Đêm âm trầm, mùi hoa ngọt ngào bay trong không khí. Dục hỏa vừa bị hai
người khơi lên trong Tử Thần cung đã dần dần bình ổn, Tiêu Lăng Thiên
nhẹ nhàng ôm Dạ Nguyệt Sắc vào lòng, từng chút từng chút vuốt ve mái tóc nàng. Dạ Nguyệt Sắc vừa rồi còn đẩy nam nhân này xuống giường, nay đã
được không khí yên tĩnh bình thản này trấn an, giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn gối lên chân Tiêu Lăng Thiên. Nàng ngửa đầu, dùng đôi mắt
đen như ngọc lưu ly trầm tĩnh nhìn hắn.
“Ngươi nói ngươi muốn lợi dụng chuyện này tìm cơ hội diệt trừ Thẩm tể tướng?”
“Ta muốn chuyện này trở thành mồi lửa, sau đó diệt trừ tận gốc bè đảng của
Thẩm tể tướng.” Hắn mỉm cười trả lời nàng. Những chuyện dơ bẩn này hắn
vốn không muốn nói cho nàng, nhưng chuyện tới nước này đành phải để cho
nàng cùng phối hợp.
“Mồi lửa?” Nàng nói ra nghi vấn, “Chọn hoàng phu có liên quan gì đến chuyện này?”
Trong ấn tượng của nàng, tả tể tướng Thẩm Phục Ngôn là một người rất có mùi
vị nho gia, trên dưới sáu mươi đã đi đến đỉnh điểm của chính trị, ngày
thường nói chuyện luôn luôn văn vẻ ưu nhã. Ở Ngâm Phong, tả lớn hơn hữu, cho nên ngoại trừ nhiếp chính vương, Thẩm tể tướng cũng là người đứng
đầu các quan lại, nhưng trong mắt Dạ Nguyệt Sắc, Tiêu Lăng Thiên vẫn là
chúa tể của triều đình, nói một sẽ không có hai. Cho đến khi xảy ra
chuyện các quan viên thiếu bạc, nàng mới phát hiện lực khống chế của
Tiêu Lăng Thiên đối với triều đình có vẻ không thật sự tốt như nàng
tưởng tượng, lại có thể để cho Thẩm tể tướng nắm được quyền bảo vệ kinh
thành trọng yếu. Từ trước tới nay, ai nắm binh quyền, lời nói của người
đó có trọng lượng, một câu nói chính là quyền lực. Mất đi binh quyền
trực tiếp dẫn đến cục diện nửa năm qua Tiêu Lăng Thiên dần dần mất đi
lực khống chế triều đình, cho nên cũng không có gì kỳ quái khi hắn muốn
tiêu diệt Thẩm tể tướng. Chỉ là, chọn hoàng phu vì sao lại trở thành mồi lửa mà hắn cần?
“Trong thời gian vừa rồi, nàng nhìn thấy ta vẫn ở
thế hạ phong trong cuộc đấu với Thẩm Phục Ngôn phải không?” Hắn hỏi
nàng, miệng cười nhạt, trong mắt cất giấu những ý nghĩ thâm sâu.
Nàng gật đầu, chuyện này ngày càng rõ ràng, ngay cả một người không hiểu chính trị như nàng cũng nhìn ra.
“Cho nên đây là kết quả đấu tranh chính trị thất bại của ta, hoàng phu của
nàng phải là người của Thẩm Phục Ngôn, tốt nhất chính là Thẩm Thừa Hữu,
đây chính là kết quả Thẩm Phục Ngôn muốn.”
Nàng nhìn hắn một lúc,
trên gương mặt nam tử tuấn mỹ tuyệt sắc kia có một nụ cười bí hiểm đối
diện với nàng. Một lúc sau, Dạ Nguyệt Sắc bĩu môi, quay đầu đi không
nhìn hắn.
“Hừ, nhìn mặt ngươi đã biết đang lừa ta, ta không dễ lừa như vậy đâu.”
Hắn cười khẽ một tiếng, cúi đầu cọ cọ hai gò má của nàng, trong khi hắn vây nàng trong hơi thở của mình, Dạ Nguyệt Sắc thậm chí có thể cảm nhận
được lồng ngực hắn khẽ chấn động.
“Nguyệt Sắc của ta thật thông minh.”
Nguyệt Sắc của ta, cách gọi yêu chiều thân mật như thế làm trái tim nàng run
lên, nam nhân này thay đổi thất thường, một lát đẩy nàng ra như kẻ thù,
một lát sau lại coi nàng như vật sở hữu, ôm nàng trong lòng tìm mọi cách yêu chiều, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Lời nói ra khỏi miệng Tiêu Lăng Thiên mới ý thức được mình đã vô tình để lộ ra ý nghĩ sâu nhất của
mình. Cô bé này là của hắn, hắn không muốn buông nàng ra, không muốn để
nàng đi, càng không muốn nhìn thấy nàng gả cho nam nhân khác. Hắn có thể vì cô bé này mà bỏ qua thù hận, chỉ là, giữa bọn họ còn có một chút vấn đề thực tế cần giải quyết.
Cô bé dưới người bất an vặn vẹo thân
mình, đẩy hắn ra một chút, lại không biết rằng mình đang châm lên ngọn
lửa dục vọng trong người hắn.
“Mau nói chuyện đứng đắn một chút.” Bộ dạng này của hắn làm nàng rất không tự nhiên.
“Được rồi,” Hắn âm thầm than nhẹ một tiếng, khống chế dục vọng của mình, hôm
nay hắn đã khát khao nàng quá nhiều, còn thêm một lần nữa hắn sợ mình sẽ thật sự không khống chế được mà muốn nàng, giữa bọn họ còn rất nhiều
vấn đề, bây giờ còn chưa phải lúc.
“Ta cố ý, ta không chỉ muốn Thẩm
Phục Ngôn, ta còn muốn diệt trừ tận gốc thế lực phản đối mà năm đó không cách nào loại bỏ hoàn toàn.” Nhìn thoáng qua vẻ mặt nghi ngờ của nàng,
Tiêu Lăng Thiên nói tiếp. “Ta từng kể với nàng khi ta mười bảy tuổi kế
nhiệm ngôi vị nhiếp chính vương đã trải qua tranh đấu chính trị tàn
khốc, người ngoài nhìn vào nghĩ rằng ta đã toàn thắng, nhưng thật ra ta
mới chỉ mười bảy tuổi, cũng không phải thần tiên, thế lực triều đình rắc rối khó gỡ, lúc ấy ta lại không có thực lực cũng không đủ thời gian để
diệt trừ hoàn toàn bọn chúng, dùng hết toàn lực mới có thể ổn định cục
diện đang rung chuyển, thật sự không thích hợp tiến hành thanh trừ một
lần nữa, vì vậy mới để lại mầm họa đến ngày hôm nay.”
Dạ Nguyệt Sắc
nghe thấy loại dao kiếm không máu này thật sự cũng không cảm thấy sợ
hãi, dù sao cũng có chút xa xôi. Tuy nhiên đối với Tiêu Lăng Thiên lại
nảy sinh một chút đau lòng, một thiếu niên mười bảy tuổi vừa mất đi
người thân duy nhất, ngay cả thời gian để đau lòng cũng không có, đã
phải vùi đầu vào trong tình cảnh gió tanh mưa máu hiểm ác, chuyện đó cần tâm trí kiên cường lạnh lùng đến mức nào, hoặc có thể nói tâm trí bị
buộc phải vội vàng kiên cường lạnh lùng như vậy.
“Ta đã biết sẽ để
lại mầm họa nên đương nhiên sẽ không tha kẻ nào, sau khi thế cục ổn
đinh, ta lại bắt tay vào xử lý chuyện này. Nhưng dọn dẹp từng con chuột
như vậy cũng quá mức phiền phức, cho nên ta đợi đến khi bọn chúng tụ tập đến một con chuột lớn, lúc đó có thể một lưới bắt gọn, bớt được rất
nhiều phiền toái. Đợi nhiều năm như vậy, con chuột to rốt cuộc cũng chịu ló mặt, bây giờ thời cơ chín muồi, là lúc nên bắt con chuột già.”
Hắn nói nhẹ như gió thoảng, nhưng khiến Dạ Nguyệt Sắc nghe thấy mà sợ hãi,
hắn vì muốn một lưới bắt gọn mà ẩn nhẫn mười năm. Nếu là chính khách có
kinh nghiệm quan trường thì không nói làm gì, nhưng khi đó hắn mới chỉ
mười bảy tuổi đã có suy tính như vậy, xem ra cảm giác đầu tiên của mình
đối với hắn là đúng, nam nhân này —- quả nhiên hết sức nguy hiểm.
“Ngươi để cho những bé trai kia tiến cung vì muốn giữ họ làm con tin sao?”
“Bé trai? Bọn họ ai cũng lớn hơn nàng, nàng còn gọi họ là bé trai.” Hắn có
chút kỳ quái, cô bé này rõ ràng mới mười lăm, vì sao nói chuyện lại
giống người lớn như vậy.
“Ta không biết phải gọi bọn họ thế nào mà. Nói mau đi, có phải ném chuột sợ vỡ đồ nên muốn bắt bọn họ làm con tin hay không?”
“Nàng quá ngây thơ rồi,” Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, tâm tính đứa bé này thật sự
không thích hợp với cuộc sống hoàng cung. “Ở trước quyền lực, lão hồ ly
kia sẽ không để ý đến sống chết của những thiếu niên này, dù sao bọn họ
có rất nhiều con cháu, không chỉ có một hai người. Ta đồng ý để bọn họ
vào cung chờ tuyển chọn là vì muốn ra vẻ nhún nhường, hạ thấp đề phòng
của bọn họ, thuận tiện cho bọn họ thêm một cái tội danh tạo phản mà
thôi.”
“Nhưng Thẩm tể tướng nắm giữ binh quyền kinh thành mà, gần tám vạn binh lực đế đô đều ở trong tay Thẩm tể tướng, quân đội của ngươi
lại đang ở biên thành, không có binh lực, làm sao ngươi có thể vặn ngã
ông ta.”
“Đứa ngốc, những gì ông ta có bây giờ đều là ta để cho ông
ta có. Nàng nói ông ta nắm binh quyền, nhưng trong tay ta nắm cả thiên
hạ.”
Hắn sẽ thắng. Từ trong ánh mắt hắn nàng biết hắn đã chuẩn bị tất cả, nắm chắc phần thắng, chỉ là…
“Bọn họ… Mấy thiếu niên kia, đều phải chết sao?” Nàng do dự hỏi, “Bọn họ còn nhỏ như vậy, có thể đều vô tội, cũng phải chết sao?”
Ánh mắt Tiêu
Lăng Thiên thoáng một cái trở nên lạnh lùng, bàn tay đang vuốt ve mái
tóc nàng nắm chặt trong vô thức, giật nàng đau đớn.
Nàng biết mình đã nói những lời không nên nói, chính trị vốn dơ bẩn như vậy, phía sau một thế lực suy sụp là cái chết của hàng trăm nghìn người, đây không phải
thứ Tiêu Lăng Thiên chọn lựa, mà là sự bất đắc dĩ của thời đại và vận
mệnh. Nàng cũng ích kỷ, nàng không phải chúa cứu thế, chỉ là một cô gái
nhỏ an phận dưới đôi cánh của Tiêu Lăng Thiên, nếu Tiêu Lăng Thiên thất
bại, cho dù nàng là đế vương chỉ sợ kết quả cũng không tốt hơn là bao,
sẽ không ai nghĩ nàng có vô tội hay không. Hơn nữa, Tiêu Lăng Thiên đã
lấp đầy trái tim nàng, vì vậy nàng hy vọng hắn sẽ thắng, càng tin tưởng
hắn nhất định sẽ thắng. Chỉ là, lời nàng vừa nói giống như đang nói hắn
lạm sát kẻ vô tội, có phải đã tổn thương hắn rồi hay không?
Nàng vươn bàn tay nhỏ cầm lấy bàn tay to lớn của hắn, ngón cái trượt theo ngón
tay hắn, đây là một loại trấn an trong im lặng. Cảm giác được tay hắn
dần dần thả lòng, nàng giải cứu mái tóc của mình ra.
“Thật xin lỗi, chỉ là ta còn chưa quen.” Nàng dịu dàng vuốt ve bàn tay hắn, nàng không muốn làm tổn thương hắn.
Hắn thuận thế cầm ngược lại tay nàng, ngậm ngón tay như bạch ngọc của nàng
trong miệng, nhẹ nhàng liếm cắn, dẫn tới một trận tê dại cho nàng.
“Là không quen hay đau lòng cho Thẩm Thừa Hữu mà nàng hài lòng kia? Nàng
nhớ kỹ, không có ai là vô tội, mỗi người đều có âm mưu. Nàng chỉ có thể
tin tưởng ta, nhớ kỹ!” Lời nói ghen tỵ biến mất trong đôi môi đỏ của
nàng, vì trừng phạt nàng, hắn quyết định phải hôn nàng thật sâu một lần
nữa.
“Nàng là của ta, chỉ có thể nghĩ tới ta, nhìn ta, không cho nàng nghĩ tới người khác. Có nghe không?” Khi đôi môi trượt qua tai nàng,
hắn mơ hồ tuyên bố sở hữu.
Trong khi toàn thân run rẩy, linh hồn cũng bị nụ hôn của hắn cướp đi, nàng còn mơ mơ màng màng nghĩ, đúng vậy,
không có ai là vô tội, ta cũng vậy, Tiêu Lăng Thiên ngươi cũng vậy