Tháng chín cuối thu, lá cây trong thành Phong Ca đã nhuộm một màu vàng
óng, trời chiều ngả dần về tây chiếu lên, phản xạ ra những tia vàng rực
rỡ, giống như phủ lên thành Phong Ca một lớp màu vàng hoàng kim. Trong
Trường Túy Lâu trên đường Hổ Tước của thành Phong Ca, lúc này chính là
lúc bận rộn nhất. Bà chủ Hồng Tiêu vừa giải quyết những vấn đề làm ăn ở
phía trước cửa hàng,vừa nhỏ giọng sai bảo Hỏa Kế phải cẩn thận chu đáo
hầu hạ vị khách gần cửa sổ.
Nói đến việc vì sao phải đặc biệt chú ý
vị khách kia thì phải nói từ khi bà chủ Hồng Tiêu xuất giá. Gia đình nhà chồng Hồng Tiêu vốn là họ Lăng, nhưng trượng phu đã mất sớm, chưa tới
hai mươi bà đã thành quả phụ, tiếp quản một tửu lâu nho nhỏ do phu quân
xây dựng. Hồng Tiêu này diện mạo lẳng lơ, dáng người yểu điệu, lại có
tài ủ được rượu ngon. “Cầu Trường túy” mà nàng ủ lừng danh gần xa, dẫn
tới không ít khách khứa, hơn nữa thủ đoạn làm ăn của bà cao siêu, quản
lý một Trường Túy lâu nho nhỏ rất rõ ràng là làm ăn thịnh vượng.
Buổi chiều hôm nay, có mấy vị khách tới Trường Túy lâu, là một thiếu niên áo trắng mang theo hai người hầu một nam một nữ. Hồng Tiêu lăn lộn nơi phố phường đã lâu, đã luyện thành một đôi hỏa nhãn kim tinh, bà gần như lập tức nhìn ra thiếu niên này không phải người bình thường. Trên mặt thiếu niên kia vẫn chưa hết vẻ ngây thơ nhưng phong thái lại xuất sắc phi
phàm, mặc dù mặc trường sam màu xanh bình thường nhưng không thể che hết vẻ cao quý thanh tao, ung dung tự tại trên người. Nhìn đến hai người
hầu bên cạnh hắn, nam mặt mũi tuấn tú, nữ thanh tú dịu dàng, đều là
những nhân vật vô cùng xuất sắc, nhưng đứng bên cạnh thiếu niên kia lại
hoàn toàn bị vẻ thanh thoát trên người hắn che khuất. Lại thấy cô gái
kia móc từ trong tay áo ra một cái khăn lụa của Lan châu để lau bộ ấm
trà trên bàn, phải biết rằng khăn lụa của Lan châu này cũng gần với loại lụa Vân châu mà chỉ Hoàng cung mới được phép dùng, cũng chính là loại
tơ lụa thượng hạng được phép buôn bán trong dân gian, vậy mà nàng lại
lấy ra để lau chén trà, thế đã đủ biết thiếu niên này hẳn là công tử nhà quan lại rất lớn ra ngoài du ngoạn, vì vậy bà cực kỳ để ý.
Thiếu
niên áo trắng này không phải ai khác, chính là nữ đế Ngâm Phong quốc cải trang ra ngoài dạo chơi. Nàng chọn một cái bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống,
gọi một ấm trà Bích Loa Xuân, Thương Hải và Nguyệt Minh đi theo đứng bên cạnh hầu hạ.
Lúc này Nguyệt Minh đang móc khăn lụa ra, cẩn thận lau
một lần toàn bộ chén trà trên bàn, sau đó mới rót trà vào chén, cực kỳ
cung kính nói với Dạ Nguyệt Sắc:
“Tiểu thư, trà đã pha xong, mời tiểu thư dùng.”
Dạ Nguyệt Sắc nhìn nước trà màu xanh lục trong chén, trong đầu lại nghĩ
đến Tiêu Lăng Thiên lúc này đang ở trong cung. Từ sau lễ tế Phong thần,
quan hệ của hai người biến hóa kỳ diệu. Dương như Tiêu Lăng Thiên thường vô tình hay cố ý chiều chuộng nàng, mặc dù cử chỉ lời nói không khác
bình thường là mấy nhưng đã không còn để Dạ Nguyệt Sắc cảm giác được
những ác ý hay nguy hiểm nữa. Còn Dạ Nguyệt Sắc thì vừa lưu luyến sự ấm
áp dịu dàng của Tiêu Lăng Thiên, vừa sợ hãi mình bị tình cảm làm cho
ngốc nghếch, không biết phải làm thế nào. Cuối cùng nàng quyết định
trước khi tình cảm quá sâu nặng phải trốn ra khỏi hoàng cung, tự do mới
là quan trọng nhất, rời xa khỏi thứ tình yêu nguy hiểm kia vẫn tốt hơn.
Thật sự là hắn có chút cưng chiều nàng, hôm qua nàng nói với Tiêu Lăng Thiên muốn cải trang ra ngoài du ngoạn, nàng mềm giọng xin xỏ hắn vậy mà hắn
lại đồng ý. Chỉ là nàng nhất định phải mang theo Thương Hải, Nguyệt
Minh, ý là nửa bảo vệ nửa giám sát đây. Vì vậy, vừa qua buổi trưa hôm
nay, nàng lập tức dẫn hai người bọn họ ra khỏi Hoàng thành, cải trang du ngoạn.
Nàng không đi qua phố Long Tước lần trước mà chọn phố Hổ
Tước, nơi tụ tập những thương gia bình thường. Dạo chơi trong khu phố
này một lát, đại khái là xem cái ăn cái mặc của dân chúng bình thường
một chút, biết giá cả hàng hóa một chút. Vì nghĩ tửu lâu trà tứ là nơi
hiểu rõ phong tục tốt nhất nên nàng đã chọn quá trà mặt tiền không quá
lớn nhưng cũng sạch sẽ, chính là Trường Túy lâu này.
Khi nàng tới,
khách uống trà cũng không nhiều lắm, cho đến khi sắc trời tối muộn,
khách hàng đến đây uông rượu dùng trà cũng nhiều hơn, dần dần, tất cả
các bàn đều đã ngồi kín, chỉ còn cái bàn này là chỉ có một mình nàng.
Người muốn tới ngồi cùng không phải là không có, nhưng cảm giác được sự
ung dung và khí thế lãnh đạm giữa ba người chủ tớ bọn họ làm cho người
ta cách xa vạn dặm, lập tức thức thời không dám quấy rầy. Thỉnh thoảng
có ánh mắt nhìn lại đây đã bị ánh mắt giết người của Thương Hải, Nguyệt
Minh bức lui. Nàng cảm thấy như vậy rất dễ thu hút sự chú ý của người
khác, muốn bảo hai người bọn họ cùng ngồi xuống nhưng bị sự cung kính
của bọn họ hoàn toàn cự tuyệt.
Khi Lâm Vãn Y bước vào Trường Túy lâu, nhìn thấy chính là một tình cảnh như thế này. Khách nhân uống rượu uống trà ngồi chật cứng, lớn tiếng nói cười, chiếc bàn bên cửa sổ kia lại
chỉ có một thiếu niên áo trắng, hai người hầu đứng phía sau. Ánh mắt
thiếu niên kia trong trẻo lạnh lùng, cách ly bên ngoài lẳng lặng nhìn
cảnh náo nhiệt trong phòng, thoáng một cái lập tức hiện ra vẻ hạc giữa
bầy gà.
Diệp Thu Bạch đi cùng y lúc này cũng đang liếc mắt về phía Dạ Nguyệt Sắc. Hắn và Lâm Vãn Y là bạn tốt nhiều năm chưa gặp, hiếm khi
nào Lâm Vãn Y tới đế đô nên muốn mời y nếm thử rượu ngon “Cầu trường
túy” chỉ có Trường Túy lâu mới có này. Tới muộn một chút, xem ra chỉ có
thể ngồi cùng bàn với thiếu niên kia. Chỉ là tuy thiếu niên kia có vẻ
trói gà không chặt nhưng nam tử và cô nương ở phía sau hô hấp trầm ổn,
ánh mắt bắn ra tia sáng, xem ra chẳng những biết võ mà còn là cao thủ.
Thiếu niên này hẳn là tiểu công tử thân phận cao quý, không biết y có
ngần ngại để hắn ngồi cung hay không.
Diệp Thu Bạch trực tiếp đi tới
trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, không để ý đến ánh mắt sắc bén của hai người
hầu kia, lập tức ôm quyền hướng về phía nàng.
“Vị tiểu huynh đệ đây, xin chào.”
Có ý gì? Dạ Nguyệt Sắc chưa từng gặp tình cảnh thế này liền khẽ nhăn mặt,
một đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn người phía trước. Ánh sáng mặt trời
màu vàng chiếu lên gương mặt như bạch ngọc của nàng, phản xạ ra những
vầng sáng nhàn nhạt, làm cho Diệp Thu Bạch nhìn mà ngẩn ngơ.
Lâm Vãn Y nhìn thiếu niên thanh tú xinh đẹp trước mắt, đột nhiên nhớ tới đôi mắt
ngập nước buổi tối tế Phong thần, thì ra là nàng.
Lúc này Diệp Thu Bạch đã lấy lại tinh thần, tiếp tục nói:
“Không biết vị tiểu huynh đệ này có đồng ý để hai chúng ta ngồi cùng bàn hay không?”
Dạ Nguyệt Sắc đánh giá hai người trước mặt, đều là thiếu niên công tử trẻ
tuổi tuấn lãng, khí chất ôn văn, đều là nhân trung long phương. Nam tử
nói chuyện mặc trường sam màu thiên thanh, nam tử phía sau mặc trường
sam màu lam nhạt. Không biết vì sao Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy nam tử mặc áo lam kia có chút quen mắt, giống như đã gặp nhau ở đâu đó, chẳng lẽ là
đại thần trong triều?
Lâm Vãn Y thấy nàng nghi hoặc nhìn mình liễn khẽ cười nói:
“Tiểu huynh đệ, đã lâu không gặp, lệnh huynh không đi cùng sao?”
Lệnh huynh? Ca ca? Trong đầu nàng chợt hiện lên cảnh tượng trong miếu Phong thần, nam tử kia đã mỉm cười vươn tay với nàng.
“Sao vậy? Vãn Y, ngươi biết vị tiểu huynh đệ này?”
“Là gặp qua một lần thôi.” Hắn cười nói với Diệp Thu Bạch.
“Hai vị, mời ngồi.” Mở miệng chính là Dạ Nguyệt Sắc, nàng vốn có cảm giác
làm cho người ta chú ý, hơn nữa nếu có thể kết bạn với hai người này có
lẽ sẽ có lợi với những ngày sau này mình xuất cung, vì vậy nàng lập tức
mời hai người ngồi xuống.
Diệp Thu Bạch và Lâm Vãn Y nghe lời ngồi xuống đối diện Dạ Nguyệt Sắc, gọi chút rượu và đồ ăn rồi bắt chuyện với nàng.
“Tại hạ là Lâm Vãn Y, vị này là công tử Diệp Thu Bạch, không biết quý tính đại danh của vị tiểu huynh đệ này là?”
Vừa nghe thấy hai người này báo tên bọn họ, Thương Hải, Nguyệt Minh cũng
lắp bắp kinh hãi. Mặc dù bọn họ ở trong thâm cung nhưng cũng là người
luyện võ, danh tiếng đệ nhất cao thủ Đông Lục Lâm Vãn Y bọn họ cũng đã
nghe qua. Chẳng lẽ thật sự là hắn? Sao Hoàng Thượng có thể quen biết
người này?
“Tại hạ họ Tô, tên Tái Tình.” Lúc này Dạ Nguyệt Sắc cũng nói tên kiếp trước của mình.
“Không biết Tô công tử năm nay bao nhiêu tuổi?” Diệp Thu Bạch thấy nàng dường
như tuổi còn nhỏ mà khí chất quanh mình hoàn toàn không giống với tiểu
hài tử nên hiếu kỳ hỏi.
“Tại hạ năm nay mười bốn tuổi.”
“Chỉ mười bốn?” Diệp Thu Bạch giật mình.
Lâm Vãn Y đã gặp Dạ Nguyệt Sắc mặc nữ trang trong miếu Phong thần, biết
nàng chưa qua cập kê, chỉ là tiểu cô nương này cũng không để ý nam nữ
khác biệt, trong lòng lại thích sự thanh tịnh lạnh nhạt của đứa nhỏ này, hắn liền nổi lên hứng muốn kết giao.
“Tại hạ nhiều hơn Tô công tử
mười tuổi, Diệp huynh năm nay cũng hai mươi năm. Ba người chúng ta gặp
nhau ở đây cũng là duyên phận. Nếu Tô tiểu đệ không chê, có thể cùng hai người chúng ta kết giao bằng hữu không?”
Nhanh như vậy đã xưng huynh gọi đệ rồi? Dạ Nguyệt Sắc còn chưa trả lời, Nguyệt Minh đã thi lễ với
hai người bọn họ, mở miệng nói:
“Xin hai vị công tử tha thứ cho nô tỳ thất lễ, không biết vị Lâm công tử này có phải là Lãm Ngọc công tử Lâm Vãn Y hay không?”
Lãm Ngọc công tử? Rất nổi danh sao? Ngay cả Nguyệt Minh trong thâm cung
cũng biết? Dạ Nguyệt Sắc nhìn về phía Lâm Vãn Y, lại thấy vẻ mặt Diệp
Thu Bạch căng thẳng nhìn hắn, y cười nói:
“Ta nói Lãm Ngọc công tử này, danh tiếng rất vang xa nha.”
Lâm Vãn Y không để ý tới y, trả lời:
“Chính là kẻ bất tài tại hạ.”
“Xem ra Lâm công tử thanh danh vang dội, ngay cả tiểu nha đầu này cũng
biết.” Dạ Nguyệt Sắc nhìn Lâm Vãn Y, Lãm Ngọc công tử? Là đang làm gì?
“Một chút hư danh mà thôi.” Lâm Vãn Y khách khí.
“Lâm công tử trẻ tuổi như vậy đã được công nhận là đệ nhất cao thủ Đông Lục, Lâm công tử cần gì phải khiêm tốn.” Trả lời là Thương Hải, tuy trên
miệng hắn cung kính nói chuyện nhưng trong lòng lại đang tính toán làm
sao để bọn họ cách xa Hoàng thượng một chút. Chủ nhân của bọn họ tuyệt
đối không để cho Hoàng thượng quan hệ với nhân sĩ võ lâm.
Thì ra là
người trong võ lâm, lại là đệ nhất cao thủ Đông Lục. Dạ Nguyệt Sắc không khỏi đánh giá trên dưới Lâm Vãn Y chỉ thấy hắn dung mạo tuấn mỹ, khí
chất ôn hòa, khóe miệng luôn mang một nụ cười dịu dàng, rõ ràng là kiểu
thư sinh, không có một chút cảm giác võ lâm giang hồ.
Giang hồ, với
nàng mà nói thì rất xa xôi, trước kia nàng chỉ biết những ân oán tình
thù trong chốn giang hồ qua sách vở. Rất khó tưởng tượng nam nhân dịu
dàng trước mắt này cũng sẽ động đao động kiếm, chém giết người trong
chớp mắt. Cho nên, nàng thật thà tò mò hỏi:
“Thì ra Lâm huynh là người trong giang hồ, không biết cuộc sống giang hồ thế nào? Lâm huynh đã từng giết người chưa?”
Lâm Vãn Y lập tức lúng túng, trên tay hắn đương nhiên cũng có mạng người,
lăn lộn trên giang hồ, có người nào còn chưa dính máu. Chỉ là đối mặt
với nữ nhân tinh khiết này, hắn thật sự không muốn thừa nhận.
Thấy hắn không trả lời, Dạ Nguyệt Sắc cũng tự nhiên hiểu ra, thì ra hắn thật sự đã từng giết người. Chỉ là…
“Các ngươi dùng binh khí đánh nhau như vậy, chẳng lẽ quan phủ mặc kệ sao?”
Dù sao Dạ Nguyệt Sắc cũng là đế vương, điều đầu tiên là nghĩ tới điều
này. Tuy bây giờ chưa hoàn toàn là xã hội pháp trị nhưng nghe nói Tiêu
Lăng Thiên thực hiện trị an Ngâm Phong quốc vô cùng tốt. Hắn đã quen là
người nắm trong tay tất cả sao có thể cho phép giang hồ hắn không thể
nắm giữ tồn tại?
“Cái này, bởi vì…” Lâm Vãn Y không biết nên giải
thích thế nào, “Bởi vì ta giết đều là người xấu, cho nên, cho nên quan
phủ cũng không truy cứu.”
“Vậy sao? Vậy đây chính là dùng tư hình rồi?” Dạ Nguyệt Sắc hỏi tiếp, Lâm Vãn Y chỉ có thể cười khổ.
Mắt thấy không khí không tốt, Thương Hải lập tức nắm bắt cơ hội nói với Dạ Nguyệt Sắc:
“Thiếu gia, sắc trời đã không còn sớm, chủ nhân sẽ chờ ngài.”
Dạ Nguyệt Sắc im lặng một lát, đúng vậy a, nàng đã đồng ý với Tiêu Lăng
Thiên sẽ về sớm một chút. Hơn nữa, quen biết đệ nhất cao thủ Đông lục
tuyệt đối không phải là một chuyện tốt, quan hệ của nàng với Tiêu Lăng
Thiên mới hòa hoãn một chút, nàng không muốn cho hắn bất cứ ám hiệu sai
lầm nào vào lúc này, làm cho hắn nhận ra nàng có ý đồ bất chính. Nghĩ
đến đây, Dạ Nguyệt Sắc đứng dậy, cũng học bộ dáng ôm quyền.
“Sắc trời đã tối, tại hạ muốn cáo từ trước, mời hai vị từ từ dùng.”
Lâm Vãn Y và Diệp Thu Bạch cho rằng nàng khinh thường nhân sĩ giang hồ nên
cũng không giữ nàng lại, nhìn nàng xoay người mang theo người hầu rời
đi. Lâm Vãn Y khẽ thở dài một tiếng trong lòng… Không ngờ rằng mình bị
người ta ghét bỏ. Đè lại chút thương cảm trong lòng, tiếp tục uống rượu
cùng Diệp Thu Bạch.
Khi Dạ Nguyệt Sắc trở lại hoàng cung, đi tới ngự
thư phòng gặp nhiếp chính vương cũng đã là lúc trăng sáng treo cao trên
trời. Nhìn Tiêu Lăng Thiên vùi đầu vào đống tấu chương trước mặt, nhất
thời nàng cũng không biết nói gì, cho nên cứ im lặng như vậy.
“Đã về, chơi có vui không?” Thấy nàng không nói, Tiêu Lăng Thiên mở miệng trước.
“Ừ, chơi rất vui. Cảm ơn điện hạ.” Nàng lẳng lặng trả lời.
“Có chuyện gì thú vị sao?”
“Quen được một người, được xưng là đệ nhất cao thủ Đông lục.” Cho dù nàng không nói, nhất định hắn sẽ biết.
“Lâm Vãn Y?” Đôi mắt hắn híp lại, trùng hợp như vậy? Buổi chiều hắn mới nhận được tình báo liên quan đến Lâm Vãn Y, Dạ Nguyệt Sắc đã gặp hắn?
“Thì ra nhiếp chính vương cũng biết hắn?” Dạ Nguyệt Sắc giật mình, người kia thật sự nổi danh như vậy?
“Chỉ là từng nghe nói.” Hắn nhìn nàng, “Trời tối rồi, bệ hạ hồi cung nghỉ ngơi đi.”
Xem ra hắn không muốn nói về Lâm Vãn Y, Dạ Nguyệt Sắc vừa đi vừa nghĩ, giữa bọn hắn không biết là thế nào a?
Lúc này Tiêu Lăng Thiên đang ngồi trên ghế, nhìn bóng dáng Dạ Nguyệt Sắc
rời đi. Hy vọng chỉ là trùng hợp, nàng và chuyện hắn đang muốn điều tra
tốt nhất là không có quan hệ gì, nếu không…