Khi trên trời chỉ còn những điểm sáng nho nhỏ, Dạ Nguyệt Sắc khoác quần
áo đứng dậy, cầm chiếc áo lông chồn đen nàng đã mặc khi bị bắt cóc lên,
đẩy chiếc ghế gỗ hoàng hoa nạm đồng tới bên cửa sổ, dập tắt toàn bộ đèn
dầu, vén tấm rèm cửa vải bông lên, toàn thân cuộn tròn trên ghế, ngẩn
người nhìn ra ngoài.
Lúc đó, trên trời chỉ có vầng trăng khuyết và
một vài ngôi sao lạnh lùng thưa thớt, ánh sáng mờ nhạt căn bản không thể xuyên qua lớp giấy trên khung cửa sổ. Nhưng vì mặt đất phủ một lớp
tuyết trắng nên nơi này vẫn sáng hơn một chút so với những nơi khác. Dạ
Nguyệt Sắc ẩn mình trong bóng tối, chỉ có một gương mặt trắng muốt là
thoáng hiện lên, nàng vô thức nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, trong lòng có muôn vàn suy nghĩ đang cuồn cuộn gợn sóng.
Trước kia nàng đã là
một cô gái thích ngồi ngẩn người suy nghĩ, dù thân thể không được tự do
nhưng tâm trí có thể đi dạo tới vô biên. Sau khi tới nơi này, tuy nàng
đã bận rộn hơn nhưng thói quen này vẫn không đổi. Giờ khắc này, khi đã
rời khỏi vòng tay an toàn ấm áp của người kia, nàng cảm thấy vô cùng
nhung nhớ.
Bầu trời dần dần chuyển từ màu đen sang màu xanh lam, sau
đó, phía chân trời cũng chậm rãi hiện lên những tia sáng màu trắng nhạt, vầng trăng và những ngôi sao nhỏ từ từ ẩn mình vào trong màn trời ngày
một sáng, một ngày mới lại bắt đầu.
Dạ Nguyệt Sắc nhìn sắc trời biến
đổi mà không phát hiện ra điều đó, nàng hoàn toàn đã đi vào trong thế
giới của riêng mình, cho tới khi cánh cửa kêu két lên một tiếng, sau đó, rèm cửa vải bông được nhấc lên, một nha đầu bưng lửa than đi vào, lúc
đó nàng mới hồi phục tinh thần.
Nàng vốn không để ý, nhưng nha đầu
kia sau khi đổi lửa than xong lại quỳ xuống trước mặt nàng. Dạ Nguyệt
Sắc thoáng ngạc nhiên nên quay đầu lại nhìn.
Đó là một cô gái mười
bảy, mười tám tuổi, mặc trang phục bình thường của tộc Thương Lang, diện mạo bình thường, nhưng hai mắt lại có chút nhanh nhạy, quỳ trên mặt đất mang theo một cảm giác trầm tĩnh. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cô gái này, đây không phải người đã vội vàng tới thêm lửa than cho nàng
ngày hôm qua.
Dạ Nguyệt Sắc nghi hoặc nhìn cô gái, lại thấy cô cười
khẽ một chút, hai tay để trước ngực tạo thành một tư thế kỳ lạ, sau đó
khom lưng đặt trán xuống đất, tạo thành một lễ quỳ.
Khóe môi Dạ
Nguyệt Sắc khẽ cong lên, nàng yên lặng nở nụ cười. Nàng biết tư thế này, đây là dấu hiệu ngầm của đệ tử Thiên Tinh cung, nhanh như vậy đã tìm
tới đây, thủ hạ của Tiêu Lăng Thiên thật sự có năng lực.
“Đứng lên đi, làm phiền ngươi rồi.” Nàng cũng tạo thành một tư thế tay kỳ lạ, nhưng khác với Lưu Chu.
Ánh mắt nha đầu kia chợt lóe lên, trên gương mặt bình tĩnh đã không còn bất cứ ý cười nào nữa, chỉ nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói:
“Nô tỳ Lưu Chu, là nô tỳ hậu hạ tiểu thư, tiểu thư có việc gì xin cứ việc sai bảo nô tỳ.”
Dạ Nguyệt Sắc khẽ gật đầu một cái, khép chiếc áo lông chồn vào chặt hơn. Lưu Chu liền nói:
“Tiểu thư, bên cửa sổ lạnh, tiểu thư vẫn không nên ngồi quá lâu. Nếu bị cảm, chỉ sợ công tử sẽ trách tội nô tỳ.”
Hai chữ “công tử” được nhấn mạnh hơn, tuy trên mặt cô gái vẫn không có biểu cảm gì nhưng trong mắt đã ấm áp hơn. Lúc này Dạ Nguyệt Sắc đã yên tâm
hơn nhiều, nàng bước từ trên ghế xuống, trở lại giường.
“Tối qua ta ngủ không ngon, ta nghỉ tiếp một lát, ngươi đi xuống trước đi.”
Lưu Chu khẽ gật đầu, đi tới hạ rèm cửa sổ xuống, sau đó cầm lấy chậu than,
lẳng lặng ra ngoài. Rèm cửa đã hạ, cửa phòng đã đóng, trong nhà lại mờ
mờ sáng. Dạ Nguyệt Sắc nằm trên giường, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Bạch Phi Lân ở trong một tháp nhà trong lòng thành Thương Sơn, nơi địa thế
cao nhất của thành, là một pháo đài dùng những khối đá xanh lớn dựng
thành để đề phòng sự tấn công từ bên ngoài. Hình dạng bề ngoài như chim
ưng, hai bên cạnh tháp chính còn có hai tháp canh, tại nơi cao nhất trên cánh phải của chim ưng chính là Tường Phong viện, cũng là nơi giam giữ
Dạ Nguyệt Sắc.
Ba mặt của Tường Phong viện tiếp giáp với không trung, con đường duy nhất dẫn ra ngoài thông với tháp chính, dễ thủ khó công,
là nơi thích hợp nhất để giam cầm người khác. Nơi thường ngày yên tĩnh
vắng lặng lúc này lại đột ngột vang lên từng tiếng đàn văng vẳng xa xôi, bay bổng trong trời đông quang đãng.
Sau khi dùng cơm trưa, Bạch Phi Lân đinh tới Tường Phong viện, còn chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng đàn
này. Kỹ thuật không được coi là tuyệt đỉnh, nhưng điều hiếm có là tiếng
đàn này vô cùng tự do tự tại, cũng vô cùng lạnh lùng trong trẻo. Không
biết đây là khúc nhạc gì, trong vẻ tùy ý, phóng khoáng lại mang theo ý
sát phạt mơ hồ, từng bước làm lòng người rung động. Bạch Phi Lân đứng
ngoài cửa nghe hết khúc nhạc này, đôi lông mày nhíu lại đã thả lỏng ra,
ánh mắt thiên biến vạn hóa, cuối cùng hắn lấy lại bình tĩnh, đẩy cửa
bước vào.
Tối hôm qua Dạ Nguyệt Sắc ngủ không yên, buổi sáng miễn
cưỡng ngủ bù một lát, gần giờ cơm trưa mới tỉnh lại. Sau khi ăn xong,
nàng cảm thấy nhàm chán, không có việc gì làm, liền gọi Lưu Chu đem một
chiếc đàn vào để giết thời gian.
Lưu Chu vốn là mật thám của Thiên
Tinh cung nằm vùng trong thành Thương Sơn, trước giờ vẫn là thị nữ trong tòa tháp của thành chủ. Đêm hôm qua, nàng nhận được mật thư khẩn cấp,
lệnh cho tất cả mật thám trong Mạc Bắc điều tra tung tích của một cô gái tên Tô Tái Tình, Lưu Chu lập tức nghĩ tới vị tiểu thư bị ảm ảnh, thủ hạ của thành chủ thành Thương Sơn đem về, hiện đang bị giam cầm trong
Tường Phong viện kia.
Giở chút kế sách nho nhỏ khiến thị nữ vốn hầu
hạ ở Tường Phong viện bị bệnh, Lưu Chu chủ động xin tổng quản được tới
Tường Phong viện hầu hạ, tìm cơ hội hỏi tên họ của tiểu thư kia, lại
thấy vị tiểu thư kia làm dấu hiệu bằng tay đó, quả nhiên đây chính là
người nàng đang tìm, nàng lập tức truyền tin tức lên trên.
Tổng quản
nói thành chủ đã tự mình dặn dò phải hầu hạ vị tiểu thư này thật tốt,
tất cả những thứ tiểu thư đó cần đều không được chậm trễ, vì vậy, khi
tiểu thư muốn tìm một cây đàn, nàng cũng không tốn nhiều công sức. Chẳng phải là cây đàn gì đáng giá, nhưng ở trong tay vị tiểu thư này lại có
thể đàn ra những khúc nhạc không giống bình thường.
Mặt trời hôm nay
ấm áp, vì trời đã đổ tuyết nên không khí thật trong lành. Lưu Chu vén
rèm cửa lên, trong nhà bừng sáng. Dạ Nguyệt Sắc đang ngồi bên bàn trà
cạnh cửa sổ đánh đàn.
Một khúc nhạc kết thúc, Bạch Phi Lân đẩy cửa
bước vào. Trường sam màu xám, áo khoác màu xanh thẫm, tóc tết thành
những lọn nhỏ phía sau đầu giống như những nam tử của tộc Thương Lang,
trên bím tóc xuyên những viên ngọc bích to bằng ngón tay cái. Sống mũi
cao thẳng, đôi môi mỏng, tuy đã cố gắng nhưng vẫn không giấu hết được vẻ sắc bén trong đôi mắt, chỉ có thể khiến nó nhu hòa hơn một chút. Đây là lần đầu tiên Dạ Nguyệt Sắc nhìn thấy hắn rõ ràng như vậy, nàng thầm
nghĩ đây là một vẻ ngoài rất tốt, nhưng vừa nhìn đã biết đó là một kẻ vô tình.
“Dường như ngươi không thích gõ cửa.” Dạ Nguyệt Sắc chậm rãi
thu bàn tay đặt trên chiếc đàn lại, lộ ra bên ngoài ống tay áo đỏ thẫm
viền vàng, một đôi tay xinh đẹp vô song, trắng mịn như bạch ngọc.
Bạch Phi Lân không đáp lời, hắn chỉ đi thẳng tới trước mặt nàng rồi dừng
lại. Lưu Chu tìm cho nàng một bộ váy màu bạc, áo khoác là một chiếc
trường sam màu đỏ thẫm, viền áo được khâu bằng chỉ vàng một cách tinh
tế, mỗi một lần giơ tay nhấc chân đều tỏa sáng, xinh đẹp động lòng
người.
Lúc này, Dạ Nguyệt Sắc đang ngẩng đầu nhìn thẳng vào Bạch Phi
Lân, tóc đen được bối hết lên trên, dùng một cây trâm màu đỏ thắm sáng
lóng lánh ghim lại. Vài sợi rủ xuống, làm nổi bật phần gáy trắng như
tuyết, cần cổ cao vươn lên như một con thiên nga xinh đẹp, lơ đãng tỏa
ra vẻ mê hoặc. Một đôi mắt đen láy trên gương mặt nhỏ nhắn nhìn hắn
không hề lùi bước, thậm chí Bạch Phi Lân còn có thể nhìn thấy cái bóng
của hắn trong đó.
“Tiếng đàn không tệ, khúc nhạc gì vậy?” Giống như
không nghe thấy câu nói kia của Dạ Nguyệt Sắc, ngón tay hắn lướt qua dây đàn, làm phát ra những tiếng vang vang.
“Ngươi không biết khúc nhạc
đó.” Khúc Hạnh Hồn này là khúc nhạc nàng thích nhất, thế gian này chỉ có một mình Tiêu Lăng Thiên có thể hòa tấu cùng nàng. Dạ Nguyệt Sắc đứng
dậy ngồi lên giường, tặng chiếc ghế duy nhất trong phòng cho Bạch Phi
Lân.
“Lần này thành chủ tới có việc gì không?” Dạ Nguyệt Sắc nhìn hắn ngồi xuống, hai mắt khẽ nheo lại, ánh mặt trời sáng rực giữa trưa xuyên qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt nàng một màu vàng nhạt, cảm giác như
một con mèo lười sưởi nắng.
“Tới thăm ngươi.” Đôi môi mỏng phun ra
câu nói khiến người ta bất ngờ, dường như Bạch Phi Lân đang cười, chỉ
là, lớp tuyết trong mắt lại không hề tan ra, làm cho người ta không nhìn rõ tâm trạng của hắn.
“Thăm ta? Không phải tới nhìn người khác đấy
chứ?” Dạ Nguyệt Sắc nhớ tới lời hắn đã nói tối qua: “Người rất giống ta
lại cũng hoàn toàn không giống ta kia?”
“A? Ngươi còn nhớ sao?” Lần
này Bạch Phi Lân cười thật sự, trong khi cười, những ngón tay hắn vươn
ra đỡ lấy gương mặt, che giấu ánh mắt của hắn, không hiểu vì sao đột
nhiên Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy hắn thật bi thương.
“Đó là người thế
nào? Nàng không còn ở đây sao?” Hẳn là như vậy, nếu không, vì sao hắn
phải thông qua nàng để nhìn thấy hình ảnh người đó.
“Đúng vậy, không
còn nữa.” Bạch Phi Lân ngẩng đầu lên, có lẽ do che giấu quá tốt nên nét
mặt của hắn không hề lộ ra một chút bi thương: “Người thế nào à? Có lẽ
là một cô gái như ánh mặt trời, vừa xinh đẹp, vừa hoạt bát, mỗi ngày đều cười vui vẻ, làm cho người ta nhìn thấy sẽ cảm thấy hạnh phúc.”
Trước mắt giống như lại hiện ra gương mặt thiếu nữ với chiếc má lúm đồng tiền, luôn theo phía sau hắn kêu lên:
“Phi Lân ca ca, Phi Lân ca ca…”
Hắn luôn mặt lạnh không để ý tới nàng, nhưng nàng vẫn cười đuổi theo hắn
như vậy. Có lẽ, tại nơi hắn không nhìn thấy, nàng đã âm thầm khóc một
mình, nhưng ở trước mặt hắn, nàng vĩnh viễn rực rỡ như thế. Cho đến ngày nàng nằm trong vũng máu, dòng máu tuôn ra trên người nàng còn đỏ hơn bộ trang phục trên người, nàng vẫn cố gắng nhìn hắn mỉm cười.
Nàng là
nỗi đau mà hắn vĩnh viễn không có cách nào vượt qua, dù hắn có đau khổ
vì nàng đến đâu đi chăng nữa cũng không đủ. Nhìn thiếu nữ có gương mặt
tương tự nàng nhưng lạnh lùng cao quý hơn nhiều trước mặt, khiến cho hắn càng thấu hiểu, sự tồn tại của nàng đã khắc sâu vào trong trái tim hắn, không cách nào thay thế được. Nhưng hắn đã vĩnh viễn mất nàng, từ đó về sau, trái tim hắn cũng mất đi một mảnh, không thể tìm lại.
Nhìn hắn đang cười đột nhiên lại im lặng, Dạ Nguyệt Sắc tin chắc rằng hắn có chuyện gì đó trong quá khứ. Chỉ là…
“Chuyện ngươi bắt ta tới có liên quan gì tới cô ấy không? Nàng nhớ hắn đã nói hắn muốn có Tiêu Lăng Thiên.
“Không có, chuyện bề ngoài của ngươi hơi giống nàng chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, ta bắt ngươi tới vì muốn hắn trao đổi cho ta một vật.” Chỉ trong
nháy mắt, nỗi đau kia đã bị hắn vùi sâu vào đáy lòng. Là một tộc trưởng
của tộc Thương Lang, hắn còn những trách nhiệm không thể né tránh.