Làn khói lượn lờ dâng lên trong đôi mắt Dạ Nguyệt Sắc, nước trà màu vàng nhạt sóng sánh trong chiếc chén men màu xanh da trời, hương trà thoang
thoảng khắp phòng. Nàng chậm rãi nhấp một ngụm, cảm giác đắng từ đầu
lưỡi tràn vào đáy lòng, nàng khẽ nhíu mày.
“Muốn dùng ta để đổi lấy
cái gì?” Nàng vẫn nhăn mày nhìn hắn, bộ trang phục màu đỏ xinh đẹp không cách nào che dấu sự tái nhợt của nàng.
“Ngọc Hỏa Long.”
“Cái gì?” Dạ Nguyệt Sắc thoáng ngẩn người, chuyện ở thành Lam tưởng như đã quên
lại hiện lên trong đầu. Ngọc Hỏa Long? Kể từ khi bị trộm khỏi Tụ Nghĩa
sơn trang, nó đã không rõ tung tích nữa, vì sao lại có liên quan tới
chuyện này?
“Ngọc Hỏa Long không phải đã biến mất ở Tụ Nghĩa sơn trang sao? Ngươi muốn dùng ta trao đổi với ai?”
“Sau khi ngọc Hỏa Long ra khỏi Tụ Nghĩa sơn trang, nó đã được mang đến Mạc
Bắc, sau đó lại rơi vào trong tay của người của ta. Vì lúc ấy bọn họ
đang bị theo dõi nên không thể đưa tới đây, vì vậy, người của ta đã giấu nó đi. Nhưng một thời gian ngắn sau, khi tới lấy, bọn chúng phát hiện
đã có người nhanh chân tới trước, vì vậy ta muốn làm phiền nam nhân của
ngươi lấy ngọc Hỏa Long ra trao đổi.”
Thì ra Bạch Phi Loan đã phái
người mang ngọc Hỏa Long về, ai ngờ nửa đường bị Bạch Phi Lân chặn cướp, sau đó chính hắn lại làm mất ngọc Hỏa Long. Nhưng chuyện này thì có
liên quan gì tới bọn họ, vì sao Bạch Phi Lâm lại muốn dùng nàng để trao
đổi với Tiêu Lăng Thiên?
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của nàng, Bạch Phi Lân
cười khẽ, đột nhiên hắn vỗ tay hai cái. Dạ Nguyệt Sắc nghe thấy trong
viện có tiếng xích sắt va chạm leng keng, từ cửa sổ nhìn ra, cửa viện bị mở ra, một thị vệ kéo một người mang xích sắt tới đây.
Nhìn bề
ngoài, người kia có vẻ vốn rất cao lớn vạm vỡ, chỉ là, hiện giờ tứ chi
của hắn đã bị chặt đứt, biến thành một hình bầu dục. Một cái vòng sắt
thắt trên cổ hắn, đầu kia của dây xích nằm trong tay người thị vệ đi
phía trước. Miệng vết thương trên tứ chi đã đóng vảy, nhưng cử động trên mặt tuyết khiến vết thương lại nứt ra, máu và nước mủ trộn lẫn để lại
trên lớp tuyết một đường quanh co xấu xí. Người kia dường như đã đau đến mức không còn sức lực để kêu lên nữa, chỉ có thể yếu ớt rên rỉ.
Sắc
mặt Lưu Chu vẫn ở trong phòng hầu hạ trở nên trắng bệch, quay đầu đi
giống như không dám nhìn nữa. Gương mặt Dạ Nguyệt Sắc cũng tái nhợt,
nhưng vẫn ép mình phải nhìn rõ gương mặt người kia.
Cho dù chỉ ở
trong phòng bệnh khoa nội, nhưng nàng đã ở trong bệnh viện mười chín
năm, đó là nơi đầy đau đớn, máu chảy, chết chóc, nhìn nhiều cũng thành
quen, hơn nữa Bạch Phi Lân để nàng gặp người này tất nhiên có dụng ý của hắn, vì vậy nàng đành cố nén khó chịu mà nhìn đến cùng.
Người kia hiển nhiên đã trải qua hình tù tàn khốc, mặt mũi đã biến dạng, nhưng bộ râu quai nón kia khiến nàng cảm thấy quen mắt.
Di chuyển tầm mắt không nhìn nữa, Dạ Nguyệt Sắc nhớ lại xem rốt cuộc nàng đã gặp người này ở đâu.
“Người này ta đã từng gặp ở khe núi Tử Hồn, hắn bị sao vậy?” Nàng nhớ rằng thủ hạ của người kia gọi hắn là Tề đại ca, chỉ mới có mấy ngày, hắn đã làm
gì mà bị người ta biến thành bộ dạng thế này?
Tay chậm rãi đặt lên
ngực, cảm giác khó chịu mãnh liệt trong lòng khiến nàng nhíu chặt hàng
lông mày. Nhìn nụ cười nhạt không chút che dấu trên môi Bạch Phi Lân,
nàng cảm thấy toàn thân rét lạnh. Người trước mặt này tàn nhẫn ngoài dự
đoán của nàng, nhất định nàng phải mau chóng rời khỏi đây mới được.
“Lá gan của ngươi rất lớn.” Ánh mắt Bạch Phi Lân dời từ Tề Tâm Cương trở
lại trên mặt nàng, nữ nhân này thoạt nhìn tái nhợt gầy yếu, lại vẫn có
thể tỉnh táo nhìn kỹ Tề Tâm Cương, nếu là những cô gái khác thì phản ứng đầu tiên đã là bất tỉnh, nữ nhân này quả nhiên không tầm thường.
“Hắn đã nói dối ta. Hắn làm mất ngọc Hỏa Long đã là tội chết, lại dám vì
chối tội mà nói ngọc Hỏa Long bị các ngươi lấy đi. Ta không thích nhất
là người khác lừa dối ta, hắn lại cố tình phạm phải sự kiêng kỵ này,
cũng không thể trách ta muốn trừng phạt hắn.”
“Vì sao ngươi biết hắn đang nói dối?”
“Bên cạnh hắn đương nhiên có người của ta, điều cần biết tất nhiên ta sẽ biết.”
“Ngươi đã biết ngọc Hỏa Long không có trong tay chúng ta, vì sao lại muốn bắt ta để trao đổi?”
Bạch Phi Lân phất tay với những người ngoài cửa sổ, hộ vệ kia cầm xích kéo
Tề Tâm Cương đi. Bạch Phi Lân nhìn Dạ Nguyệt Sắc, trên mặt nở nụ cười vô tâm.
“Bởi vì ta cảm thấy có hứng thú với Tô tiểu thư tiếng tăm lừng
lẫy và Tiêu công tử thủ đoạn đầy mình, muốn nhìn xem nếu phải hành động
thì hai người sẽ dùng thời gian bao lâu để tìm lại ngọc Hỏa Long.”
Hắn biết thân phận của nàng? Dạ Nguyệt Sắc giật mình trong lòng, nhưng bề ngoài chỉ nhẹ nhàng nhướng mày với Bạch Phi Lân.
“Sao? Thì ra thành chủ đại nhân đã biết ta là ai?”
“Tô tiểu thư ở Tụ Nghĩa sơn trang nổi danh như cồn, truyền khắp giang hồ,
có ai không biết chỉ bằng một vài câu của Tô tiểu thư trói gà không chặt là có thể nắm giang hồ trong tay, hơn nữa sau lưng Tô tiểu thư còn có
Tiêu công tử thần bí, hiếm khi nào hai người mới tới Mạc Bắc, sao có thể không khiến tại hạ tò mò về thủ đoạn của hai người?”
Dạ Nguyệt Sắc
không biết nàng lộ diện ở Tụ Nghĩa sơn trang đã khiến cho người trong
giang hồ chú ý, tuy nàng tự xưng là có quan hệ với quan gia lại không
biết võ công, nhưng rất rõ ràng rằng Bích Lạc cung và Tinh La môn đều
chịu sự sai khiến của nàng. Trận đánh chấn động lòng người trên sông Lạc Ảnh đã truyền khắp giang hồ từ lâu, ngay sau đó, trong một đêm, Mộ Dung thế gia đã bị diệt môn, lại có người nói vụ ám sát trên sông Lạc Ảnh là do Mộ Dung thế gia làm. Phải biết rằng Mộ Dung thế gia là hào môn đã
trăm năm trên võ lâm, vậy mà chỉ trong một đêm đã bị nhổ tận gốc, sao có thể không khiến người trong giang hồ sợ hãi.
Bởi vì những chuyện như vậy, danh tiếng của Tô tiểu thư trên giang hồ lại càng vang dội, Tiêu
Lăng Thiên dùng tên giả là Tiêu Trục Nguyệt, lại không công khai lộ diện trước mặt người ngoài nên rất ít người biết đến, tuy có nhiều lời đồn
nói rằng vị Tiêu công tử kia chính là thế lực phía sau Tô thiểu thư,
nhưng không có ai có thể chứng nhận.
Dạ Nguyệt Sắc hơi bất ngờ nhìn
Bạch Phi Lâm, hắn chỉ vì muốn biết bản lĩnh của bọn họ? Đây là cái lý do chết tiệt gì vậy? Nàng lại nghĩ đến những chuyện Bạch Phi Loan đã gây
nên, chỉ có thể cảm thấn suy nghĩ của người nhà họ Bạch đúng là không
bình thường.
“Ngươi khẳng định ca ca của ta có thể giúp ngươi tìm
được ngọc Hỏa Long? Có lẽ trong mấy ngày ngươi nhốt ta ở đây, ngọc Hỏa
Long đã bị người ta mang ra khỏi Mạc Bắc rồi cũng nên.”
“Vậy đành phải phiền tiểu thư ở lại đây thêm mấy ngày nữa.” Hắn vẫn nhàn nhạt cười, giống như đây chỉ là một chuyện thật nhỏ bé.
Ngươi không biết chính ngươi đã tìm đến phiền phức thế nào đâu, Dạ Nguyệt Sắc nói thầm với hắn trong lòng.
“Ngươi đã báo với huynh ấy yêu cầu của ngươi chưa?”
“Còn chưa.” Bạch Phi Lân chậm rãi đứng lên, xoay người đi ra khỏi phòng: “Ta muốn xem hắn có bản lĩnh tìm được ngươi hay không. Nếu ngay cả chuyện
này hắn cũng không làm được thì ta thật thất vọng về hắn.”
Hắn dừng lại ở cửa, xoay người nhìn nàng. Ngoài phòng tuyết trắng lấp lánh, nhưng vẫn không chiếu sáng được gương mặt hắn.
“Chắc rằng hắn sẽ không làm ta thất vọng, đúng không?”
***
Long Nhị là gia đình giàu có số một số hai trong thành Thương Sơn, ngoại trừ thành chủ và các chi nhánh nhà họ Bạch, còn phải kể đến Long Nhị. Từ
khi còn trẻ, Long Nhị đã vào Mạc Bắc đãi vàng, lập nên một gia tộc lớn
mạnh, hiện giờ cũng là một nhân vật nổi tiếng trong Mạc Bắc.
Đúng lúc này, Long Nhị vô cùng oai phong trong Mạc Bắc hiện đang ở trong mật
thất của mình, cung kính quỳ gối trước một người, ngay cả thở mạnh cũng
không dám.
Mật thất được mấy chiếc đèn cung đình chiếu sáng, Tiêu
Lăng Thiên ngồi trên ghế trải da hổ, một tay chống cằm nghe người đang
quỳ trên đất bẩm báo. Trên gương mặt vô cùng tuấn mỹ không có biểu hiện
gì, nhưng Thương Hải ở bên cạnh lại biết chủ tử của hắn đang nổi lên sát tâm.
“Xác định nàng ở trong đại trạch của Bạch gia?” Giọng nói vừa
trầm thấp vừa lạnh lẽo không che giấu được sự khát máu, Thu Tuyền kiếm
bên hông vì sát khí của hắn mà khẽ lay động.
“Vâng, tiểu thư bị giam
lỏng trong Tường Phong viện, tình cảnh dường như còn tốt.” Long Nhị quỳ
trên mặt đất cẩn thận trả lời. Hắn được phái tới thành Thương Sơn làm
gián điệp đã gần hai mươi năm, từ một mật thám nho nhỏ, hắn đã leo lên
đến chức tổ trưởng tổ Tâm Túc thuộc đường Thanh Long, quản lý tất cả tin tức tình báo từ Mạc Bắc.
Không ngờ hôm nay hắn lại may mắn được nhìn thấy chủ thượng, chỉ không hay là một vị tiểu thư mà chủ thượng rất để ý lại bị bắt đi ở đây, tuy nhiên, đây cũng là cơ hội tốt để chứng tỏ thực lực của tổ tình báo Tâm Túc ở Mạc Bắc.
“Trong đại trạch có bao nhiêu người của ta?”
“Bẩm chủ thượng, có năm thị tỳ, bốn gã sai vặt, bảy hộ vệ.”
“Chỉ có mấy người như vậy?” Tiêu Lăng Thiên khẽ cau mày.
Long Nhị cảm thấy sau lưng có mồ hôi lạnh đang trượt xuống, chủ thượng không vui, hắn cảm nhận được điều đó rất rõ ràng.
“Hồi bẩm chủ thượng, đại trạch của Bạch gia chọn lựa người hầu vô cùng
nghiêm khắc, chỉ có người của tộc Thương Lang mới được tuyển vào. Mấy
đứa trẻ này từ khi còn bé đã được sắp xếp ở trong nhà người dân bản xứ
nên mới được tuyển chọn, thật sự không có cách nào gài thêm người vào
nữa.”
Tiêu Lăng Thiên không quá hài lòng với câu trả lời này, nhưng
chỉ cần dùng đúng cách, mấy người này cũng đã coi như đủ, điều hắn quan
tâm hơn là thân thể của Dạ Nguyệt Sắc.
“Ai đang hầu hạ ở đó?”
“Lưu Chu hiện đang là nô tỳ bên cạnh tiểu thư, thuộc hạ cũng đã sắp xếp Lưu
Bích, Lưu Tử ngầm phối hợp, Lưu Bạch cũng thay phiên canh chừng.”
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua vỏ kiếm sáng ngời của thanh Thu Tuyền,
bảo thạch màu ngọc bích ánh lên đầu ngón tay hắn những ánh sáng xanh,
cũng chiếu sáng nụ cười khát máu trên môi hắn.
“Tốt lắm, tối nay ta sẽ đi gặp tên Bạch Phi Lân này, xem hắn có ba đầu sáu tay hay không mà dám cướp người từ trong tay ta!”
Thân thể Long Nhị khẽ run lên, Bạch gia cố kéo hơi tàn đã hơn hai trăm năm, chỉ sợ bây giờ đã là lúc tận diệt.