Tới tháng chín, thời tiết càng oi bức, Dạ Nguyệt Sắc không chịu nổi thời tiết này, đoàn người đi càng chậm. Thường là buổi sáng đi một lát, ban
đêm đi một lát, buổi trưa nóng bức tìm khách điếm trong một thị trấn
nghỉ lại, Dạ Nguyệt Sắc nằm nghiêng trên giường hưởng thụ giấc ngủ trưa
yên bình, mỗi ngày trôi qua rất thỏa mãn.
Một ngày nọ, họ tới Khang
thành, nơi này không giống với những trị trấn nhỏ mà họ đã đi qua, đó là một thành thị rất phồn hoa, phố xá san sát, cảnh tượng hối hả náo
nhiệt. Lâm Vãn Y đưa bọn họ tới khách điếm Quân Quy, khách điếm lớn nhất trong thành. Dạ Nguyệt Sắc dùng cơm trưa xong về phòng nghỉ một lát,
vừa mơ mơ màng màng chợp mắt đã bị những tiếng ồn ào bên ngoài đánh
thức.
Đang là giữa trưa, Dạ Nguyệt Sắc bị làm ồn nên có chút bực bội, kéo quần áo ngồi dậy:
“Nguyệt Minh, xảy ra chuyện gì vậy?”
Nguyệt Minh vẫn đứng chờ ở bên ngoài đi vào trong, thấy nàng đứng dậy lập tức
vừa chải đầu cho nàng vừa đáp: “Vừa rồi đối diện khách điếm có người bán mình chôn cha, hình như có ác bá tới cướp người, Lâm công tử nhìn không vừa mắt nên đã ra tay, hiện giờ đang náo loạn ở bên ngoài.”
Nghe
Nguyệt Minh kể như vậy, tinh thần Dạ Nguyệt Sắc khá hơn một chút. Thiếu
nữ xinh đẹp bán mình chôn cha, hiệp sĩ thiếu niên ra tay cứu giúp là một màn mở đầu trong tất cả tiểu thuyết ngôn tình võ hiệp cổ đại, bình
thường điều này cũng chứng tỏ phiền toái bắt đầu. Có tình tiết kinh điển như vậy, ngay cả người lạnh lùng như Dạ Nguyệt Sắc cũng không khỏi háo
hức muốn xem.
Sửa sang quần áo xong, Dạ Nguyệt Sắc mang theo Nguyệt
Minh tới tiền thính, tiền thính chính là đại sảnh để ăn cơm uống rượu,
còn chưa lại gần đã nghe thấy có người lớn lối quát to: “Mẹ kiếp, mi dám cướp người của ta? Mi nên đi hỏi thăm một chút xem Thành Tư Nguy ta là
ai, ông đây nói cho mi biết, hôm nay ông nhất định phải có được nữ nhân
này, cả mạng của mi cũng vậy. Người đâu, đánh chết nó cho ta.”
Tiếng
nói vừa dứt đã nghe thấy tiếng đập bàn đập ghế rầm rầm, ngay sau đó là
tiếng kêu rên, chửi mắng, hò hét. Lối đi từ hậu viện tới tiền thính bị
người xem chen chúc tới mức nước chảy không lọt, Nguyệt Minh thật vất vả mới mở được một con đường cho Dạ Nguyệt Sắc đi ra ngoài, lúc này mới
nhìn thấy tình hình ở tiền thính.
Tiền thính lớn như vậy đã trở thành một bãi chiến trường, bàn ghế bát đĩa rơi đầy đất, đại khái là mười mấy gia đinh mặc trang phục đại hán đã vây lấy Lâm Vãn Y, trước cửa trước
có một gã đàn ông khoảng hai mươi mấy tuổi, dáng vẻ thô tục đang hô quát bọn gia đinh, xem ra hắn chính là Thành Tư Nguy.
Tình cảnh mặc dù
hỗn loạn nhưng hoàn toàn nghiêng về một bên, những gia đinh kia căn bản
không phải đối thủ của Lâm Vãn Y. Hắn mỉm cười nhàn nhạt, phất vạt áo
xanh lam, bị công kích mà dáng vẻ vẫn vô cùng bình thản, không hoảng
loạn, ngay cả bội kiếm ở ngang hông cũng chưa rút ra khỏi vỏ, chỉ bằng
tay không đã đánh cho mười mấy người kia tan tác. Chỉ trong chốc lát,
gia đinh đã nằm đầy trên mặt đất kêu rên, Lâm Vãn Y vẫn đứng khoanh tay
mỉm cười, sắc mặt Thành Tư Nguy đã xanh mét.
“Tên nhóc được lắm, thì
ra thật sự là loại có bản lĩnh, có giỏi thì xưng tên đi, xem đại gia ta
dạy dỗ mi thế nào.” Thành Tư Nguy hoành hành ở Khang thành đã nhiều năm
mà chưa bao giờ mất mặt như vậy, nhưng có đánh cũng không lại, đành phải nói vài câu lấy uy, bởi vì người ta nói thua người chứ không thua trận.
“Tại hạ Lâm Vãn Y, xin cung kính tiếp chiêu. Nhưng, tại hạ không chỉ thực sự có bản lĩnh, mà còn có tam hạ tử, tứ hạ tử, ngũ hạ tử* nữa, trước khi
vị đại gia này dạy dỗ, tốt nhất nên suy nghĩ kỹ càng.”
* Trong tiếng
Hán, “có bản lĩnh” phiên âm là “hữu lưỡng hạ tử”, ở đây Lâm Vãn Y chơi
chữ kiểu như không chỉ có hai (lưỡng), mà còn có ba, bốn, năm nữa ấy mà.
Nghe thấy tên Lâm Vãn Y, Thành Tư Nguy rõ ràng ngẩn người ra, xem ra danh
tiếng Lãm Ngọc công tử hắn có biết tới, không ngờ hôm nay lại chọc phải
đệ nhất cao thủ Đông lục. Hắn miễn cưỡng cười một cái, nụ cười vặn vẹo
kết hợp với sắc mặt xanh mét thật sự có chút buồn cười. Hắn ôm nắm đấm
coi như thi lễ.
“Tại hạ có mắt như mù, thì ra là Lãm Ngọc công tử.
Chuyện này chỉ là một hiểu lầm, nếu Lâm đại hiệp đã coi trọng cô gái
này, tại hạ tuyệt đối không dám nhúng chàm, mọi chuyện coi như cho qua
được không?”
Lúc này Lâm Vãn Y vẫn đang mỉm cười, nhưng ánh mắt đã mang vẻ lạnh lùng bén nhọn.
“Vị đại gia này vẫn nên đừng vội nói năng xằng bậy thì tốt hơn, nếu không chuyện này khó có thể bỏ qua.”
Thành Tư Nguy nghe ra đây là ý không so đo với hắn, vội vàng gọi thuộc hạ rút lui. Khách xem cũng tản đi, Lâm Vãn Y xoay người hỏi một vị cô nương
đang ngồi trong góc tường:
“Cô nương, cô không sao chứ?”
Theo ánh
mắt của hắn, Dạ Nguyệt Sắc mới nhìn thấy còn có một cô nương đang ngồi
trong góc, Thương Hải đang đứng bên cạnh cô ta. Cô nương kia mặc một bộ y phục áo vải màu trắng, trên đầu quấn vải chịu tang, đầu cúi gắm, nước
mắt tuôn xối xả như không nhìn thấy gì, lúc này nghe thấy Lâm Vãn Y hỏi
liền từ từ ngẩng đầu lên.
Thật là một quốc sắc thiên hương! Dạ Nguyệt Sắc thầm giật mình cảm thán trong lòng, thật sự không ngờ trong Khang
thành nho nhỏ lại có một giai nhân nghiêng nước nghiêng thành như thế.
Nàng ta da trắng nõn nà, ngọc cốt băng cơ, dao khẩu quỳnh tị**. Một đôi
mắt yêu kiều, uyển chuyển, long lanh nước tạo ra dáng vẻ vô cùng đáng
thương, phong thái kia làm cho người nhìn không khỏi say lòng.
** Nói chúng đây là khen tay chân mũi miệng đẹp. Vì Sâu không tìm được thành ngữ Việt Nam tương xứng nên giữ nguyên.
Cô nương kia dịu dàng đứng dậy từ mặt đất, vén áo thi lễ với Lâm Vãn Y,
dáng người mềm mại như liễu trước gió, một giọt nước mắt rơi xuống như
trân châu rơi vào khay ngọc, vô cùng mềm nhẹ.
“Tiểu nữ Bạch Phi Loan, đa tạ công tử đã cứu giúp.”
Giọng nói uyển chuyển dịu dàng thật tương xứng với một câu nói về mỹ nhân, dĩ hoa vi mạo, dĩ điểu vi thanh, dĩ nguyệt vi thần, dĩ liễu vi thái, dĩ
ngọc vi cốt, dĩ băng tuyết vi phu, thu thủy vi tư dĩ thi vi tâm***.
Phong thái như thế tất nhiên không ai có thể chống lại, xem ra Lâm Vãn Y cũng không thể.
*** Mặt đẹp như hoa tươi, tiếng nói như chim hót,
tinh thần như trăng, dáng vẻ như liễu, xương cốt như ngọc, da trắng như
băng tuyết, phong tư như nước mùa thu, trong lòng như thơ ca
Hắn tiến lên một bước, đưa hai tay đỡ, Bạch Phi Loan thuận theo đứng lên, mang
theo chút nước mắt và khẽ nghiêng đầu thẹn thùng. Lâm Vãn Y còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này Thương Hải ở bên cạnh đã nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc
và Nguyệt Minh nên đi tới đứng bên cạnh Dạ Nguyệt Sắc.
Lâm Vãn Y cũng nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc, cười nói: “Cô nương tỉnh sớm vậy sao?”
Dạ Nguyệt Sắc cũng lười cười lại một tiếng: “Vừa rồi quá ầm ĩ, không cách
nào ngủ được nên tới xem náo nhiệt một chút.” Đảo mắt liếc một đống hỗn
loạn trong tiền thính, rồi lại nhìn Lâm Vãn Y và Bạch Phi Loan, “Nơi này loạn quá, có chuyện gì tới phía sau nói đi.”
Lâm Vãn Y móc một chút
bạc đưa cho chưởng quầy coi như tiền bồi thường đánh nhau, mấy người đi
tới chỗ ở của Dạ Nguyệt Sắc ở phía sau.
Chỗ ở của Dạ Nguyệt Sắc là
nơi tốt nhất khách điếm Quân Quy, có một khoảng sân ngăn cản tầm mắt
người ngoài, phòng hạ nhân, phòng khách, phòng ngủ đầy đủ cả, thậm chí
còn có riêng một phòng bếp nhỏ.
Năm người đi tới phòng khách, Dạ
Nguyệt Sắc ngồi ở ghế trên, Thương Hải Nguyệt Minh đứng hai bên, Lâm Vãn Y ngồi bên phải, Bạch Phi Loan đứng trước mặt họ như một đóa hoa yếu
ớt.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Dạ Nguyệt Sắc mới chỉ nghe Nguyệt Minh nói đại khái một chút, còn chưa biết tình huống cụ thể.
“Tiểu nữ là Bạch Phi Loan, nhân sĩ Khang thành, từ nhỏ đã mất mẹ, một tay cha nuôi tiểu nữ lớn lên, mặc dù không tính là giàu có phú quý nhưng cũng
vui vẻ hòa thuận. Ai ngờ mấy ngày trước, ác bá trong thành Thành Tư Nguy không biết lấy từ đâu một tờ biên lai vay tiền, khăng khăng cho rằng
cha tiểu nữ vay của hắn năm trăm lượng bạc, nếu không trả sẽ phải gán
tiểu nữ trừ nợ. Cha tiểu nữ bán tất cả đất đai cũng không đủ bạc, giận
quá mà bệnh không dậy nổi, cứ như vậy buông tay ra đi.”
Nàng ta vốn
chỉ nức nở, nói tới đây đã khóc không thành tiếng, nước mắt đầy mặt mà
vẫn mềm mại như hoa, Lâm Vãn Y nhìn vậy cũng cảm thấy đau lòng. Nhưng vẻ mặt Dạ Nguyệt Sắc vẫn nhàn nhạt, không nhìn ra cảm xúc gì.
“Bởi vì
toàn bộ gia sản đã bị bán lấy tiền, ngay cả một chiếc quan tài tử tế để
chôn cất cha tiểu nữ cũng không mua được, bất đắc dĩ đành phải bán mình
chôn cha, vậy mà Thành Tư Nguy kia lại tới quấy rối, định cướp tiểu nữ
đi, may mà được vị Lâm công tử này giúp đỡ mới khiến tiểu nữ chạy thoát
khỏi bàn tay của hắn.”
Dứt lời, nàng hơi thẹn thùng ngẩng đầu nhìn
Lâm Vãn Y một cái, Dạ Nguyệt Sắc nhìn thấy tất cả nhưng không nói gì.
Lâm Vãn Y lại hỏi: “Bạch cô nương, không biết tiếp theo cô định thế
nào?”
“Công tử đã cứu nô tỳ, nô tỳ nguyện theo công tử, làm trâu làm ngựa để báo đáp đại ân đại đức của công tử.”
“Chuyện này,” Lâm Vãn Y hơi ngừng lại, nhìn Dạ Nguyệt Sắc một chút, “Tại hạ
hành tẩu giang hồ, mang theo cô nương chỉ sợ không tiện lắm, chi bằng cô nương tìm cách khác được không?”
Bạch Phi Loan lại buông xuống một
chuỗi lệ châu, giống như hoa tàn ngọc vỡ. Nàng nghẹn ngào nói: “Nô từ
biết mình bạc mệnh, không xứng để theo công tử, nhưng nô tỳ đơn độc
không nơi nương tựa, lại có ác bá Thành Tư Nguy như hổ rình mồi. Nếu
công tử bỏ mặc nô tỳ, không biết lại phát sinh biến cố gì, mong công tử
đã giúp thì giúp cho trót.”
Những lời than thở này hợp tình hợp lý,
Lâm Vãn Y nghĩ thấy cũng có lý, hơi suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy
đi, Bạch cô nương cứ theo chúng tôi đã, tôi làm xong một số chuyện rồi
sẽ dàn xếp cho cô nương.”
Bạch Phi Loan khẽ cúi người, “Nô tỳ xin nghe theo sự sắp xếp của công tử.”
Chuyện này coi như đã được quyết định, Lâm Vãn Y ở một gian phòng khách, muốn
để Bạch Phi Loan và Dạ Nguyệt Sắc ở chung, nhưng lại bị một câu không
quen của Dạ Nguyệt Sắc từ chối. Lâm Vãn Y nghĩ lại hành động dọc đường
của nàng, thậm chí còn càm thấy nàng có chút thích sạch sẽ, nên cũng
không nghĩ nhiều, lại giúp Bạch Phi Loan thuê một gian phòng.
Lằng
nhằng cả nửa ngày, Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy mệt mỏi. Bảo Thương Hải tiễn
Lâm Vãn Y và Bạch Phi Loan ra cửa, nàng tháo tóc, nằm lên giường. Nguyệt Minh đang thay áo ngủ bằng gấm cho nàng, bỗng nghe Dạ Nguyệt Sắc nói:
“Nguyệt Minh, báo cho ca ca điều tra thêm về lai lịch của Bạch Phi Loan.”
Nguyệt Minh giật mình hoảng hốt, dừng động tác trên tay, nhìn chủ nhân của nàng.
“Tiểu thư, người biết?”
“Ta không biết.” Dạ Nguyệt Sắc mỉm cười, vỗ vỗ tay nàng trấn an, “Ngươi
không phải sợ, không phải ta đang trách ngươi. Ta biết ca ca tuyệt đối
sẽ không để ta chạy loạn ở bên ngoài mà không quan tâm, cho nên ngoại
trừ ngươi và Thương Hải, nhất định còn người khác bảo vệ ta, hơn nữa các ngươi và ca ca nhất định cũng sẽ liên lạc thường xuyên, đúng không?”
Nguyệt Minh thấy Dạ Nguyệt Sắc thật sự không phải đang trách mình, lúc này mới yên tâm tiếp tục sửa sang lại cho nàng. Vừa làm vừa nói:
“Tiểu thư
nói rất đúng, chủ nhân quả thật không yên tâm, lại không muốn làm hỏng
niềm vui đi chơi của người, vì vậy muốn nô tỳ liên lạc bằng Dạ Tầm, cũng phái ám vệ âm thầm bảo vệ tiểu thư, không ngờ tiểu thư đã đoán được từ
sớm. Nhưng tiểu thư, vì sao phải kiểm tra Bạch Phi Loan, người cảm thấy
cô ta có vấn đề?”
“Không phải có vấn đề, mà là có rất nhiều vấn đề, Bạch Phi Loan này chỉ sợ có mưu đồ khác.”
“Cô ta không đúng ở chỗ nào?” Nguyệt Minh cẩn thận suy nghĩ lại một lần, không phát hiện sơ hở gì mà.
“Cứ kiểm tra trước rồi nói sau.” Dạ Nguyệt Sắc phất tay một cái, nhắm hai mắt lại, nàng thật sự mệt mỏi.
Nguyệt Minh thấy nàng nghỉ ngơi, cũng lập tức không nói nữa mà lặng lẽ rời
khỏi phòng. Viết mấy chữ lên một tờ giấy, cuộn lại cho vào một ống trúc
rất nhỏ, lại lấy từ trong ống tay áo ra một ống trúc to bằng bàn tay,
bên trong có một đôi mắt nhỏ lấp lánh, nàng mở nắp thả Dạ Tầm ở bên
trong ra. Buộc chặt ống trúc vào chân Dạ Tầm, nàng hất tay một cái, con
chim nhỏ màu đen phi lên trời như một mũi tên, trong nháy mắt đã biến
mất không còn tăm hơi.
Vì chuyện mai tang của cha Bạch Phi Loan, bọn
họ dừng lại ở Khang thành hai ngày. Lúc này, Khang thành đã tụ tập không ít võ lâm nhân sĩ tới Lam thành tham gia lễ rửa tay chậu vàng của Bạch
đại hiệp, trong đó có không ít người quen biết Lâm Vãn Y, hắn không thể
không đi khắp nơi chào hỏi. Dạ Nguyệt Sắc nhân cơ hội vui chơi thỏa
thích ở Khang thành hai ngày, sau khi tất cả mọi chuyện sắp xếp xong,
nhóm năm người bọn họ lại lên đường hướng về Lam thành một lần nữa.