Hôm sau, Ngải Mễ lấy đĩa CD ra nghe thì phát hiện chiếc phong bì đựng đĩa CD có địa chỉ nhà Jason. Cô mừng lắm, bèn lên kế hoạch: Nghỉ đông sẽ đến nhà Jason!
Cô không tiết lộ kế hoạch này cho anh biết, vì nếu nói với anh, chắc chắn anh sẽ gàn cô, không cẩn thận còn trốn đi. Cô sẽ đến thật bất ngờ, sẽ nói là đến nhà cô ruột ở Ottawa, tiện đường đến thăm anh. Đến nhà anh sẽ xem thái độ của anh rồi tính sau. Nếu anh nhiệt tình thì cô sẽ ở nhà anh vài ngày, nếu anh thờ ơ thì cô chỉ ở một, hai ngày rồi về.
Cô quyết định sẽ lái xe đi vì nếu đi máy bay sẽ chẳng còn gọi là tiện đường hay không tiện đường nữa. Cô căn cứ vào địa chỉ in trên phong bì và tìm hiểu lộ trình, thấy rất đơn giản. Đi du lịch ở Mỹ, Canada tiện ở điểm này, lộ trình đơn giản, toàn là đường cao tốc, cùng lắm chỉ hết bốn, năm đường cao tốc là đến.
Cô còn tìm hiểu đường đi từ Torronto đến Ottawa, đề phòng nhỡ như phát hiện ra bạn gái Jason cũng đang ở nhà anh thì cô có thể đến nhà cô mình ngay. Cô gọi điện thoại cho cô và nói lập lờ rằng nghỉ đông “có thể” sẽ sang thăm họ, nhưng cô chú không phải mong cháu đâu, cháu lái xe, tiện thì đến, không tiện thì thôi.
Mặc dù cô mới lấy được bằng lái xe không lâu, đến thành phố B còn chưa tới nhưng cô tin rằng mình có thể lái sang Canada vì cô rất giỏi nhớ đường. Khi đi trên đường, cô như có cảm giác đang bay giữa không trung, nhìn thấy mình như chú kiến nhỏ đang bò trên bản đồ. Chú kiến ở vị trí nào, đang bò về hướng nào, trước sau, phải trái là đường nào, đều rất rõ ràng.
Cô từng đi du lịch với bạn bè, con trai, con gái cả một đoàn, thường đều là con trai lái xe, con gái chuyện trò rôm rả. Nhưng lần nào cô cũng có một trọng trách là nghiên cứu bản đồ, chỉ định lái về hướng nào, những người bạn từng đi cùng cô đều biết điều này, nói chỉ cần có Ngải Mễ cầm bản đồ ngồi bên cạnh thì không phải lo lắng gì nữa. Nếu có một website check lộ trình thì lại càng đơn giản, đến bản đồ cũng chẳng cần xem.
Hôm cô đi nhiều nơi có tuyết rơi. Càng chạy về phía bắc, tuyết càng to, trên đường đi thường xuyên có xe rắc muối, xe cào tuyết chạy qua, xe của cô đã dính đầy vết bẩn loan lổ. Tệ nhất là nước rửa kính của xe cô không chống đông, gần đến biên giới Mỹ – Canada, nước không thể phun lên được nữa. Kính bị các xe khác vảy nước lên, cộng với tuyết rơi, nham nhở không nhìn thấy gì.
Cô không dám lái xe nữa, vì không nhìn thấy đường nên khổ cực vô cùng. Cô đành phải dừng ở bên đường, kéo cửa kính xuống và nhìn ra chung quanh, sau đó từ từ ra khỏi đường cao tốc tìm nhà trọ. Lúc từ đường cao tốc xuống phải rẽ, cô quặt gấp quá, bánh xe trơn trượt, suýt thì lật xe, cô sợ đến nỗi tim đập thình thịch. Khó khăn lắm mới đến được cổng nhà trọ, cô dừng xe, giậ trên lớp tuyết dày đặc, tay xách túi du lịch, thất thểu bước vào.
Đêm đến, cô nằm một mình trên chiếc giường xa lạ, nghĩ đến việc vì muốn gặp Jason mà phải cực khổ, vất vả thế này, còn không biết là có được đón tiếp nhiệt tình hay không, tủi thân quá cô liền bật khóc. Đến khi thấm mệt mới ngủ thiếp đi.
Nửa đêm cô nằm mơ, thấy Jason và một cô gái khác đang chở nhau bằng xe đạp, Jason cho cô gái đó ngồi trên khung xe và ôm cô gái đó rất tình cảm. Cô bực lắm, xông đến nắm lấy ghi đông, bắt cô gái đó xuống. Jason liền chống chân xuống đất, xẵng giọng nói với cô: “Trước đây bảo em ngồi em không ngồi, giờ người khác ngồi em lại không vui…”
Cô liền chống chế: “Anh bảo em ngồi mà em không ngồi bao giờ? Anh lại nói dối rồi đấy.”
Sau khi tỉnh dậy, cô phân tích giấc mơ này hồi lâu, không biết là điềm báo gì. Nhưng cô nhớ người ta vẫn nói sinh dữ tử lành, bao giờ thực tế cũng ngược lại với những điều mơ thấy, thế nên có thể coi là điềm lành, chứng tỏ Jason sẽ không chở cô gái nào khác, và cũng chứng tỏ rằng cô sẽ không cãi nhau với Jason.
Hôm sau, cô cho xe ra trạm xăng và rửa sạch kính, sau đó lại nhờ người ở trạm xăng thay nước rửa kính rồi mới lên đường cao tốc. Hơn ba giờ chiều, cuối cùng cô đã có mặt trước cổng nhà Jason, người mỏi rã rời, đi đường căng thẳng khiến thần kinh của cô gần như rơi vào trạng thái tê liệt. Cô nghĩ lát nữa Jason ra mở cửa, chắc chắn cô sẽ bất chấp tất cả mà sà vào lòng anh khóc nức nở, nhưng người ra mở cửa cho cô là một bà cụ, bà bảo Jason không có nhà mà đi thăm bạn rồi.
Nghe thấy vậy, Ngải Mễ chỉ muốn ngất xỉu, sợ sệt hỏi: “Bà ơi, có phải Jason tới nhà bạn gái của anh ấy không ạ?”
“Bà không biết.” Bà Jason mắt không hoa, tai không nặng, rất nhanh nhẹn. “Nó chỉ nói là đến nhà một người bạn, không biết là bạn trai hay bạn gái.”
“Thế hôm nay anh ấy có về không bà?”
“Có về, có về chứ.” Bà cụ liền mời cô: “Hay cháu vào nhà ngồi đi?”
Ngải Mễ cũng không khách khí nữa mà theo bà vào nhà. Bà hỏi cô từ đâu đến, nghe nói từ Mỹ sang, bà liền gọi điện cho mẹ Jason, bảo có khách từ Mỹ sang, hôm nay con về sớm nấu cơm.
Ngải Mễ ăn chút đồ rồi nói: “Bà ơi, cháu có thể nằm ở sofa ngủ một lát không ạ? Cháu chưa bao giờ lái xe đường dài, hôm nay là lần đầu tiên nên mệt quá.”
Bà liền đưa cô đến một gian phòng, bên trong có một chiếc giường đơn, bà nói đây là phòng dành cho khách, bảo cô nằm đây ngủ một lát. Ngải Mễ đặt lưng xuống giường rồi ngủ thiếp đi ngay.
Đến khi tỉnh dậy, ngoài cửa sổ đã tối om, cô có cảm giác tầng dưới đã bận rộn hơn, hình như có mấy người đang nói chuyện, rồi cả tiếng xào nấu thức ăn. Cô nghĩ, chắc là Jason về rồi, nhìn thấy cô ngủ nên không gọi cô dậy. Cô xuống dưới tầng, không thấy Jason đâu, chỉ thấy bố mẹ anh đã về. Nhìn thấy cô, bố mẹ anh đều rất mừng, hỏi thăm tình hình bố mẹ cô rồi lại hỏi chuyện học hành của cô.
Hàn huyên một lúc rồi họ mời cô ra ăn cơm, nói không đợi con trai nữa, không biết nó bao giờ mới về, mình cứ ăn trước đi. Ngải Mễ rất cảm ơn họ vì họ không hỏi cô đến làm gì, không hỏi cô vì sao không về cùng Jason, cũng không hỏi tình hình của cô và Jason mấy năm qua, dường như việc cô đến đây là lẽ hiển nhiên. Cô cũng có cảm giác như đang ở nhà mình.
Ăn cơm xong, mọi người ngồi ở phòng khách nói chuyện một lúc, Ngải Mễ lấy cớ lái xe đường dài mệt nên lên phòng dành cho khách trên tầng nghỉ. Cô nằm trong đó, dỏng tai đợi Jason về. Gần mười giờ cô mới nghe thấy có tiếng xe đỗ trước cửa nhà, cô chạy ra cầu thang đợi, nhìn thấy Jason lấy chìa khoá mở cửa, bước vào nhà, đứng ở cửa một lát, hình như định cởi giày, nhưng rồi dừng lại, ngửa mặt nhìn lên tầng hai và trông thấy cô. Dường như anh không hề bất ngờ mà nói với cô: “Đưa chìa khoá của em cho anh.”
Cô không biết anh lấy chìa khóa xe làm gì nhưng cũng mang xuống cho anh. Cô thấy anh ra ngoài, đánh xe cô dịch ra rồi đưa chiếc xe vào ga ra, sau đó đỗ xe của mình đằng sau xe cô. Anh vào nhà rồi nói với cô: “Nhìn cách đỗ xe biết ngay là em.”
“Tại sao?”
Anh cười, nói: “Vì có ai đỗ xe đẹp như thế đâu? Đỗ trên đường chéo.”
Cô cười ngại ngùng, ở thành phố C hầu hết là bãi đỗ xe chéo, thế nên cô đỗ chéo quen rồi. Lúc chiều đến, trước cửa nhà anh không có chiếc xe nào nên cô chẳng khách khí mà đỗ chéo luôn.
Anh liền nhắc cô: “Anh mua vải và ít hạt dẻ rang đường, em vào phòng ăn, ăn nhé!”
Cô hào hứng đi theo anh vào phòng ăn, bố mẹ và bà nội anh đều ngồi ở đó, mấy người vừa ăn vải, hạt dẻ vừa xem ti vi, bầu không khí rất ấm cúng.
Anh nhặt những hạt dẻ đã nứt vỏ, dễ bóc ra, nói: “Ăn hạt này này, dễ bóc.” Thỉnh thoảng, anh lại đưa cho cô hạt đã bóc và nói: “Không sợ bẩn thì ăn hạt này.” Cô liền đón lấy và bỏ vào miệng luôn, cảm giác anh vẫn như ngày trước, thấy cô ăn ngon thì tỏ ra rất phấn khởi.
Ngồi một lát, mọi người trong nhà đều chúc nhau ngủ ngon và lên phòng của mình. Mẹ Jason nói với Ngải Mễ: “Cô chuẩn bị phòng cho cháu rồi đấy, cháu xem chăn đã đủ ấm chưa, nếu chưa đủ cứ nói với cô.” Rồi bà lại nói với Jason: “Em trai, lát nữa đưa Ngải Mễ lên phòng nhé!”
Jason liền đáp: “Vâng, con sẽ đưa, mẹ cứ đi ngủ đi.”
Ngải Mễ tò mò hỏi: “Sao mẹ anh lại gọi anh là “em trai”?”
Jason có vẻ ngại ngùng. “Hồi nhỏ mọi người trong nhà đều gọi theo cách gọi của anh trai anh, quen rồi nên giờ vẫn gọi ở nhà. Em biết rồi, chắc chắn lại gọi lung tung đấy.”
Ngải Mễ liền thực hành ngay: “Em trai, đưa chị lên phòng nhé.”
Anh đưa cô lên căn phòng cô mới ngủ lúc trước, mẹ Jason đã thay cho cô bộ chăn ga có hình các chú vịt con, cô rất thích. Nhưng nghĩ đến việc hiện tại cô chỉ là một người khách, chỉ có thể ngủ trong phòng dành cho khách, cô lại thấy buồn vô cùng. Cô rất muốn Jason lên phòng và lập tức ôm lấy cô, kể cả chỉ là chuyện tình một đêm thôi cũng được. Cô ở nhà anh mà không được nằm gần anh, cô cảm thấy buồn vô cùng. Cô muốn sà vào lòng anh, nhưng lại sợ anh đẩy cô ra vả quát: “Rõ ràng em biết anh đã có bạn gái, sao còn làm trò mèo này?”
Anh chỉ cho cô công tắc đèn nằm ở đâu, WC nằm ở đâu, khát nước thì đến đâu lấy nước, đói thì lấy đồ ăn ở đâu, nói rất nhiều thứ, chỉ có điều là không ôm cô, thậm chí đến chạm vào cô cũng không. Cô đành chấp nhận làm kẻ mặt dày, hỏi: “Phòng anh… ở đâu?”
Anh chỉ vào phòng nằm chếch phía đối diện. “Anh ở phòng kia. Em lái xe mệt rồi, ngủ sớm đi thôi.”
Cô không muốn anh đi ra, bèn năn nỉ: “Anh ngồi một lát nữa đã, chiều nay em ngủ một giấc dài, giờ chưa buồn ngủ.”
Anh không ngồi mà vẫn đứng ở đó, Ngải Mễ có cảm giác rằng hình như anh đang giục cô có gì thì nói nhanh lên. Cô buồn và cũng thấy hơi ngại, chỉ sợ anh hỏi cô đến đây làm gì, bèn chủ động thanh minh: “Em đến nhà cô em ở Ottawa, tiện đường đến thăm… cô Giang và bác Thành, bố mẹ em luôn nhắc có thời gian thì sang thăm họ…”
Anh hỏi: “Em lấy bằng lái xe từ bao giờ?”
“Tháng Mười.”
Anh sửng sốt hỏi: “Tháng Mười năm nay hả?” Thấy cô gật đầu, anh có vẻ bực lắm. “Em đúng là điên rồi, mới lấy bằng được hai tháng mà lái xe sang tận Ottawa, sao em… không nói cho anh biết sớm? Ít nhất là anh có thể đi theo xe em, trên đường để ý cho yên tâm.”
“Em nói cho anh sớm? Nói để anh lẩn như trạch à?”
Anh lắc đầu. “Em đúng là…” Rồi anh dịu giọng hỏi: “Đường khó đi lắm đúng không? Có khóc không?”
Ngải Mễ liền kể lại chuyện đi trên đường cho Jason nghe, kính trước nham nhở ra sao, xe suýt thì bị lật ra sao, mình nằm ở nhà trọ khóc ra sao, nhưng cô không kể về giấc mơ đó. Cô nhìn anh, cảm giác ánh mắt anh rất dịu dàng và đầy vẻ yêu thương, cơ hồ sắp ôm cô vào lòng vậy. Nhưng khi chạm phải ánh mắt cô, vẻ dịu dàng, yêu thương đó lập tức biến mất, Ngải Mễ không biết có phải mình hoa mắt hay không. Cô liền thăm dò: “Cô bạn ABC đó của anh… đang ở Canada hả?”
“Ừ.” Hình như anh có vẻ không muốn nói đến chuyện ABC nên cáo từ: “Hôm nay anh hơi mệt nên đi ngủ đã. Em đã lên tháp truyền hình Toronto bao giờ chưa? Nghe nói là tháp truyền hình cao nhất thế giới, ngày mai anh đưa bà anh đi, nếu em chưa đi bao giờ thì cùng đi luôn.”
Thấy Jason không những không đuổi cô về mà còn mời cô đi chơi, cô mừng muốn chết, vội nói: “Em chưa đi bao giờ, mai anh đưa em đi nhé! Ở đây còn chỗ nào chơi hay, đưa em đi luôn cả thể.”
“Có một số chỗ cũng khá hay, thôi mai tính sau, hôm nay ngủ sớm đi. Good night!” Anh chúc cô ngủ ngon rồi quay về phòng mình.
Tắm rửa xong xuôi, Ngải Mễ cố tình mặc chiếc váy ngủ nhiều cúc đó. Cô vẫn giữ chiếc váy ngủ này, vì năm xưa Allan thích cởi những chiếc cúc ấy. Bao năm qua, cô không nỡ mặc chiếc váy này vì muốn giữ làm kỉ niệm, đợi khi nào trùng phùng với anh sẽ mặc lại sau. Chắc là đêm nay, giây phút này sẽ đến. Cô nghĩ lát nữa anh nhìn thấy cô mặc chiếc váy ngủ này, chắc chắn sẽ ngập tràn cảm xúc.
Cô nằm trên giường mà không tài nào chợp mắt được, chong chong đợi Jason sang phòng cô. Trước đây họ đã từng có những giây phút tuyệt vời như thế, đến giờ cô lại cảm thấy rạo rực trong lòng, chẳng lẽ anh ở gần cô như vậy mà không nghĩ đến chuyện đó ư? Hiện tại cô chẳng còn đầu óc nào mà nghĩ đến chuyện đạo đức hay thất đức nữa, cũng không muốn hỏi nếu anh sang tìm cô thì rốt cuộc nên coi là “tình dục” hay “tình yêu” nữa, cô chỉ muốn được ở gần anh, tình dục cũng được, tình yêu cũng xong, chỉ cần anh chịu gần cô là được rồi.
Đợi đến mười hai giờ rồi mà không thấy bóng dáng Jason đâu, cô vô cùng thất vọng, quyết định sẽ sang tìm anh. Cô vốn là kẻ tính cuống, sợ nhất là chờ đợi. Khi chờ đợi một kết quả, tựa như có một con dao đang treo lơ lửng trên đầu cô, khiến cô thấp thỏm không yên cả ngày. Thà là cô tự nhảy lên, va phải dao, bị dao chém chết còn hơn là lúc nào cũng phải thấp thỏm vì sợ con dao đó sẽ chém xuống.
Cô bò dậy và rón rén bước đến cửa phòng anh, đẩy nhẹ thì không đẩy được. Cô lại thử lần nữa, đúng là vẫn không đẩy được. Cô nắm chặt nấm đấm cửa, xoay đi xoay lại nhưng vẫn không mở được, đành tuyệt vọng quay về phòng mình.
Cô vừa hận vừa tức, thầm rủa, anh làm trò gì vậy? Vì cô nàng ABC đó mà giữ thân như ngọc ư? Chỉ thấy người ta bảo đàn bà đề phòng đàn ông, chưa thấy ai nói đàn ông phòng đàn bà như thế này. Biết sớm anh tuyệt tình thế này thì tôi vất vả vượt đường sá xa xôi đến đây làm gì? Cô chỉ mong được đi Ottawa ngay lập tức, nhưng rồi lại sợ mọi người nghĩ không hay về mình, biết giải thích thế nào với bố mẹ và bà nội Jason?
Cô nằm trên giường trong tâm trạng đau đớn ê chề, muốn khóc mà không dám khóc, sợ ngày mai mọi người lại nhìn thấy mắt cô sưng húp. Cô cứ thức chong chong gần như cả đêm, đến khi trời tờ mờ sáng mới mơ màng thiếp đi. Sau đó cô nằm mơ, cô mơ thấy cuối cùng Jason đã sang phòng cô, ngồi bên giường và cởi từng cúc váy ngủ của cô, toàn thân cô run lẩy bẩy vì quá xúc động và mong chờ, thầm nghĩ: Come on, baby, just take it off! Ripe it open (Nhanh lên, baby, cởi ra là được, xé luôn ra đi)! Nhưng anh vẫn kiên trì cởi từng chiếc cúc một. Cuống quá, cô nói: “Anh mà cởi nữa là chưa ra đến chợ đã tiêu hết tiền đấy!”
Anh liếc cô một cái rồi lại nhìn vào cái đó của mình, trách: “Em xem miệng có độc không, làm anh ra thật rồi kìa.” Rồi anh nói từng chữ một: “Họa, từ, miệng, ra.”