Bạch Phi Lân vừa đi ra, Dạ Nguyệt Sắc lập tức thả lỏng dựa vào giường,
cảm giác buồn nôn bốc lên. Không khí ấm áp trong phòng dường như còn
phảng phất mùi máu tanh, hình ảnh lão Tề bị tra tấn không còn hình người chập chờn trước mắt nàng, xua cũng không đi.
“Tiểu thư, người có khỏe không?” Lưu Chu thấy nàng mệt mỏi, vẻ mặt tái nhợt dựa vào giường, vội vàng bước lên hỏi.
Dạ Nguyệt Sắc chỉ khẽ khoát tay, trái tim đập loạn lên, nàng không còn sức để nói chuyện nữa.
Lưu Chu thấy tình trạng của nàng dường như không được tốt, vội vàng giúp
nàng cởi áo ngoài, đỡ nàng nằm xuống. Dạ Nguyệt Sắc nhắm mắt lại, cảm
thấy ngột ngạt, liền sai Lưu Chu mở cửa sổ ra.
Lưu Chu hơi do dự,
giúp Dạ Nguyệt Sắc phủ thêm chăn, sau đó cời cho lửa than cháy lớn hơn,
rồi mới hé mở cửa sổ ra một khe nhỏ. Dù vậy, gió lạnh thấu xương của
vùng đất phía Bắc này vẫn luồn vào trong phòng, mang đi hơi ấm bên
trong.
Gió rét mang theo hơi tuyết lành lạnh cuối cùng cũng khiến cho Dạ Nguyệt Sắc thoải mái hơn một chút, nàng hít vào một hơi thật sâu,
quay đầu lại đã thấy Lưu Chu đang ngồi bên giường nhìn nàng.
Có lẽ
Lưu Chu đang lo lắng cho nàng. Dạ Nguyệt Sắc cố gắng cười cười, nụ cười
yếu ớt của nàng đẹp như một cành hoa lê dưới ánh trăng, mang theo ánh
sáng mềm mại, thuần khiết lại mờ ảo, giống như bất cứ lúc nào cũng có
thể tan theo gió.
“Không có gì đáng lo đâu, chỉ hơi mệt một chút thôi.”
Lưu Chu chỉ quỳ xuống, trán đặt sát trên mặt đất thành một cái đại lễ. Tuy
nàng là một người lanh lợi nhưng lại không nói nhiều, vì đề phòng tai
vách mạch rừng, khi xác định thân phận nàng cũng chỉ dùng một tư thế tay đặc biệt, lúc này đột nhiên lại hành lễ như vậy, còn thấp giọng nói một câu:
“Tiểu thư an tâm, rất nhanh thôi.”
Dạ Nguyệt Sắc gật đầu,
hiểu được ý của Lưu Chu, chỉ là đầu óc nàng hơi choáng váng, vì vậy,
nàng nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Lưu Chu đứng lên buông tấm màn bằng vải
bông xuống, sau đó đi đóng cửa sổ, nghe tiếng thở của người trên giường
đã dần dần đều lại mới nhẹ nhàng lui xuống.
Giấc ngủ của Dạ Nguyệt
Sắc không yên ổn, những cảnh tượng rực rỡ trong kiếp trước và kiếp này
trộn lẫn vào nhau, lần lượt thay đổi, những hình ảnh vừa xa lạ vừa quen
thuộc hiện lên rồi biến mất, giống như đang quay vòng trong sinh mệnh
của nàng. Cho đến khi hắn xuất hiện, hắn chỉ đứng cạnh nàng, cầm chặt
tay nàng, đã có thể khiến cho thế giới của nàng bình yên trở lại.
Một canh giờ sau, Lưu Chu đi vào nhẹ nhàng đánh thức Dạ Nguyệt Sắc. Nàng
cảm thấy tinh thần tốt hơn chút ít nên bảo Lưu Chu cầm một số sách giải
trí tới ngồi đọc bên cửa sổ. Lư hương bằng đồng được bỏ thêm hương trầm, khói xanh lượn lờ tỏa ra hương thơm thoang thoảng trong không gian tĩnh lặng. Ánh tuyết yếu ớt ngoài cửa sổ chiếu sáng gương mặt thanh lệ của
nàng, tóc nàng được gài lại bằng một chiếc trâm ngọc lưu ly màu xanh
lam, cây trâm ngọc phát ra ánh sáng dịu nhẹ, thật là một hình ảnh thần
tiên, mờ ảo như tranh vẽ.
Đọc sách một lúc đã tới thời gian dùng cơm
tối, Bạch Phi Lân đối đãi với Dạ Nguyệt Sắc cũng coi là có lễ nghĩa, rất để ý đến vấn đề ăn mặc của nàng. Cơm tối tinh xảo ngon miệng, tiếc rằng Dạ Nguyệt Sắc không có tâm trạng thưởng thức, chỉ ăn qua loa vài miếng
rồi bảo bọn họ dọn xuống.
Ngày mùa đông ở nơi đây tốt rất sớm, vừa
dùng cơm tối xong đã đến lúc phải thắp nến. Không đủ ánh sáng, Dạ Nguyệt Sắc không muốn ảnh hưởng đến mắt nên không đọc sách nữa, nàng ngồi
xuống gảy đàn, những âm thanh vang vang xa xôi phát ra từ chiếc đàn bằng gỗ sam, mang theo tiếng lòng của nàng bay thẳng đến chín tầng mây.
Trong lúc lơ đãng, nàng nhớ tới những ngày nàng cầm tiêu hợp tấu cùng Tiêu
Lăng Thiên trong ngự hoa viên, giữa một rừng hoa mai thơm ngào ngạt.
Nàng áo trắng như tuyết, hắn áo đen như mực, hai màu sắc trái ngược nhau nhưng lại vô cùng hài hòa, giống như chính bọn họ. Không cần lời nói,
chỉ cần một nụ cười mỉm trên khóe môi, một cử động trên đuôi lông mày,
bọn họ đã hiểu được tâm ý của nhau.
Bên tai dường như vang lên tiếng
tiêu của hắn, đầu ngón tay Dạ Nguyệt Sắc ngừng lại trong thoáng chốc,
trong lòng thầm bật cười, mới chỉ chia cách có hai ngày thôi mà nàng đã
mong nhớ đến mức sinh ra ảo giác rồi!
Nhưng tiếng tiêu kia ngày càng
rõ ràng, nhẹ nhàng văng vẳng trong đêm đông yên tĩnh, hòa quyện với
tiếng đàn của nàng. Dạ Nguyệt Sắc rung động trong lòng, đôi môi hiện lên một nụ cười nhạt như mây trôi. Ngón tay không ngừng phát ra những tiếng đàn quấn quanh tiếng tiêu kia, giống như nỗi nhớ triền miên, khắc cốt
ghi tâm.
Ngay từ khi tiếng tiêu mới vang lên, Lưu Chu đã cầm chặt
kiếm trong tay, đề cao cảnh giác, lúc này lại thấy vẻ mặt Dạ Nguyệt Sắc
như vậy, không cần hỏi cũng biết là ai đã tới. Dạ Nguyệt Sắc kết thúc
một khúc nhạc, đứng dậy vươn người mở tung hai cánh cửa sổ, ánh trăng
màu bạc đổ vào, có thể nhìn thấy rõ ràng căn phòng trống trải.
Hắn
ngồi yên vị trên bức tường rào phía đối diện, không mặc áo khoác, trường bào màu đen thêu chỉ vàng tung bay trong gió, sáng tỏ dưới ánh trăng,
thật giống như một con chim ưng mạnh mẽ muốn vỗ cánh bay lượn. Cầm một
chiếc tiêu bằng ngọc tím trong tay, hắn lẳng lặng nhìn nàng mỉm cười.
Hàng lông mày anh tuấn cao ngạo, đôi môi mỏng sắc sảo, đặc biệt là đôi
mắt chấn động lòng người, vừa sáng như sao lại vừa tăm tối khó dò, gương mặt tuy là tuyệt sắc vô song trong nhân gian nhưng cũng khôi ngô cao
ngạo nói không nên lời.
Dáng vẻ hào hùng sắc nhọn như vậy, chỉ có thể là Tiêu Lăng Thiên!
Dạ Nguyệt Sắc cứ nhìn hắn như vậy, giống như bị phong thái của hắn mê
hoặc, chỉ lặng lặng mỉm cười. Sau khi đẩy cánh cửa sổ ra, nàng đứng đó,
trong một bộ y phục màu xanh nhạt, như khói lại như mộng, dung nhan luôn thuần khiết đến lạnh lùng kia vì một nụ cười thản nhiên mà nhu hòa hơn
nhiều, ánh trăng xanh ngọc chiếu xuống khiến nàng chói mắt như thần
tiên, là một tuyệt sắc giai nhân không thể thay thế trong trái tim Tiêu
Lăng Thiên.
Bên này, hai người yên lặng nhìn nhau không nói gì, bên
kia, đoạn cầm tiêu hợp tấu của bọn họ đã kinh động đến thị vệ trong
viện, nhận được mệnh lệnh của Bạch Phi Lân, bọn chúng không kinh động
hai người mà nhanh chóng đi bẩm báo cho Bạch Phi Lân.
Bạch Phi Lân
đang nghị sự cùng mấy vị trưởng lão trong thư phòng. Năm nay, các vị
trưởng lão của các nhánh bên vì chuyện chia bạc thế nào mà ngấm ngầm đấu đá nhau, còn không ngừng dùng đủ loại biện pháp để gây áp lực với hắn.
Vẻ mặt Bạch Phi Lân không chút thay đổi, nhưng bàn tay đã siết lại thật
chặt. Mấy lão già này, chỉ riêng triều đình đã khiến Bạch gia bọn họ thở không ra hơi, mấy lão còn vì lợi ích cá nhân mà tranh đấu không ngừng,
một gia tộc như vậy, rốt cuộc vì cái gì mà hắn phải tiếp tục duy trì!
Trước cửa xuất hiện một bóng người màu xám nhạt, cúi đầu chắp tay cung kính
đứng ở đó, đó chính là ảnh tử hắn đã sắp xếp canh chừng Dạ Nguyệt Sắc. Y tới đây lúc này, hẳn là bên kia đã có tin tức, hoặc là… người kia đã tự mình đến?
Bạch Phi Lân nhướng mày, không nghe mấy lão già kia nói
nhảm nữa, đứng dậy nói thân thể khó chịu rồi lập tức xoay người đi vào
nội thất, rất nhanh, người áo xám kia đã đi vào từ cửa mật, báo cáo với
hắn chuyện Tiêu Lăng Thiên đến.
Sắc mặt Bạch Phi Lân vô cùng hiểm độc, ánh mắt nhìn ảnh vệ còn bén nhọn hơn kim châm.
“Một đám phế vật, một người sống sờ sờ ra vào Tường Phong viện mà không ai phát hiện ra! Ta nuôi các ngươi có ích gì!”
Ảnh vệ kia chỉ có thể quỳ xuống mặt đất xin tha tội, vị chủ tử này vui buồn khó dò, kết quả của Tề Tâm Cương y đã nghe qua.
“Đi gọi tất cả ảnh vệ tới bảo vệ Tường Phong viện, tuyệt đối không thể để cho tên họ Tiêu kia mang người đi.”
Ảnh vệ nhận lệnh, Bạch Phi Lân mang theo sắc mặt thâm trầm, dùng khinh
công, thông qua cửa bí mật hướng về phía Tường Phong viện. Dọc đường,
không ít hộ vệ tuần tra nhìn thấy hắn đều rối rít hành lễ, cơn giận của
Bạch Phi Lân càng bốc lên, không nói một lời đã đi thẳng.
Trong Tường Phong viện, Dạ Nguyệt Sắc và Tiêu Lăng Thiên nhìn nhau một lúc lâu rồi
đột nhiên bật cười, mới chỉ hai ngày không gặp, làm gì mà giống như đã
xa cách từ lâu như vậy. Dạ Nguyệt Sắc đứng sau cửa sổ, duỗi tay ra cười
nói với hắn.
“Trời lạnh, chàng còn ngồi trên tường làm gì? Còn không mau vào đây!”
Tay trái của Tiêu Lăng Thiên nhấn vào tường một cái, toàn thân giống như
hóa thành một con chim ưng màu đen, bay vút lên, khoảng sân rộng mười
trượng dường như chỉ còn là một bước chân. Dạ Nguyệt Sắc lùi về sau một
bước, nhìn hắn chui qua cửa sổ vào phòng, đột nhiên có cảm giác bọn họ
như Romeo và Juliet gặp gỡ trên ban công, nàng không nhịn được mà nở nụ
cười.
Tiêu Lăng Thiên vươn một tay bắt được nàng, kéo nàng vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ mông nàng một cái.
“Nha đầu không biết nghe lời này, có bị ức hiếp không?”
“Muội rất khỏe, để cho ca ca lo lắng rồi.” Nàng vùi đầu vào sâu trong lòng
hắn, mùi gỗ thông thoang thoảng trên người hắn bao trùm lấy nàng, khiến
cho nàng cảm thấy vô cùng an tâm.
“Thân thể thế nào? Có phát tác không?” Đây mới là điều hắn lo lắng nhất.
“Thân thể rất tốt, chỉ quá nhớ chàng thôi.” Nàng ôm hắn càng chặt hơn, lần
đầu tiên phát hiện thì ra mình cũng biết làm nũng, hơn nữa lại còn vô
cùng tự nhiên.
“Nha đầu ngốc, ngẩng đầu lên cho ta nhìn.”
Nàng
ngẩng đầu lên nhìn hắn, đối diện với ánh mắt sáng ngời của hắn. Trong
mắt hắn có những gợn sóng ánh sáng lăn tăn cùng với cái bóng của nàng,
giống như bị đôi mắt kia thôi miên, nàng không nhúc nhích nhìn gương mặt hắn ngày càng cúi xuống, hơi thở ấm áp của hắn ngày càng tới gần, nàng
nhìn thấy mình ngày càng rõ ràng trong mắt hắn.
“Nha đầu ngốc, nhắm mắt lại.” Môi của hắn nhẹ lướt qua môi nàng, thì thầm dụ dỗ nàng.
Nàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sau đó cảm giác được hắn nhẹ nhàng ngậm lấy
đôi môi anh đào của nàng mút vào, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt nhiều lần
vẽ trên môi nàng, sau đó dịu dàng cạy mở, luồn vào trong miệng nàng.
Nàng vô thức phát ra những tiếng nức nở, lại càng kích thích ham muốn chiếm
giữ của hắn. Hắn không thèm để ý trong phòng còn có Lưu Chu, một tay ôm
lấy eo nhỏ của nàng, một tay nâng sau gáy nàng, khiến cho nụ hôn này
càng thêm sâu, ra sức công thành chiếm đất, tận tình thưởng thức sự dịu
ngọt của nàng.
Vẻ mặt Lưu Chu ửng đỏ, nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này, cửa lớn của Tường Phong viện bị chậm rãi đẩy ra, một mình
Bạch Phi lân mặc trường bào màu xanh thẫm đứng dưới ánh trăng. Gió
phương Bắc rét lạnh thổi tung ống tay áo của hắn, ánh mắt hắn thật lạnh
lẽo nhưng trên mặt lại mỉm cười, một tay nhẹ nhàng đặt lên trường kiếm
trên thắt lưng, xuyên qua cửa sổ, nhìn hai người đang ôm hôn trong
phòng.