế nổi đâu.”
Ngải Mễ cảm thấy nước mắt đã nhạt nhòa trước mắt cô, bắt đầu ảnh hưởng đến tầm nhìn, nhưng cô không dám đưa tay lên quệt, đành phải ra sức chớp mắt. Nhưng bản thân cô cũng không biết tại sao, càng những lời khiến cô đau khổ thì cô lại càng muốn nói ra, kiểu như đang chơi một trò chơi vô cùng tàn khốc vậy, như đặt trái tim mình lên tay để vần vò, không vần vò ra máu quyết không chịu dừng tay. Cô nói: “Thế sau này… anh và em… có thể làm thông gia nhỉ…”
“Chuyện của con cái vẫn nên để chúng nó tự quyết định.”
Nghe anh nói như một người cha rất dân chủ, như anh đã nuôi một bầy con trưởng thành. Cô tưởng tượng ra cảnh nhiều năm sau, hai người đều đã có gia đình và con cái, con cái cô sẽ gọi anh là “bác”, còn con anh sẽ gọi cô là “cô”, nghĩ đến đó là cô thấy đau dớn biết bao, đau đớn đến mức không còn muốn sống đến ngày đó nữa, chỉ muốn đánh lái cho xe văng ra khỏi mặt đường, để hai người cùng về cõi chết cho xong.
Cô cố gắng giả bộ vui vẻ dặn dò: “Khi nào tổ chức đám cưới đừng quên mời em nhé, em còn đến… chúc mừng anh chị.”
Anh liền bật cười. “Anh còn đang bị lời thề trói chân, thôi em tổ chức trước đi để anh còn dễ tính.”
Thấy anh cuống như vậy, cô còn buồn hơn, liền trách: “Thời buổi này, kết hôn hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, chắc chắc bọn anh… sống chung từ lâu rồi.”
“Ai mà không sống chung từ lâu rồi? Nếu hai người yêu nhau thì thực ra cũng không cần quá coi trọng hình thức.” Anh chỉ tay về phía trước, nói: “Trước mặt có trạm xăng, vào đổ ít xăng đi.”