Dưới ánh trăng lạnh như băng, Tường Phong viện này giống như một tòa lâu đài nằm giữa không trung, những tảng đá đen thui ngăn cách nơi này
thành một không gian yên tĩnh. Gió đêm xào xạc luồn qua cánh cửa phía
sau Bạch Phi Lân, thổi tung trường bào của y, trên mặt y còn mang theo
nụ cười mỉm, toàn thân lại đã cứng nhắc, hoàn toàn ở trong trạng thái
chuẩn bị chiến đấu.
Tiêu Trục Nguyệt, đây là thông tin duy nhất mà
Bạch Phi Lân biết về nam nhân này. Ngoại trừ cái tên, bất kể Bạch Phi
Lân dùng bao nhiêu cách thức cũng không thể nắm bắt được thông tin về
diện mạo, lai lịch, võ công và thế lực của hắn, đây cũng chính là nguyên nhân mà Bạch Phi Lân muốn dụ hắn tới – một người khó năm bắt như vậy
vào trong phạm vi thế lực của mình, Bạch Phi Lân nhất định phải biết rõ
mục đích và lai lịch của hắn.
Trực giác của Tề Tâm Cương trước đây
rất đúng, đây là suy nghĩ đầu tiên của Bạch Phi Lân sau khi nhìn thấy
Tiêu Lăng Thiên, nam nhân trước mặt này quả nhiên không nên chọc vào.
Hắn đứng ở đó, chỉ thờ ơ nhìn Bạch Phi Lân một cái, Bạch Phi Lân đã cảm
thấy áp lực cực lớn ập đến, thân thể lập tức căng lên theo bản năng,
ngay cả hô hấp cũng ngừng lại trong một thoáng. Khí phách cuồng vọng, vô cùng mạnh mẽ hợp với bề ngoài đẹp đẽ thanh nhã đến khó tin kia khiến
cho Bạch Phi Lân thiếu chút nữa đã cúi đầu.
Tiêu Lăng Thiên đương
nhiên biết Bạch Phi Lân đã đến, chỉ cần nhìn lướt qua, trong lòng hắn đã có đánh giá riêng. Ánh mắt sắc bén, thể hiện tính cách cương nghị, kiên nhẫn; đôi mắt sáng, trong vẻ khôn khéo lộ ra sự lạnh lùng vô tình; môi
mỏng nghiêm nghị, vừa gian xảo lại vừa dũng cảm. Dáng người cao lớn
thẳng tắp, giống như một con báo cảnh giác đang chuẩn bị chiến đấu,
chứng tỏ võ công không tệ. Nhưng thật đáng tiếc, Tiêu Lăng Thiên cười
lạnh trong lòng, Bạch Phi Lân đã chọn sai đối thủ.
Nhẹ nhàng buông
giai nhân trong lòng ra, nhìn gò má ửng hổng cùng đôi môi mềm mại của
nàng, hắn không nhịn được, lại nhẹ nhàng hôn nột cái rồi mới quay đầu
nhìn về phía Lưu Chu, Lưu Chu lập tức quỳ một gối xuống:
“Thuộc hạ Lưu Chu, tham kiến chủ thượng.”
Tiêu Lăng Thiên gật đầu, nhìn thoáng qua Bạch Phi Lân ngoài cửa viện.
“Khách quý đã tới, mời hắn vào đi.” Trong giọng nói hắn mang vẻ ngạo mạn, giống như đang mời khách vào nhà mình vậy.
Mặc dù Bạch Phi Lân không nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng nhìn thấy Lưu Chu
hành lễ với Tiêu Lăng Thiên, sắc mặt y không khỏi thay đổi. Lại nhìn
thấy Lưu Chu đến mời mình vào phòng, trái tim y càng chìm xuống.
Nha
đầu này y đã từng gặp, bề ngoài không có gì khác với những cô gái tộc
Thương Lang bình thường, dường như đã làm trong phủ nhiều năm, thường
hầu hạ trong đại sảnh, làm việc tuy không xuất chúng nhưng cũng coi như
lanh lợi, đã nhiều lần từng dâng trà cho y. Một cô gái bình thường như
vậy hiện giờ lại như hoàn toàn khác, không những không bình thường mà
ngược lại còn như một cây đao sắc bén, khi mời y vào phòng, ánh mắt bén
nhọn sáng ngời, rõ ràng là ánh mắt mà chỉ chiến sĩ mới có, chỉ là, đó
không phải chiến sĩ của Bạch Phi Lân y mà là một cây đao Tiêu Trục
Nguyệt đã gài bên người y.
Một người như vậy ẩn mình bên cạnh y đã
mấy năm, có vô số cơ hội có thể đưa hắn vào chỗ chết, vậy mà y chưa từng phát hiện ra, năng lực của Tiêu Trục Nguyệt này rốt cuộc lớn tới mức
nào, có mục đích gì?
Trong khi âm thầm kinh hãi, ý chí chiến đấu
trong xương tủy y cũng đồng thời bị kích thích, y chưa từng gặp một đối
thủ như vậy, chỉ cần liếc mắt đã cảm nhận được khí thế vô cùng bén nhọn. Sự tàn nhẫn, khát máu chảy trong dòng máu tộc Thương Lang hoàn toàn bộc phát, y giống như một con sói gặp được đối thủ mạnh, lén lút mài móng
vuốt của mình, chuẩn bị cho một cuộc vật lộn liều chết.
Bước chân vào cửa, Tiêu Lăng Thiên đã ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng chờ y. Giống như một vị thần bóng tối, trường bào màu đen của Tiêu Lăng Thiên
phủ kín chiếc ghế, vạt áo và ống tay áo được thêu hoa văn gợn sóng linh
động bằng chỉ vàng. Một cây tiêu bằng ngọc tím đặt trên bàn, lóe ra tia
sáng trầm trầm dưới ánh lửa xanh ngọc. Những ngón tay trắng như ngọc của Tiêu lăng Thiên nhẹ nhàng vuốt lên cây tiêu, trong không gian mơ hồ,
dường như ngón tay Tiêu Lăng Thiên cũng phát ra ánh sáng mờ ảo như cây
tiêu kia.
Nhìn Tiêu Lăng Thiên một lần nữa, Bạch Phi Lân ngẩn người,
vừa rồi do khoảng cách nên hắn không thể nhìn kỹ, chỉ thấy một dáng
người thanh nhã, cao quý không gì sánh được. Nay nhìn gần mới biết thì
ra trên đời còn có một nam tử như thế, thì ra “thiên nhân tuyệt sắc”
chính là để hình dung hắn. Phần lớn nam tử nếu quá mức tuấn mỹ sẽ không
tránh được có chút cảm giác nữ tính, nhưng người trước mặt lại vừa thanh nhã vừa cương nghị, trong vẻ tà mị lại không mất phần hòa hùng, quý khí bức người, anh khí cũng bức người. Hắn chỉ ngồi đó đã toát ra vẻ ngạo
nghễ, giống như chim ưng bay liệng trên trời, như hổ báo gầm rít trong
rừng, một loại khí vương giả không cách nào che giấu được.
Chiếc ghế
duy nhất trong phòng đã bị Tiêu Lăng Thiên ngồi, Dạ Nguyệt Sắc ngồi trên giường thích thú nhìn bọn họ, Lưu Chu đứng bên cạnh dường như đang bảo
vệ Dạ Nguyệt Sắc, Bạch Phi Lân không còn lựa chọn nào khác, đành đứng
trong phòng để Tiêu Lăng Thiên đánh giá.
Tiêu Lăng Thiên chỉ thản
nhiên nhìn y, không mở miệng, ngọn lửa chập chờn tạo thành những cái
bóng mờ mờ trên gương mặt vô cùng tuấn mỹ của hắn. Ngón tay hắn liên tục ma sát cây tiêu ngọc tím, mỗi cử động đều tăng thêm áp lực cho Bạch Phi Lân. Bạch Phi Lân biết y phải nói gì đó để phá vỡ bầu không khí ngột
ngạt này, nhưng y phát hiện mình không cách nào phá vỡ được áp lực mà
nam nhân trước mặt này cố ý nhằm vào y. Y cố gắng duy trì nụ cười nhạt
trên môi, nhưng y có thể cảm giác rõ ràng làn da phía sau lưng đang thấm ra từng giọt mồ hôi lạnh.
Trong phòng không ai nói chuyện, cảm giác
giằng co căng thẳng đến mức ngay cả không khí cũng lắng lại. Dây cung
trong lòng Bạch Phi Lân càng ngày càng căng, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Khi áp lực Tiêu Lăng Thiên đè lên người Bạch Phi Lân đã tới đỉnh điểm,
cần phải bộc phát, cuối cùng Tiêu Lăng Thiên cũng mở miệng phá vỡ sự im
lặng.
“Ngưỡng mộ dại danh của Bạch thành chủ đã lâu, không biết Bạch
thành chủ mời tiểu muội của ta đến đây có chuyện gì?” Hắn chậm rãi cười
nói, giống như đang hàn huyên với một người bạn cũ.
Tiêu Lăng Thiên
vừa mở miệng, Bạch Phi Lân lập tức cảm thấy áp lực giảm đi nhiều. Y âm
thầm điều chỉnh hơi thở, mỉm cười, dù sao hắn vẫn đang ở trong thành
Thương Sơn, nơi hắn là Bạch Phi Lân, tộc trưởng hô gió gọi mây của tộc
Thương Lang.
Hắn chắp tay chào, đáp:
“Bạch mỗ bất tài, nghe đại
danh Tô tiểu thư và Tiêu công tử đã lâu, tình cờ biết được hai vị đã tới Mạc bắc, một lòng muốn gặp hai vị nên mới làm như vậy, kính xin hai vị
lượng thứ.”
“Hai người chúng ta chỉ có chút chuyện riêng mới đi qua
đây, vốn không định kinh động đến Bạch thành chủ, nhưng nếu Bạch thành
chủ đã nhiệt tình như thế, vậy không thể không tới chào hỏi một lần.”
Hắn nói thật chậm, giọng nói thật thản nhiên, nụ cười mỉm trên môi lại trở
nên quỷ dị khó tả trong mắt Bạch Phi Lân. Trong lòng Bạch Phi Lân hiểu
ra sự hiếu thắng nhất thời của mình đã dẫn sát tinh tới đây, lần này
nhất định không thể hòa hợp đàm phán, ngược lại phải liều chết xem ngươi sống hay ta chết.
Trong lòng có tính toán này, Bạch Phi Lân cũng nổi lên hào khí, không còn nơm nớp lo sợ như trước nữa. Y không nói đến
chuyện tìm ngọc Hỏa Long nữa, cười vang nói:
“Một nhân vật như Tiêu
công tử, cần gì phải không thành thật, nói năng vòng vo như thế? Không
sai, chuyện hôm nay là ta tự tìm, không cần phải nói những lời khách sáo kia, chúng ta phân cao thấp đi!”
Câu nói vừa dứt, trường kiếm trên
thắt lưng đã bị nắm trong tay. Vỏ kiếm của y được mạ vàng, nhìn qua thật sự đắt giá, y cầm kiếm trong tay, kiên định nhìn nam nhân thản nhiên
ngồi trên ghế, trên mặt tràn đầy sát ý.
Tiêu Lăng Thiên khẽ gật đầu:
“Không tệ, vậy mới giống thành chủ thành Thương Sơn chứ. Có câu “mời
thần dễ, tiễn thần khó”, ta đã tới sẽ không dễ dàng rời đi. Ta và ngươi
phải đánh một trận là chuyện không thể tránh được, nhưng đánh trong
phòng này không tiện, ta thấy khoảng sân này cũng không tệ lắm, chi bằng đấu ở đó đi.”
Bạch Phi Lân nhìn Dạ Nguyệt Sắc đang cười tủm tỉm xem
trò hay trên giường, biết Tiêu Lăng Thiên sợ đả thương đến nàng, vì vậy y lập tức xoay người dẫn đường ra cửa. Trong viện có người quét dọn nên
tuyết chỉ đọng thành một lớp mỏng, Bạch Phi Lân hít thật sâu một hơi gió lạnh, xoay người lại.
Tiêu Lăng Thiên còn ở trong phòng, đây là lần
đầu tiên Dạ Nguyệt Sắc thấy hắn ra tay, sao có thể không xem? Vì vậy,
Tiêu Lăng Thiên tự tay khoác thêm cho nàng chiếc áo lông chồn đen mang
theo cùng khi nàng bị bắt, lại sai bảo Lưu Chu để ý đến nàng rồi mới
chậm rãi đi ra ngoài.
Khi đối mặt với cô gái kia, hắn nở nụ cười dịu
dàng, nhưng vừa quay người, hắn lập tức biến thành Diêm Vương dưới Địa
Ngục. Ánh mắt hắn nhìn về phía Bạch Phi Lân đầy sát khí bén nhọn, nụ
cười mỉm trên môi dường như được tạo ra từ những gợn sóng trong biển
máu. Trường kiếm năm trong tay, bước chân chuyển động âm thầm như thời
gian trôi, khiến cho cảnh vật xung quanh xơ xác tiêu điều, đó là sự
ngông cuồng không cách nào đè nén trong trời đất.
“Bạch Phi Lân, từ
trong tay ta mang nàng đi, hẳn là ngươi đã chuẩn bị để trả giá rồi chứ?” Hắn dừng lại cách Bạch Phi Lân một trượng, giọng nói rất nhẹ, nhưng lại khiến cho xương cốt Bạch Phi Lân rét lạnh.
Bạch Phi Lân không đáp,
lật cổ tay rút trường kiếm ra. Tuyết dưới ánh trăng hắt lên thân kiếm
những tia sáng chói mắt, gió rét lướt qua khiến nó phát ra những tiếng
rung thanh thúy, thật sự là một thanh kiếm hiếm có trên đời.
“Một thanh “Thần Tư” rất tốt, hoàng triều Cảnh Dung hình như chỉ còn sót lại một thanh kiếm này.” Tiêu Lăng Thiên khẽ gật đầu.
“Quả nhiên là ngươi biết thanh kiếm này.” Bạch Phi Lân không bất ngờ, thanh
kiếm này vốn là phối kiếm của các hoàng đề hoàng triều Cảnh Dung, hai
trăm năm nay vẫn do tộc trưởng tộc Thương Lang nắm giữ, có thể coi như
tín vật của tộc trưởng. Nhìn tình hình người trước mặt đã đặt bên mình
không ít cơ sở ngầm, y biết thanh kiếm này cũng không có gì kỳ quái.
Không sai, bởi vì chỉ có thanh kiếm này mới xứng làm đối thủ của “Thu Tuyền”
của ta.” Những ngón tay thon dài nắm chặt vỏ kiếm màu xanh ngọc trong
tay, gần chuôi kiếm có một viên đá quý màu xanh biếc tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Thanh kiếm còn chưa ra khỏi vỏ đã như cảm nhận được sự khiêu khích từ “Thần Tư” mà không ngừng rung lên trong gió.
Bạch Phi Lân hoảng hốt trong lòng, hắn vừa nói gì? “Thu Tuyền” kiếm?