Đêm hôm đó, Dạ Nguyệt Sắc ở bên Tiêu Lăng Thiên, phải rất lâu sau hắn
mới chịu buông nàng ra. Lúc sau, nhớ tới một chuyện muốn nói rõ với hắn, đó là về Thương Hải và Nguyệt Minh. Hơn một năm nay, bọn họ luôn ở gần
nàng, luôn quan tâm chăm sóc nàng thật tốt, nàng cũng nhìn ra hai người
kia có cảm tình sâu sắc với mình, cho nên chuyện này nhất định phải nói
rõ ràng.
“Thương Hải và Nguyệt Minh rốt cuộc là ai?” Nàng ngẩng đầu lên, hai mắt ngời sáng, hỏi hắn.
“Nàng đã biết là bọn họ đều do ta phái tới để chăm sóc nàng.”
“Ta biết bọn họ luôn hết lòng “chăm sóc” ta.” Hắn dùng từ thật là uyển
chuyển, nàng cũng sớm biết bọn họ chính là do hắn phái tới giám thị
nàng. “Ta muốn biết chính là, bọn họ có phải là người trong võ lâm
không?”
“Bọn họ biết võ, nhưng không có quan hệ gì với giang hồ.”
“Bọn họ, có võ công rất cao sao?”
“Rất cao.” Hắn trả lời một cách đơn giản, Thương Hải và Nguyệt Minh cùng là
đệ tử của Thiên Tinh Cung, tính tình bình tĩnh, trầm ổn, đã sớm được hắn lựa chọn để giám thị Nữ Đế, bây giờ thì hắn chỉ muốn hai người đó chăm
sóc cho cuộc sống, ăn uống hàng ngày và bảo vệ nàng.
“Ý ngươi là rất
cao sao, bọn họ xếp thứ mấy trên giang hồ?” Nàng thật tò mò, Thương Hải
cùng Nguyệt Minh cũng là thiếu nam thiếu nữ đang tuổi dậy thì, võ công
của bọn họ cao tới trình độ nào?
“Thứ mấy?” Hắn không có nghĩ tới cái vấn đề này, ở trong lòng đánh giá tính toán một cái, “Thứ mấy thì không thể nói, chỉ có thể nói là nhị lưu đi.”
“Nhị lưu a,” vậy hình như không cao lắm. “Cái kia, cái kia, Thương Hải thật sự ‘cái kia’ không?”
” ‘Cái kia’?” Hắn hỏi ngược lại, nhất thời không hiểu, sau đó kịp phản ứng, “Ừ, hắn thật sự là thái giám.”
“Vậy sao.” Nàng không lên tiếng, trước mắt hiện ra thiếu niên kia nho nhã
tuấn tú, trong lòng có một loại mơ hồ đau đớn. Nàng đã coi bọn họ thành
người thân của mình, không nghĩ tới hắn thật sự là, thật sự là rất đáng
tiếc.
Dường như biết nàng đang suy nghĩ gì, Tiêu Lăng Thiên vỗ nhẹ
vai của nàng, “Mỗi người đều sẽ có một nhiệm vụ trong vận mệnh của mình, Thương Hải là một người kiên cường lạc quan, không nên quá lo lắng cho
hắn.”
Nàng gật đầu, thu hồi tâm tình của mình, bắt đầu nói chính sự.
“Ta biết, từ trước tới nay, Thương Hải và Nguyệt Minh sẽ bẩm báo nhất cử
nhất động của ta cho ngươi. Ta cũng không trách bọn họ hay là ngươi,
nhưng bắt đầu từ bây giờ ta mong bọn họ có thể hoàn toàn trở thành người của ta, ta đem bọn họ trở thành người thân của mình, nếu bọn họ làm như vậy nữa ta sẽ cảm thấy bị phản bội, cảm giác kia thật không tốt, hy
vọng ngươi có thể hiểu được.”
“Ta hiểu,” Hắn ôm nàng vào trong lòng,
hai má ở trong mái tóc của nàng cọ cọ, trong miệng lẩm bẩm, “Ta hiểu,
nhưng ta ghen tỵ, nàng cũng coi ta là người thân sao?”
“Dĩ nhiên,”
Nàng khẽ mỉm cười, hai tay đặt lên tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau,
“Ngươi không phải là ca ca ta yêu quý nhất sao?”
“Ca ca a,” Hắn thấy
chưa đủ, nhẹ nhàng liếm cắn vành tai khéo léo tinh xảo của nàng, thành
công làm cho nàng run rẩy, “Ca ca có làm như vậy sao?”
“Vậy ngươi muốn làm cái gì?” Nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng cả người vô lực, chỉ có thể mặc hắn khinh bạc.
“Nàng suy nghĩ thật kỹ đi.” Hắn dụ dỗ nàng, hi vọng từ miệng nàng nói ra điều hắn muốn. Nhưng nàng dù chết cũng không nói, hắn chỉ còn cách hôn thật
sâu tới khi nàng mềm lòng, một lần lại một lần đến khi mất hồn, mất tâm.
Ngọn đèn và ánh trăng bao la chiếu vào trong phòng, chiếu lên hai người. Bọn họ — coi như là người có tình chăng?
Cùng đêm, tại đại sảnh phủ Tể tướng.
Thẩm Phục Ngôn nhìn mật hàm trong tay, không nhịn được phát ra tiếng cười,
trong mắt lóe sáng bốn phía, dã tâm cùng tham lam không che dấu được
nữa. Thẩm phu nhân bên cạnh thấy hắn vui vẻ như thế, không nhịn được
hỏi:
“Lão gia, chuyện gì vui vẻ như thế?”
Thẩm Phục Ngôn nghe vậy
quay đầu nhìn về phía phu nhân, “Phu nhân, trời cũng giúp ta, quân đội
Lâm Thủy quốc hướng về phía sông Lạc Thủy chuẩn bị tiến đánh, một cuộc
đại chiến nảy lửa, từ đó giam hãm quân của Tiêu Lăng Thiên ở chiến
trường Lạc Thủy. Ta nhân cơ hội này khởi sự, có thể một lần đánh tan thế lực của Tiêu Lăng Thiên, sau đó ép thiên tử thoái vị, Ngâm Phong quốc
chính là thiên hạ của Thẩm gia ta.”
Thẩm phu nhân đương nhiên sớm đã
biết tính toán của trượng phu, nhưng nàng vẫn lo lắng tương đối nhiều.
“Lão gia, chuyện này trọng đại, Tiêu Lăng Thiên đã ở ngôi nhiếp chính
vương mười năm, tâm phúc đông đảo, lão gia có thể nắm chắc mười phần?”
Thẩm Phục Ngôn vuốt vuốt cằm mình rồi nói, “Phu nhân không cần phải lo lắng, ta mười phần nắm chắc cả mười. Hiện giờ Phong Nhi là tổng giáo đầu của
năm vạn cấm quân, hai quân Thần vũ Thần sách đều nằm trong tay bộ binh
Trần Thụy Phong, mà hắn lại là người của chúng ta. Bây giờ có thể nói
toàn bộ binh lực trong thành Ngâm Phong là ở trong tay ta, Tiêu Lăng
Thiên dù có bản lĩnh tới trời mà trong tay không có binh lực thì có trốn lên trời cũng không thoát. Chỉ là một tên tiểu tử mà dám đứng trên đầu
lão phu mười năm, chờ khi hắn rơi vào tay lão phu, xem ta xử hắn thế
nào.
(Thần vũ Thần sách là tên của hai cấm quân nhé)
Nhìn vẻ mặt hung hăng của phu quân, Thẩm phu nhân có chút bất an. “Lão gia, chúng ta có nên có sự chuẩn bị gì không?”
“Thời gian khởi sự vẫn chưa quyết đinh, nhưng muộn nhất cũng không quá hai
tháng. Mấy ngày nữa, nàng đưa các con về nhà mẹ đẻ một chuyến, chờ khi
tất cả ổn định rồi ta sẽ đến đón nàng”
“Vâng, lão gia.” Bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện, “Lão gia, Thừa Hữu còn ở trong cung, hắn làm sao bây giờ?”
Nhớ tới đứa con xuất sắc, Thẩm Thừa Hữu, hàng lông mày của Thẩm Phục Ngôn
bỗng dãn ra, lộ một nụ cười. “Phu nhân không cần phải lo lắng cho Thừa
Hữu, ta đưa hắn vào trong cung là có dụng ý của ta. Từ trước tới nay
trong cung vẫn do Tiêu Lăng Thiên tùy ý điều khiển cầm giữ, người của
chúng ta một chân cũng không chen vào được, cho nên đến bây giờ chúng ta hoàn toàn không biết tình hình trong cung. Vì thế ta thừa dịp hoàng
thượng chọn hoàng phu đưa Thừa Hữu vào trong cung, đợi đến lúc khởi sự,
thì trước tiên phái một đội nhân mã vào trong cung phối hợp cùng Thừa
Hữu, khống chế Nữ Đế. Chuyện này nếu thành, Thừa Hữu chính là đã lập
công lớn.”
Thẩm phu nhân tuy bất an trong lòng, nhưng nghe phu quân
nói như rất nắm chắc, liền đứng lên hướng về phía phu quân dịu dàng hành lễ, nói:
“Vậy thiếp thân liền ở đây này cung chúc phu quân sớm ngày hoàn thành ý nguyện.”
“Phu nhân xin đứng lên, phu nhân xin đứng lên.” Thẩm Phục Ngôn ha hả cười
lớn đỡ Thẩm phu nhân dậy, vẻ mặt đầy sự đắc ý, “Tạ phu nhân cát ngôn.”
Ánh trăng luôn công bằng, chiếu rọi khắp nơi, cả ở hoàng cung lẫn tướng phủ chứa đầy dã tâm, chỉ là không có ai để ý đến, tại vườn hoa nhỏ cạnh mái hiên, có một thân ảnh màu đen lướt qua.
Những ngày kế tiếp trôi qua
trong yên bình, tĩnh lặng. Mỗi ngày vào triều, không khí ở trên triều
đình hòa bình một cách khác thường, tin tức Lâm Thủy quốc tiến tới gần
Lạc Thủy bọn họ đã biết. Nhưng vì có Lạc Thiết Vân trấn giữ tại thành
Chiến Vân, cho nên tất cả mọi người đều yên tâm, không có gì hoảng hốt.
Mỗi ngày Dạ Nguyệt Sắc cứ theo lẽ thường nghe Tiêu Lăng Thiên giảng bài, nhưng giống như Tiêu Lăng Thiên chỉ muốn tìm không gian mà chỉ có hắn
và nàng, không hề cho nàng nói cái gì như đế vương chi đạo, chỉ cùng
nàng tâm sự, nói chút ít kỳ văn dị sự. Thường xuyên không nói gì đã ôm
nàng vào trong ngực mà hôn, luôn khiến cho Dạ Nguyệt Sắc xấu hổ, còn hắn giống như con mèo trộm được sao, cười xấu xa.
Khóa học đàn tranh và
luyện thư pháp vẫn còn đang tiếp tục, Dạ Nguyệt Sắc luyện đàn và chữ đã
tương đối tốt. Nhưng có điểm kỳ lạ là nàng luôn gặp Thẩm Thừa Hữu, lần
nào hắn cũng luôn cung kính thỉnh an nàng, nhưng nàng nghĩ tới những
điều Tiêu Lăng Thiên nói — không có ai là vô tội. Cái này có phải có
nghĩa là Tiêu Lăng Thiên biết Thẩm Thừa Hữu làm những chuyện không nên
làm sau lưng hắn hay không? Mỗi khi nghĩ đến, nàng lại không muốn liên
quan nhiều đến Thẩm Thừa Hữu, vì thế nên lần nào cũng lạnh lùng bỏ đi.
Còn về những thiếu niên khác, trên danh nghĩa là thư đồng, nhưng Tiêu
Lăng Thiên cơ bản là không cho bọn họ cơ hội thấy nàng, cho nên bọn họ ở trong cung cũng như không tồn tại.
Theo thời gian, ngày lại ngày
trôi qua, bất an trong lòng Dạ Nguyệt Sắc càng ngày càng mãnh liệt. Cuộc sống thái bình an tĩnh , tựa như băng trên mặt hồ, bề mặt hồ là lớp
băng mỏng, yên bình, tĩnh tại; nhưng dưới lớp băng đó thì lại là dòng
nước xiết, chỉ cần một kẽ nứt nhỏ là tuôn trào. Vậy, sẽ phun trào từ nơi nào đây?
Rốt cục, ngày hai mươi tháng sáu, Ngâm Phong quốc gió nổi mưa rơi.
Đủ loại quan lại mà đứng đầu là Tể tướng Thẩm Phục Ngôn có ý đồ liên hiệp
cùng binh bộ Thượng thư Trần Thụy Phong gây ra binh biến, ép nhiếp chính vương Tiêu Lăng Thiên nhường ngôi. Ai ngờ Trần Thụy Phong lại chính là
người của Tiêu Lăng Thiên nằm vùng ở bên cạnh Thẩm tể tướng, nhất cử
nhất động của Thẩm Phục Ngôn đều bị Trần Thụy Phong nắm được, và bị ghép vào tội mưu đồ phản nghịch. Con cả của Thẩm Phục Ngôn là tổng giáo đầu
của cấm quân, Thẩm Kiếm Phong, bị chính phó quan của hắn khống chế. Lúc
này hắn mới biết được, thì ra tổng giáo đầu của cấm quân chỉ là hư danh, thực tế quyền chỉ huy của cấm quân chưa bao giờ ở trong tay hắn. Ở lại
tiếp ứng trong cung, Thẩm Thừa Hữu và năm thư đồng khác của nữ đế, chưa
đợi được quân tiếp viện đến đã bị thị vệ cao thủ trong cung khống chế.
Hôm sau, Thẩm phu nhân và mấy nam tử vốn nên ở nhà mẹ đẻ ở Liễu Châu cũng
bị áp tải đến trước mặt Thầm Phục Ngôn, lúc này hắn rốt cuộc mới biết
mình đã thất thế, không thể tiếp tục tung hoành, không khỏi bi thương mà rơi lệ đầy mặt. Hắn biết Tiêu Lăng Thiên là một nhân vật lợi hại, nhưng lại chưa bao giờ chân chính để hắn vào trong mắt, chỉ cho hắn là một
thiếu niên có chút mưu lược thôi. Mình mười năm tìm cách làm sao có thể
không đấu lại hắn? Lại không nghĩ tới tâm cơ của hắn thâm trầm như vậy,
cuối cùng vẫn là thua ở trong tay của hắn.
Lần này binh biến đã xong, những dính líu liên quan đến bè đảng lớn nhỏ của Thẩm gia lên đến bốn
mươi mốt quan viên. Trừ Thẩm Phục Ngôn bị phán chu di cửu tộc, còn lại
thì ngồi tù, lưu vong hoặc sung quân, tội thần cùng gia tộc của họ số
lượng rất lớn. Thông qua lần đại thanh trừ này, Tiêu Lăng Thiên hoàn
toàn thanh trừ được bè đảng đối lập, rốt cục nhổ cái họa mười năm.
Trong triều đình mưa loạn gió vần, dân gian cũng không quá lớn xôn xao, bởi
vì rất nhanh có một chuyện trọng yếu hơn hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Ngày mười tháng bảy, quân ngân giáp của Ngâm Phong quốc phát động chém giết
quân phong kỵ của Lâm Thủy quốc, đi vào lịch sử, trở thành cuộc chiến
“Lăng Nguyệt Lạc Thủy” chính thức mở màn chiến tranh.
(Quân ngân giáp có lẽ là đội quân mặc giáp bạc chăng? Quân phong kỵ, cưỡi gió? Nói chung đây là tên của hai đạo quân này)
Mười lăm tháng bảy, quỷ môn quan rộng mở, trong cung truyền ra chỉ dụ: Nữ Đế Triêu Húc ngự giá thân chinh tham gia chiến tranh.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả nước rộ lên