Nắng nóng gay gắt, cây xanh bên đường tỏa ra từng cụm bóng râm nhỏ,
trong quán trà đơn sơ ven đường có một vị thiếu hiệp đứng dậy. Mắt sáng
mày kiếm, ôn nhã như ngọc, được người đời gọi là Lãm Ngọc công tử Lâm
Vãn Y.
Dạ Nguyệt Sắc thầm nghĩ thật là khéo, mấy lần mình cải trang
đi chơi, lần nào cũng có thể gặp hắn, thật có duyên phận. Lúc này thấy
hắn hướng nàng mỉm cười chào hỏi, nàng cũng gật đầu đáp lễ.
“Lâm công tử, chúng ta lại gặp mặt.”
Gặp lại nàng khiến Lâm Vãn Y mừng rỡ trong lòng, chẳng lẽ đây chính là
duyên phận? Thấy nàng đang đứng ở trước mặt, vội vàng chào hỏi mời nàng
ngồi xuống.
Lúc này, trong quán trà đã chật kín, hắn liền nhường chỗ
của mình cho nàng. Nhưng Dạ Nguyệt Sắc cũng không tiến lên, Thương Hải
hướng hắn thi lễ, sau đó trực tiếp lấy bạc vụn ra đưa cho dân chúng ngồi cùng bàn, để cho bọn họ lui ra.
Dân chúng ngồi ở bàn bỗng dưng có
bạc đương nhiên rất vui mừng, vội vàng cầm lấy đồ ăn chuyển ra ngồi dưới bóng cây. Thương Hải móc ra một cái khăn lụa màu lam, cẩn thận lau bàn
ghế một lượt, sau đó mới mời Dạ Nguyệt Sắc ngồi xuống.
Lâm Vãn Y thấy nàng ngồi xuống, lập tức ngồi xuống phía đối diện nàng, cười nói:
“Chúng ta mấy lần gặp nhau cũng là có duyên, mấy ngày trước chiến loạn, ta còn nghĩ không biết an nguy của nàng cùng lệnh huynh như thế nào, hôm nay
gặp lại thấy thật yên tâm. Đúng rồi, tại sao chỉ có chủ tớ ba người? Vì
sao không thấy lệnh huynh?”
“Chiến sự kết thúc, ba người chúng ta
định ra ngoài du ngoạn một lần. Gia huynh đã vào quân ngũ, phải đi theo
quân đội, tất nhiên không thể đi cùng ta. Đúng rồi, lần trước Lâm công
tử nói là đến thăm tôn sư, không biết bệnh tình lệnh sư nặng nhẹ thế
nào.”
“Ta đến chỗ ở của sư phụ, nhưng lão nhân đã sớm ra ngoài dạo
chơi, cũng làm ta lo lắng vô ích.” Giọng nói dừng lại, hơi có chút nghi
ngờ hỏi:” Nàng nói muốn đi du ngoạn, lại chỉ có ba người các nàng thôi
sao? Cha mẹ nàng yên tâm sao?”
Dạ Nguyệt Sắc đưa ngón tay ngọc chỉ
Thương Hải đang bận rộn pha trà và Nguyệt Minh đang chuẩn bị điểm tâm ở
bên cạnh: “Bên cạnh ta có hai hộ vệ có chút tài nghệ có thể phòng thân,
có lẽ cũng không xảy ra chuyện gì.”
Lâm Vãn Y liếc nhìn Thương Hải
đang đứng thẳng cúi đầu ở bên cạnh, rồi lại nhìn Nguyệt Minh đã chuẩn bị xong trà bánh cho Dạ Nguyệt Sắc, nhớ ra hai người này cũng là cao thủ
không thể khinh thường, nhưng….
Lúc này, Nguyệt Minh đã mang đến chén trà khắc hoa sen bằng ngọc bích, bên trong rót đầy loại trà sen ướp
lạnh mà Dạ Nguyệt Sắc thích nhất. Lại mở ra hộp thức ăn cũng bằng ngọc
bích mang theo bên người, đặt những chiếc bánh điểm tâm tinh xảo nhiều
màu sắc lên bàn. Bánh hạnh cuốn hình hoa hồng, bánh hình mây cuốn, hạnh
lạc hấp lá sen mềm mượt, bánh mai hương hấp, thơm ngon vô cùng, những
người bàn bên cạnh nhìn đến tròng mắt cũng lồi ra.
Trong lòng Lâm Vãn Y thầm than một tiếng, hai người này nếu nói võ công thì vô cùng tốt,
nhưng không thể nghi ngờ là họ không hề có chút kinh nghiệm đi đường.
Ngồi xe ngựa lộng lẫy như rêu rao, vừa ra tay là đưa luôn một lượng bạc
vụn lớn, lúc này lại còn đem những đồ ăn cao quý đựng trong đồ dùng sang trọng, nếu để người có dã tâm nhìn thấy, không thể không khiến họ chú
ý. Hai người hầu này biết võ công, nhưng Tô Tái Tình lại là nữ tử yếu
đuối trói gà không chặt, nếu thật sự gặp phải cướp đường thì thật không
biết thế nào nữa.
Lâm Vãn Y cảm thấy rung động trước Dạ Nguyệt Sắc,
đương nhiên quan tâm đến sự an nguy của nàng, muốn che chở nàng trên
quãng đường dài nhưng không tiện nói thẳng, liền hỏi:
“Không biết Tô cô nương định đi du ngoạn ở chỗ nào?”
“Hướng bắc, tới Lam thành trước. Nghe Nguyệt Minh nói Lam thành có sương mù, ta muốn đi xem một chút.”
Lâm Vãn Y mừng rỡ trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười nho nhã, không thể hiện ra cảm xúc: “Vậy thật là đúng dịp, ta cũng đi theo hướng tới
Lam thành. Nếu Tô tiểu thư không cảm thấy ngại, không bằng chúng ta cùng đồng hành, được không?”
Cùng đường? Dạ Nguyệt Sắc không khỏi thấy
nghi ngờ trong lòng, nhớ tới Tiêu Lăng Thiên cũng biết tới danh tiếng
của Lâm Vãn Y, liền nhìn Nguyệt Minh một cái. Lâm Vãn Y có phải là người Tiêu Lăng Thiên phái tới bảo vệ nàng không?
Chỉ thấy Nguyệt Minh mỉm cười vén áo thi lễ với Lâm Vãn Y, nói: “Thất lễ, nô tỳ là Nguyệt Minh,
đó là Thương Hải, ra mắt Lâm công tử. Không biết Lâm công tử đi Lam
thành có chuyện gì?”
Thấy nàng như vậy, Dạ Nguyệt Sắc liền biết Lâm
Vãn Y không phải là người Tiêu Lăng Thiên phái đến. Như vậy, thật sự là
trùng hợp?
Người trong giang hồ mà hỏi như vậy thật ra có chút thất
lễ, thật rõ ràng là không tín nhiệm Lâm Vãn Y. Thương Hải, Nguyệt Minh
võ công không tệ lại biết tùy cơ ứng biến, ở trong cung làm việc nghiêm
túc, biết tiến biết lùi, nhưng dù trong thâm cung có khéo léo đến đâu đi nữa cũng chưa từng đi lại ở chốn giang hồ, đối với quy củ của giang hồ
hoàn toàn không hiểu rõ. Lâm Vãn Y chắc đến tám chín phần là họ xuất
thân từ gia đình quan lại, không hiểu việc giang hồ cũng là bình thường
cho nên cũng không trách cứ, vẫn nhẹ nhàng giải thích như trước.
“Là
như vậy, đương kim Bạch đạo võ lâm Minh Chủ Bạch Kính đại hiệp vào ngày
sinh nhật mồng mười tháng chín tuyên bố rửa tay gác kiếm, muốn mời các
vị võ lâm đồng đạo làm chứng, ta cũng nhận được thiệp. Vốn nghĩ rằng
chiến sự xảy ra có thể sẽ chậm trễ mất vài ngày, quốc gia gặp nạn cũng
không tiện vui chơi náo nhiệt, không ngờ Hoàng thượng và nhiếp chính
vương của chúng ra tinh thông mưu lược, nhanh chóng đánh bại Lâm Thủy
quốc, ta mới đến thặm bạn cũ một chút, vừa khéo lại cùng đường với các
ngươi.”
Đây là sự thật, cho nên dù Lâm Vãn Y có ý định riêng nhưng
lời lẽ nói ra cũng rất rõ ràng ngay thẳng, Nguyệt Minh không tìm được lý do gì để phản bác. Thật ra Nguyệt Minh vô cùng không muốn đồng hành
cùng Lâm Vãn Y, nếu nhiếp chính vương biết sẽ vô cùng không vui, nhưng
đối phương nói ra lý do như vậy khiến cho người khác không thể cự tuyệt, đành phải xem ý tứ của Dạ Nguyệt Sắc.
Dạ Nguyệt Sắc cũng không để ý, cùng đường thôi mà, Lâm Vãn Y cũng không đáng ghét, lại còn là kẻ ngao
du giang hồ, nói không chừng dọc đường còn có thể có chút thú vị, lập
tức đồng ý việc đồng hành. Thương Hải, Nguyệt Minh đương nhiên là phải
theo chủ nhân, Lâm Vãn Y càng cười vui vẻ như gió xuân, chuyện này cứ
như vậy là định rồi.
Ngồi tạm trong chốc lát, Dạ Nguyệt Sắc chỉ đơn
giản ăn một ít điểm tâm, Thương Hải, Nguyệt Minh cũng đến một bàn khác
ăn chút gì đó, sau đó bốn người bàn bạc cụ thể về lộ trình đi đường.
Nghĩ rằng trước khi trời tối phải tới thị trấn tiếp theo để tìm chỗ trọ, liền để lại cho chủ quán một chút bạc vụn, rồi vội lên đường.
Lâm
Vãn Y cưỡi ngựa, Dạ Nguyệt Sắc ngồi trên xe, lúc này là hai mươi tháng
tám, còn cách mồng mười tháng chín hai mươi ngày, thời gian còn nhiều,
cho nên chuyến đi này không nhanh không chậm, du ngoạn dọc đường. Dọc
đường đi qua không ít thị trấn lớn nhỏ, Dạ Nguyệt Sắc lần đầu tiên trong đời thực sự có được tự do, chính thức sống cuộc sông của một người bình thường, đương nhiên vui vẻ trong lòng. Chỉ là cách Tiêu Lăng Thiên càng ngày càng xa, vì vậy càng ngày càng nhớ, thực sự nếm trải mùi vị tương
tư đến khắc cốt ghi tâm.
Nếu đổi lại là người bình thường, lúc này
chỉ sợ đã bị nỗi tương tư kia mài mòn mà quay đầu trở về, nhưng Dạ
Nguyệt Sắc thì không, ngược lại nàng len lén vui vẻ, hưởng thụ chút
tương tư triền miên đau đớn. Khác với những nỗi tương tư vô vọng, khổ sở trước kia, nàng biết tất cả những thứ nàng đang tương tư kia cuối cùng
sẽ luôn thuộc về nàng, giờ phút chia tay ngắn ngủi lúc này sẽ là lâu dài bên nhau, vì vậy những tương tư này cũng hết sức ngọt ngào. Nàng mang
theo loại tâm tình ngọt ngào này để hưởng thụ tự do khó có được, làm cho cuộc hành trình này qua vô cùng nhanh.
Trên đường hướng tới Lam
thành, tin tức về Tiêu Lăng Thiên không ngừng truyền đến. Như Nữ Đế bệ
hạ cùng nhiếp chính vương chiến thắng trở về, Nữ Đế bệ hạ vừa trở về đế
đô liền ngã bệnh phải nghỉ ngơi, quyền lực triều đình mà nhiếp chính
vương nắm trong tay ngày càng to lớn. Mỗi lần ở quán trà nghe được tin
tức của Tiêu Lăng Thiên, Dạ Nguyệt Sắc lại cúi đầu mỉm cười, trong lòng
lại miêu tả lại hình dáng của người kia, cảm thấy nở ra đóa hoa diễm lệ
ngọt ngào.
Dọc theo đường đi, sự yêu thích của Lâm Vãn Y đối với Dạ
Nguyệt Sắc ngày càng thêm sâu sắc. Hắn tinh thông võ học, vừa là giang
hồ hiệp sĩ tuấn lãng, vừa dịu dàng văn nhã như ánh trăng, những năm gần
đây đã thu phục không biết bao nhiêu tấm lòng của thiếu nữ. Cũng không
phải hắn chưa từng động tâm, nếu nói đến hồng nhan tri kỷ thì cũng có
mấy người, nhưng lại không có người nào khiến cho hắn có cảm giác tim
đập thình thịch như thế, khiến cho hắn không có cách nào kìm nén, càng
lúc càng lún sâu vào.
Đối mặt với một cô bé nhỏ hơn mình đến gần mười tuổi, Lâm Vãn Y thường cảm thấy bị mê hoặc. Đối với hắn, Dạ Nguyệt Sắc
không giống với bất kỳ cô gái nào, nàng tuổi còn nhỏ, mới vừa cập kê,
nhưng lại không giống một cô bé mười lăm tuổi đơn thuần, ánh mắt nàng
vừa có chút an tĩnh lại vừa chứa nét lạnh lùng nhìn thế giới này. Trừ
lần gặp mặt đầu tiên, nàng lộ ra bộ dạng hoảng hốt luống cuống, còn lại
dường như nàng luôn lãnh đạm bình thản, không có cảm xúc dục vọng đặc
biệt, yên lặng như tuyết, đẹp như ánh trăng, cứ như vậy, bất tri bất
giác khiến cho Lâm Vãn Y mê hoặc choáng váng.
Dạ Nguyệt Sắc hồn nhiên không hay biết đến tâm tư của Lâm Vãn Y, chỉ cảm thấy hắn là một người
bạn đồng hành không tệ, dọc đường nghe hắn nói một ít tin đồn giang hồ
thú vị cũng cảm thấy có hứng thú. Thương Hải Nguyệt Minh tận tâm hầu hạ, cẩn thận cất dấu thân phận Dạ Nguyệt Sắc, đoàn người vừa đi vừa hưởng
thụ niềm vui thú hướng về phía trước.
Đến tháng chín, trong lúc tiến
vào Lam thành, ở một thị trấn nhỏ náo nhiệt trong thành, có một người
khác gia nhập vào đội ngũ của bọn họ.