Ngâm Vịnh Phong Ca

Chương 8: Chương 8: chương 8




Đêm thanh như nước, vạn vật yên lặng. Lúc này đã là đêm khuya, trong Chính Kiền cung, ánh nến soi sáng một cảnh tượng xuân sắc kiều diễm. Tiêu Lăng Thiên trần trụi nằm trên long sàng được điêu khắc từ gỗ trầm hương, hạ thân chỉ đắp một cái khăn gấm thật mỏng.

Dựa sát cạnh hắn là một cô gái tuyệt mỹ cũng lõa thể, mái tóc dài đen nhánh xõa trên long sàng, mang theo ý tứ lẳng lơ, câu dẫn. Một đôi mắt sáng như nước hồ thu chứa đầy nhu tình mật ý nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Thiên tuấn tú bên cạnh, giống như muốn người ta chết chìm trong đó. Miệng ngọc mũi ngà, làn da trắng nõn, thân thể trắng như tuyết xinh đẹp như nước mùa xuân. Toàn thân như đóa hoa diễm lệ nở rộ trong gió, mềm mại quyến rũ, xinh đẹp vô song.

Lúc này, Tiêu Lăng Thiên đang lẳng lặng nhắm hai mắt lại, ngay cả khi ôm mỹ nữ trong lòng, trên gương mặt hắn vẫn là một vẻ lạnh nhạt vô tình. Tận tình hoan ái vừa rồi có thể làm thân thể hắn phát tiết nhưng trái tim hắn vẫn hoàn toàn không được thỏa mãn. Trái tim này dường như thiếu hụt một cái gì đó không thể bù đắp được, sự trống rỗng làm hắn cảm thấy bất an. Kể từ sau lễ tế Phong thần, đôi mắt to tròn ngập nước của Dạ Nguyệt Sắc kia vẫn luôn quanh quẩn trong lòng hắn, ngay cả khi hắn đang tận tình vừa rồi, trong đầu vẫn luôn hiện lên đôi mắt đau thương kia, làm cho hắn bỗng nhiên đau lòng.

Ti Vân vẫn luôn ngắm nhìn hắn, mơ hồ cảm nhận được suy nghĩ của hắn. Ti Vân là một thành viên trong tổ chức bí mật Thiên Tinh Cung dưới trướng Tiêu Lăng Thiên, chẳng những là thám tử xuất sắc nhất và sát thủ bí mật mà còn tình nguyện làm nữ nhân hầu hạ hắn. Nàng yêu Tiêu Lăng Thiên thật lòng, có thể vì hắn mà hy sinh không chút do dự, nhưng nàng cũng biết rất rõ, đối với Tiêu Lăng Thiên nàng chẳng khác gì một nữ nhân làm ấm giường, chỉ đơn thuần là giải quyết nhu cầu sinh lý, tuyệt đối không có một chút tình yêu trong đó. Hắn luôn luôn lạnh lùng thờ ơ, cao cao tại thượng như vậy, thậm chí khi đang cũng nàng mây mưa vẫn duy trì tỉnh táo đề phòng, chưa từng sa vào vui thích.

Nhưng gần đây, nàng phát hiện Tiêu Lăng Thiên thay đổi, toát ra cảm xúc thật sự mà hắn chưa từng thể hiện. Vừa rồi, khi hắn rong ruổi trên người nàng giống như đang qua nàng để nhìn thấy một người khác, một người làm cho ánh mắt luôn lạnh như băng của hắn xuất hiện một tia dịu dàng cùng đau đớn. Trong khoảnh khắc kia, lòng nàng tràn ngập đau khổ, trong lòng nam nhân mà nàng yêu đã có nữ nhân khác chiếm giữ sao?

“Chủ nhân,” Nàng có chút sợ hãi vươn tay muốn vuốt ve gương mặt hắn, “Ngài sao vậy?”

Tay bị Tiêu Lăng Thiên nhẹ nhàng ngăn cản trên không trung, mặc dù hắn nhắm hai mắt nhưng vẫn rõ ràng nhất cử nhất động của nàng. Cho tới nay, hắn luôn từ chối những tiếp xúc không cần thiết, trong lúc trên giường cũng vậy, hắn không thích người khác chủ động chạm vào hắn.

“Đi xuống đi.” Giọng nói hắn rất nhạt, tình ý của Ti Vân đối với hắn không phải hắn không biết, nhưng nàng chỉ có thể an ủi thân thể cô đơn của hắn mà không cách nào trấn an trái tim hắn. Không nên làm cho nàng ngập sâu hơn nữa, có lẽ sau này cũng không thể sủng hạnh nàng nữa.

Cảm giác được sự cự tuyệt của hắn, Ti Vân cắn môi thật chặt, đứng dậy mặc trang phục dạ hành vào, quỳ gối hành lễ với Tiêu Lăng Thiên rồi tung người nhảy ra khỏi cửa sổ, biến mất dưới ánh trăng.

Sau khi nàng đi, Tiêu Lăng Thiên chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn vào ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi trên song cửa sổ, giống như đang do dự rất lâu, rốt cuộc cũng ra quyết định, hắn nhẹ nhàng vẫy vẫy tay.

Gần như ngay lập tức, một ám vệ mặc áo đen che mặt xuất hiện trước mặt hắn, quỳ một gối trước mặt Tiêu Lăng Thiên, trầm giọng nói:

“Chủ nhân.”

“Tới rồi sao?” Tiêu Lăng Thiên hỏi. Nam nhân này gọi là Tễ Phong, cũng là thuộc hạ của Thiên Tinh Cung, là một trong số ám vệ thân cận của hắn.

“Vâng, đã tới được một lúc.”

Tễ Phong hiểu rất rõ hắn đang hỏi cái gì, vị chủ nhân cao cao tại thượng trước mắt này biết rõ tất cả từng chuyện xảy ra trong hoàng cung. Chỉ là mặc dù chuyện này hắn vẫn biết nhưng chưa từng hỏi thăm, hôm nay vì sao lại hỏi?

Lại tới nữa sao? Tại sao như vậy? Hắn không cách nào hiểu được, hoặc là hắn không muốn hiểu. Trước kia hắn luôn lựa chọn vờ như không thấy, nhưng hôm nay suy nghĩ của hắn không cách nào bình tĩnh được, nếu đã tới thì đi gặp đi.

Phất tay một cái, Tế Phong rất nhanh đã biến mất khỏi đại điện. Tiêu Lăng Thiên đứng dậy mặc trường bào, thả mái tóc dài, khoan thai bước ra khỏi tẩm cung. Phất tay ngăn cản cung nữ, thái giám và thủ vệ cấm quân thỉnh an, hắn trực tiếp đi tới trước cửa Chính Kiền Cung, sai thủ vệ mở cửa.

Qua cánh cửa lớn màu đỏ thắm được chậm rãi đẩy ra, Tiêu Lăng Thiên nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc đang ngồi trong Lăng Thủy Các trong ngự hoa viên. Nàng lẳng lặng nhìn về phía Chính Kiền Cung, tóc dài như mây thả thẳng bên hông, ánh trăng chiếu đến làm bạch y trên người phát ra một vầng sáng nhàn nhạt, nàng giống một nàng tiên như ảo như mộng dạo chơi dưới trăng.

Thấy cửa cung mở ra, Tiêu Lăng Thiên chậm rãi đi đến, Thương Hải Nguyệt Minh vẫn hầu hạ bên cạnh Dạ Nguyệt Sắc vội vàng quỳ xuống hành lễ, nhưng nàng vẫn không nhúc nhích, yên lặng nhìn Tiêu Lăng Thiên đi về phía mình. Áo bào màu đen phiêu diêu trong gió, hắn giống như Satan trong truyền thuyết, tuấn mỹ vô song, thần bí tao nhã, tản ra đầy hơi thở tà ác hấp dẫn, cuốn hút đến mức nàng biết rõ hắn không đáng tin, không đáng gần nhưng vẫn lại chìm đắm.

Nên rời đi, càng xa càng tốt, nếu không một ngày náo đó trái tim này của nàng sẽ bị hắn hoàn toàn cướp mất, sau đó lâm vào vạn kiếp bất phục. Trong đầu rõ ràng vẫn cảnh cáo như thế, song thân thể lại bị trái tim chi phối, nàng chỉ ngồi yên không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn hắn đi tới trước mặt nàng.

“Sao không khoác áo choàng?” Giọng nói hắn không vui. Đã là mùa thu, buổi tối dù không tính là quá lạnh nhưng vẫn có chút thanh mát, nàng chỉ mặc quần lụa mỏng, thật sự phong phanh.

Thương Hải Nguyệt Minh vẫn còn quỳ trên mặt đất, nghe thấy vậy trong lòng run lên, vội vàng xin tha tội. Nhưng Tiêu Lăng Thiên không thèm liếc nhìn bọn họ một cái, chỉ khẽ cau mày nhìn Dạ Nguyệt Sắc.

Dạ Nguyệt Sắc không nói gì, chỉ ngồi trên chiếc ghế trong đình, nhẹ nhàng mỉm cười, như gần như xa, như thật như ảo, kỳ quái là lại làm tâm tình có chút dao động của Tiêu Lăng Thiên bình tĩnh lại.

“Đi lấy một tấm áo choàng trong cung của ta.” Hắn thấp giọng sai bảo. Thương Hải lập tức đứng dậy, đi nhanh về phía Chính Kiền Cung.

“Lạnh không?” Hắn nhìn nàng, ngữ khí mềm nhẹ.

Nàng lại giống như không nghe thấy, giống như trúng phải ma chú gì đó, quên hết tất cả xung quanh, chỉ có thể nhìn thấy nam nhân trước mắt này.

“Sao lại tới đây?” Giọng nói nàng giống như rất xa xôi, như đang hỏi hắn cũng như tự hỏi mình.

“Còn bệ hạ, vì sao lại tới?” Giọng nói hắn cũng rất nhẹ, ánh mắt hắn nhìn nàng sáng ngời như sao sáng trong đêm.

Ánh mắt nàng vẫn mờ mịt như trước, đúng vậy a, vì sao lại tới? Kể từ sau lần đầu tiên vô tình tới đây, mỗi lúc trời tối trước khi đi ngủ, bọn họ đều ra ngoài tản bộ. Nhưng bất kể là đi hướng nào, đi qua một số đình đài lầu các, cuối cùng vẫn phát hiện hai chân mình đã dừng bên ngoài Chính Kiền Cung này. Dường như khi nhìn cửa cung cao cao kia có thể làm cho nàng an tâm. Nhưng sự hiện diện của hắn, vẻ kiêu ngạo lúc mới gặp kia, cùng ý thù địch không bao giờ nói rõ cũng chưa bao giờ che dấu làm sao có thể làm cho nàng an tâm?

“Tại sao hận ta?” Có lẽ do ánh trăng quá mê người, có lẽ do gió đêm quá mềm nhẹ, có lẽ do nam nhân này làm nàng quá rung động. Nàng không muốn giấu mình nữa, không muốn chơi trò muốn nói lại thôi với hắn nữa, nàng trực tiếp hỏi ra suy nghĩ trong lòng, đôi mắt nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt không chút dao động.

“Số mệnh mà thôi.” Hắn trả lời, bên môi mỉm cười, trong ánh mắt đáp lại nàng có một tia đau đớn. Đó là số mệnh của Dạ thị và Tiêu thị, bọn họ không ai tránh khỏi.

Số mệnh! Đây là cái cớ thường dùng nhất, có lẽ vì nó hư vô nhất. Ánh mắt Dạ Nguyệt Sắc lạnh dần: “Vậy nói cho ta biết ngọn nguồn số mệnh kia là gì?”

“Ngươi cũng biết,” hắn thấp giọng lẩm bẩm. Nàng dưới ánh trăng mê người như thế, non nớt như thế, nhưng lại có một đôi mắt từng trải trần thế, dễ dàng trêu chọc dây cung trong tim hắn. Hắn không kìm nén được dục vọng muốn chạm vào nàng, từ từ quỳ một chân xuống đất nhìn thẳng vào nàng, đưa tay vuốt ve gương mặt có chút gầy gò của nàng. Cảm nhận làn da mịn màng như tơ dưới bàn tay, ngón cái dọc theo đường viền chậm rãi trượt xuống.

“Ánh trăng biết.” Hắn nhìn nàng, không ngoài ý muốn nhìn thấy một tia sáng nhanh chóng hiện lên trong mắt nàng, làn da dưới tay dường như càng lạnh hơn.

(Nói đến đây phải chú thích với mọi người tên bạn Nguyệt Sắc cũng có nghĩa là ánh trăng, mối khi Thiên ca gọi ánh trăng mọi người có thể hiểu là ánh trăng đơn thuần cũng được mà hiểu là Thiên ca gọi bạn Nguyệt Sắc cũng được :X~ Thiên ca! Tình iêu của em~~~, chết vì giai đẹp, chẹp chẹp_ kệ tôi, yêu zai đẹp là sứ mệnh cả đời tôi đấy)

“Trẫm mất trí nhớ, điện hạ còn nhớ chứ.” Dạ Nguyệt Sắc nhanh chóng che dấu tâm tình của mình. Vừa nghe thấy lời của hắn, nàng lắp bắp kinh hãi, không phải hắn cảm thấy gì đó chứ. Nhưng nàng rất nhanh lại trấn định xuống, bất luận là thế nào, không ai có thể phân biệt được linh hồn là thật hay giả, nhưng nói đến thân thể thì nàng chính là Dạ Nguyệt Sắc, không thể giả được.

“Điện hạ đang thử trẫm sao?”

Hắn không muốn như thế, làm cho nàng để phòng cảng giác rồi đeo lên cái mặt nạ hoàng đế nói chuyện với hắn. Hắn muốn nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng nhưng hàm chứa nụ cười nhàn nhạt, đôi môi nhỏ bé nhếch lên độ cong của nàng. Hắn muốn nhìn thấy nàng thoải mái nói cười trước mặt hắn, muốn thấy ánh mắt lệ thuộc của nàng với hắn, hiện thực tàn khốc đang đợi cách đó không xa nhưng tối nay hắn không muốn nhìn thấy.

“Không phải,” hắn mỉm cười nhìn nàng, “Ta không phải đang thử nàng.” Đưa tay nhận lấy áo choàng trong tay Thương Hải, nhẹ nhàng phủ thêm cho nàng.

“Chính là một ngày nào đó nàng sẽ biết, không cần thiết phải là ngay lập tức.”

Dạ Nguyệt Sắc đang muốn đáp lời thì đột nhiên bụng quặn đau mãnh liệt như bị cắt đứt, đau đớn kia đến rất bất ngờ làm nàng không nhịn được thở ra tiếng.

“Sao vậy?” Tiêu Lăng Thiên lập tức ôm nàng vào lòng xem xét, chỉ thấy sắc mặt vốn tái nhợt của nàng nay một tia huyết sắc cũng không có, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi, răng ngọc trắng như tuyết cắn chặt môi, hai tay dùng sức đè bụng.

Trúng độc! Ý nghĩ này lập tức hiện lên trong đầu Tiêu Lăng Thiên. Không, sẽ không, mặc dù bình thường không nhìn thấy nhưng Dạ Nguyệt Sắc luôn luôn được năm ám vệ bảo vệ không rời, đồ ăn hàng ngày của nàng đểu trải qua những kiểm tra nghiêm khắc, không ai có thể hạ độc nàng mà hắn không biết. Vậy, là bị bệnh sao?

Hai tay hắn nhẹ nhàng đặt lên tay nàng: “Đau ở đây sao?”

Nàng cố gắng gật đầu, đau đớn này nàng chưa từng trải qua, là chuyện gì xảy ra?

“Mau truyền ngự y đến Tử Thần Cung.” Hắn gấp gáp sai bảo, sau đó ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc muốn đưa nàng hồi cung nhưng lại cảm giác trên tay bị thấm ướt. Hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống, vươn tay ra, dưới ánh trăng sáng tỏ hắn nhìn thấy trên tay mình một màu máu tươi.

Máu! Hô hấp của hắn bị ngừng lại, nàng bị thương?

“Điện, điện hạ,” Nguyệt Minh vẫn quỳ trên mặt đất, lúc này mới sợ hãi mở miệng, “Có thể để nô tỳ nhìn bệ hạ một chút không?”

“Ngươi nhìn?” Giọng nói hắn lạnh như băng, “Nhìn cái gì?”

“Có thể, à, có lẽ là,” nàng ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt sắc bén như đao của Tiêu Lăng Thiên, trong lòng sợ hãi, nên cái gì cũng mặc kệ.

“Có thể quý thủy đầu tiên của bệ hạ tới, xin điện hạ để nô tỳ nhìn một cái sẽ biết.”

(Có ai không biết quý thủy là cái gì không nhở? Là bà dì cả đến chơi mỗi tháng ấy.)

Quý thủy? Tiêu Lăng Thiên giống như nghe được một từ khó hiểu nhất trên thế gian, nhìn gương mặt tái nhợt của Dạ Nguyệt Sắc, có chuyện như vậy sao?

Nguyệt Minh thấy Tiêu Lăng Thiên không nói gì liền đánh bạo tiến lên kiểm tra trong váy Dạ Nguyệt Sắc một cái, sau khi kiểm tra xong lại lùi về sau quỳ xuống.

“Chúc mừng bệ ha, quý thủ đầu tiên đã tới.”

Quý thủy đầu tiên tới? Chẳng phải là có kinh lần đầu sao? Rốt cuộc Dạ Nguyệt Sắc cũng biết mình đang trải qua cái gì, đau bụng kinh chết tiệt, kiếp trước nàng chưa từng phải phức tạp thế này.

Tiêu Lăng Thiên nhìn màu trên tay rồi lại nhìn Dạ Nguyệt Sắc trong lòng, cảm thấy phức tạp. Vừa có chút lúng túng, vừa có chút vui mừng kỳ diệu. Cô bé non nớt này, giờ phút này, ở trong tay hắn, đã lột xác thành một thiếu nữ.

“Tại sao nàng lại đau?” Nhìn bộ dáng Dạ Nguyệt Sắc nhịn đau, hắn hỏi có chút tức giận.

“Cái này, một số người sẽ có tình trạng như vậy, điện hạ đừng lo lắng. Mời ngự y kê ít thuốc giảm đau là được.” Nguyệt Minh toát mồ hôi lạnh, nhiếp chính vương lo lắng cho Nữ đế là chuyện tốt nhưng có nhất định phải ép nàng nói ra chuyện con gái rõ ràng như thế không?

“Còn không mau gọi ngự y!” Hắn gầm lên. Thương Hải lập tức chạy nhanh về phía Thái y viện. Còn Tiêu Lăng Thiên lại một lần nữa ôm Dạ Nguyệt Sắc lên, khép chặt áo choàng của nàng lại, sải bước nhanh về phía Tử Thần cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.